TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Hoàn toàn không ngờ Kỳ Từ sẽ cầm dao đâm vào cổ, đồng tử Biên Trọng Hoa đột ngột co lại rồi nhào tới trước, muốn giữ chặt cổ tay y nhưng sợ không kịp nên đành phải vung linh lực về phía y.

Tay Kỳ Từ bị đánh lệch đi, lưỡi dao xẹt qua cổ đâm vào vai phải.

Một giây sau, Biên Trọng Hoa nắm lấy cổ tay Kỳ Từ ngăn cản mọi động tác của y.

Kỳ Từ vẫn đang khóc tê tâm liệt phế.

Y nhìn sơn cốc trước mặt, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, trong cơn hoảng hốt như thấy lại quá khứ.

Huynh trưởng và tỷ tỷ đã từng ở đây, sơn cốc náo nhiệt, cùng nhau tu hành, háo hức mong chờ phi thăng.

Giờ rơi vào đường cùng, chính tay đâm người thân, cùng đồ mạt lộ, không còn xương cốt.

Y kiên trì chịu đựng cô độc tu luyện gian khổ bao năm chỉ để đoàn tụ với các huynh trưởng và tỷ tỷ.

Nhưng nay không thể nữa rồi.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Kỳ Từ gào khóc, dường như không hề cảm nhận được đau đớn vì bả vai bị đâm, sau mấy lần giãy dụa miệng vết thương rách toạc chảy máu đầm đìa.

Biên Trọng Hoa thấy Kỳ Từ cận kề bờ vực sụp đổ thì không còn cách nào, đành phải đưa tay đánh ngất y rồi đưa về núi Trác Lộc.

Ngày hôm sau Kỳ Từ tỉnh lại.

Biên Trọng Hoa ngồi cạnh giường không rời nửa bước, thấy Kỳ Từ tỉnh dậy thì trong đôi mắt mỏi mệt lộ rõ vẻ mừng rỡ không thể che giấu.

Nhưng nỗi mừng rỡ kia lập tức bị hoang mang thay thế.

Bởi vì Biên Trọng Hoa phát hiện tuy Kỳ Từ mở mắt ra nhưng ánh sáng nơi đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, trong con ngươi chẳng có chút thần thái nào, chỉ còn chết lặng và trống rỗng hệt như một khúc gỗ mục nát.

Kỳ Từ lòng như tro tàn nằm trên giường cả ngày không ăn không uống, không nói một lời như tự nhốt mình vào góc tối tăm chật hẹp, không muốn tìm kiếm ánh sáng

Y có thể cảm nhận được cơn đói từ từ xâm chiếm thân thể nhưng không cách nào gợi lên khát vọng sống trong lòng y.

Thân chưa chết mà tâm đã chết, thân hình tiều tụy.

Kỳ Từ nghĩ mình sẽ cứ thế chết đi, nhưng có một ngày Biên Trọng Hoa đến cạnh giường đặt bảy tấm thẻ đá trước mặt y.

Đó là bùa hộ thân Kỳ Từ khắc cho các huynh trưởng và tỷ tỷ, mỗi con rồng trên thẻ đá đều sinh động như thật, muôn hình muôn dạng.

Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ rồi nói khẽ: "Ta đã xem sách cổ tộc nhân để lại và tìm được ghi chép về Quỷ Vực, Quỷ Vực giam giữ ba ngàn ác quỷ năm xưa Hoàng Đế tự tay phong ấn, chỉ dựa vào huynh trưởng Phụ Chất của ngươi hoàn toàn không thể mở được cửa Quỷ Vực, nhưng hắn đã dẫn ngươi ra ngoài."

Ánh mắt Kỳ Từ dao động, từ từ nhìn sang Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa thở dài một hơi rồi nói: "Sở dĩ ngươi có thể ra khỏi Quỷ Vực là vì mỗi tấm thẻ đá đều có linh lực của các huynh trưởng và tỷ tỷ ngươi."

