TRƯỞNG CÔNG CHÚA



Lý Dung nghe thế cũng không nói gì, Bùi Văn Tuyên thấy nàng như thể đang suy tư, không kiềm được gọi, "Điện hạ?"
Lý Dung nghĩ một chốc đột nhiên nói, "Thật ra Hoằng Đức là do chàng giết, đúng không?"
Bùi Văn Tuyên hơi sững người, đang định lên tiếng giải thích, Lý Dung đã dùng quạt đè vai hắn lại.
"Thật ra chàng không cần nhiều lời, vì ta vốn cũng chẳng để ý.

Hiện tại chàng còn nói với ta giới hạn cuối cùng của mình...", Lý Dung ngẩng đầu khẽ cười, "Ta càng sẽ không để ý, chỉ là lần sau nhớ nói trước với ta một tiếng"
Bùi Văn Tuyên có chút cứng đờ đứng yên tại chỗ, sau hồi lâu mới đáp, "Điện hạ nói phải"
Lý Dung không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra trên phương diện tình cảm, nàng và Bùi Văn Tuyên dường như đều quay về năm họ hai mươi tuổi.
Khi đó nàng là một tiểu cô nương, sẽ làm nũng, cũng sẽ tùy hứng.
Mà Bùi Văn Tuyên lúc đó, vẫn còn bị sự bất an thấp thỏm do bị chỉ trích từ tận thủa niên thiếu đeo bám.

Hắn sợ khi đứng trước mặt nàng bản thân không phải là phiên bản tốt nhất, cũng sợ nàng nhìn thấy một mặt đầy dơ bẩn, xấu xa kia của mình.
Lý Dung không kiềm được bật cười, nàng xoay người, chắp tay đặt sau lưng, "Bùi Văn Tuyên, trong mắt ta, dù đen hay trắng đều không thành vấn đề"
"Nhưng khi biết chàng muốn thỏa mãn sự mong đợi chẳng khác gì giấc mơ kia của ta...", Lý Dung đắn đo từng chữ nói, "Ta cũng cảm thấy rất vui"
Nói xong, Lý Dung vẫy tay, "Về thôi"
Bùi Văn Tuyên nhìn theo bóng nàng, cô nương đi trên dãy hành lang dài, đôi tay nắm quạt đặt sau người, dãy tua rua đỏ trên quạt theo động tác của nàng mà khẽ lắc lư.

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên bậc thang, hoạt bát lại đầy sức sống.
Lý Dung rất hiếm khi để lộ ra bộ dáng này trước mặt người khác.
Nàng là người sở hữu trăm ngàn gương mặt.

Khi đối diện với Lý Minh, nàng là trưởng nữ kiêu căng mang theo chút khôn lỏi, khi đối diện với những người khác, nàng là một Bình Lạc Điện hạ cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán.

Chỉ khi trước mặt hắn, nàng mới như một đóa hoa, phá tan lớp băng tuyết, lặng lẽ nở rộ.
Hắn thấy nàng vui vẻ cũng không khỏi mỉm cười.
Thấy Lý Dung đã hoàn toàn đi mất, hắn mới xoay người, trở về phòng ngủ.
Hôm sau lúc tỉnh lại, trong triều cũng đã đến thời gian chính thức điều nhiệm các quan viên.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thông thường, những quan viên thông qua kỳ khảo hạch rất hiếm khi bị thay đổi.

Cho nên cái gọi là xác nhận cuối cùng, chẳng qua là Lý Minh xác nhận danh sách lại một lần, nếu có yêu cầu thay đổi quan viên, ông sẽ bàn bạc riêng.
Lý Minh nhìn thoáng qua danh sách đã xác nhận xong, sau đó nâng mắt nhìn mọi người hỏi, "Chư vị có dị nghị gì về bản danh sách điều động năm nay không?"
Lý Minh vừa hỏi xong, Tô Dung Khanh như thể đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp bước ra.
"Tô ái khanh?", Lý Minh nhíu mày, "Khanh có ý kiến gì khác sao?"
"Bệ hạ", Tô Dung Khanh quỳ xuống, cung kính nói, "Vi thần tài hèn ít học, kinh nghiệm không đủ nhiều, từ ngày nhậm chức Thượng thư tới nay, luôn thấy quá sức và không xứng đáng với chức vị này.

Cho nên, chức Hình bộ Thượng thư, xin Bệ hạ hãy chọn một vị khác ạ!"

Nghe vậy, Lý Dung không khỏi đưa mắt nhìn Tô Dung Khanh một cái.
Chủ động nhường lại chức Hình bộ Thượng thư, chuyện này đương nhiên không phải là ý nguyện của y.

Nhưng suy cho cùng, trải qua một chuyện lớn như vậy, bị Lý Minh nắm được nhược điểm, việc Tô Dung Khanh chủ động rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt chức Hình bộ Thượng thư, âu cũng là chuyện thường.
Nhưng nếu Tô Dung Khanh không làm Hình bộ Thượng thư, vậy ai sẽ thay thế y?
Lý Dung đưa mắt nhìn khắp triều đình một vòng, lại nghe thấy Lý Minh nhàn nhạt đáp, "Nếu Tô ái khanh tự mình xin từ chức, trẫm cũng sẽ không làm khó dễ.

Thế này đi..."
Lý Minh suy ngẫm hồi lâu mới thong thả nói tiếp, "Vị trí Hình bộ Thượng thư trước mắt cứ để trống đi, những công việc hằng ngày ở đó sẽ do Tả, Hữu thị lang bàn bạc, cân nhắc, sau đó trực tiếp trình báo cho trẫm.

Tô thị lang thấy thế nào?"
Trực tiếp trình báo tương đương với việc Lý Minh trực tiếp bỏ qua Thượng thư tỉnh và quản lý Hình bộ.

Tô Mẫn Chi nhíu mày, đang muốn lên tiếng lại nghe thấy Tô Dung Khanh cung kính đáp, "Bệ hạ thánh minh"
"Được rồi", Lý Minh gật đầu, tiếp tục nói, "Chư vị còn có ý kiến gì khác không?"
Trên triều không ai nói một lời, Lý Minh liền biết chuyện này đã được quyết định xong.

Ông đóng bản danh sách lại, nhàn nhạt nói, "Thế thì cứ như vậy đi, sau hôm nay, mọi người cứ dựa theo danh sách đến nơi mình được điều nhiệm nhận chức, các công sở cũng phải chuẩn bị quá trình tiếp nhận.

Ngoại trừ việc này ra, còn có chuyện xây lại Tấu sự thính, Lễ bộ cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị.

Trước khi xây lại Tấu sự thính, tránh để không trì hoãn chính sự, trẫm nghĩ nên xây một tòa Nội Các nhỏ, đảm nhận chức trách của Tấu sự thính, thay trẫm thẩm d uyệt, phân