Kỳ Từ chậm chạp mở to mắt, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.

Biên Trọng Hoa nhẹ nhàng nắm chặt tay Kỳ Từ, dịu dàng mà mạnh mẽ, hắn nói tiếp: "Các huynh trưởng và tỷ tỷ ngươi cũng giống như ngươi vậy, vì bị lừa gạt mà cực kỳ bi ai tuyệt vọng nhưng họ không hề sụp đổ, trước khi chết không hẹn mà cùng rót linh lực vào bùa hộ thân ngươi tặng, bởi vì khi sắp chết mỗi người chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để giúp ngươi sống sót."

Mỗi câu mỗi chữ của Biên Trọng Hoa nện mạnh vào lòng Kỳ Từ, cuối cùng y nhịn không được lồm cồm ngồi dậy, nước mắt tuôn như mưa, khóc lên thành tiếng.

Y là Ly Vẫn, là Long cửu tử, là con út được cưng chiều nhất núi Độ Sóc.

Cũng là nỗi nhớ và hy vọng duy nhất của các huynh trưởng và tỷ tỷ trước khi qua đời.

Sau hôm đó Kỳ Từ không còn bỏ ăn bỏ uống tự tra tấn mình, y cố gắng dưỡng thương, cố gắng hồi phục, cố gắng sống tiếp.

Biên Trọng Hoa luôn dịu dàng ở bên Kỳ Từ trêu đùa làm y vui, kể cho y nghe mấy tin đồn thú vị trong nhân thế.

Hôm đó Kỳ Từ vừa uống cháo loãng vừa nghe Biên Trọng Hoa kể về nơi phồn hoa nhất nhân gian.

"Chen vai thích cánh, tấp nập rộn ràng, cực kỳ náo nhiệt." Biên Trọng Hoa mô tả như thế.

Từ khi Kỳ Từ ra đời, bên cạnh chỉ có huynh trưởng và tỷ tỷ, quanh năm toàn ở núi Độ Sóc vắng vẻ nên khó lòng tưởng tượng được thế nào là chen vai thích cánh.

"Mấy ngày nữa cùng đi xem nhé." Biên Trọng Hoa cười nói.

"Ừ." Kỳ Từ gật đầu, trong lòng chợt dâng lên một niềm hạnh phúc, đột nhiên những lời nhẹ nhàng êm ái và kiên nhẫn đối đãi mấy ngày qua của Biên Trọng Hoa cùng lúc ập vào tim Kỳ Từ, kéo theo sự rung động khó kềm chế.

Kỳ Từ nghĩ thầm: Mình có tài đức gì mà lại may mắn như vậy?

"Sao thế?" Thấy Kỳ Từ ngẩn người, Biên Trọng Hoa hỏi.

Kỳ Từ định thần lại rồi lắc đầu.

Biên Trọng Hoa tưởng y lo lắng về Quỷ Vực nên trấn an: "Yên tâm đi, giờ Quỷ Vực không có ngươi cũng vẫn phong ấn như cũ, sợ ngươi lo lắng nên ngày nào ta cũng đến đó kiểm tra cả."

Tim Kỳ Từ lại run lên.

Y cũng muốn làm gì đó cho Biên Trọng Hoa, muốn làm hắn vui vẻ.

Kỳ Từ sực nhớ lại trước đó Biên Trọng Hoa từng nói: "Đại hôn xong ngày hôm sau đã biến mất tăm, đừng nói đêm động phòng hoa chúc mà ngay cả tiếng phu quân ta cũng chưa được nghe."

Kỳ Từ nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu hỏi Biên Trọng Hoa: "Phải rồi, đêm động phòng hoa chúc là gì vậy?"

Biên Trọng Hoa: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Kỳ Từ thành thật đáp: "Tại lần trước ta nghe ngươi nhắc tới."

Biên Trọng Hoa trầm ngâm rất lâu, ý định giở trò xấu lăn qua lật lại trong bụng, cuối cùng vẫn bị lý trí và lương tâm đánh bại: "Đêm động phòng hoa chúc này chỉ một hai câu thì khó giải thích rõ lắm, thôi ngươi đừng hỏi ta nữa."

Ý của Biên Trọng Hoa là Kỳ Từ đừng tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng Kỳ Từ lại hiểu thành Biên Trọng Hoa bảo mình đi hỏi người khác.

Trong lúc dưỡng thương ở núi Trác Lộc, Kỳ Từ đã từng gặp ba người khác ở đây.

Tuy Lâm Bạch Cốc đi theo Biên Trọng Hoa nhưng luôn xuất quỷ nhập thần ít khi thấy mặt, mỗi lần xuất hiện là vì trong nhân thế có yêu ma gây họa cho người vô tội.

Chân Vũ Tiên Quân cũng thỉnh thoảng mới đến tìm Biên Trọng Hoa để nói tình hình gần đây và giải đáp thắc mắc.

Tần Dịch Thương càng hiếm gặp hơn, mỗi lần xuất hiện đều là đi theo Lâm Bạch Cốc.

Sau khi Kỳ Từ nảy ra ý định tìm hiểu thì người đầu tiên gặp chính là Lâm Bạch Cốc.

Hôm đó Biên Trọng Hoa bận đi trừ yêu nên nhờ Lâm Bạch Cốc đem thuốc trị thương dưỡng thần cho Kỳ Từ, y lập tức hỏi Lâm Bạch Cốc vấn đề này.

Lâm Bạch Cốc điềm tĩnh giải thích: "Nghe đồn khi Nghiêu Vương và Lộc Tiên thành hôn ở động Cô Xạ, một đám lửa thần bùng lên trần hang rực rỡ chói lọi nên người đời sau gọi phòng tân hôn là động phòng, còn hoa chúc là một loại nến có hình long phượng, đêm là chỉ ban đêm, xin hỏi còn gì thắc mắc nữa không?"

Nghe xong Kỳ Từ sửng sốt hơn nửa ngày mới lắc đầu nói: "Không có."

Nhưng y vẫn không hiểu tại sao khi Biên Trọng Hoa nhắc đến đêm động phòng hoa chúc lại lộ ra vẻ tiếc nuối như vậy.

Bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một người, hắn khoác vai Lâm Bạch Cốc rồi xòe quạt tranh ra vừa quạt vừa cười hỏi: "Các ngươi đang nói gì đấy?"

Chính là Tần Dịch Thương.

Lâm Bạch Cốc đáp: "Ly Vẫn đại nhân đang hỏi đêm động phòng hoa chúc là gì."

Cây quạt trong tay Tần Dịch Thương lạch cạch rơi xuống đất: "........"

Hơn nửa ngày hắn mới hoàn hồn sau lúc khiếp sợ, nhặt cây quạt lên rồi hỏi Lâm Bạch Cốc: "Vậy ngươi trả lời sao?"

Lâm Bạch Cốc lặp lại câu lúc nãy với hắn.

Tần Dịch Thương đỡ trán, nhất thời không biết nên đau lòng cho Biên Trọng Hoa hay cho mình.

Suy nghĩ một lát vẫn cảm thấy mình đáng thương hơn.

Tần Dịch Thương cũng không giải thích với Kỳ Từ vì sợ nói rõ quá lại giống như đùa giỡn, nếu Biên Trọng Hoa biết được nhất định sẽ đánh mình một trận, hắn vội kéo Lâm Bạch Cốc đi rồi nhắn với Biên Trọng Hoa rằng Kỳ Từ đang thắc mắc đêm động phòng hoa chúc là gì.

Thế là Biên đại nhân trừ yêu xong trở về lập tức đè Kỳ Từ vào góc giường, cầm cổ tay y đặt trên tường rồi cười híp mắt hỏi: "Tò mò về đêm động phòng hoa chúc thế cơ à?"

Bình luận

Truyện đang đọc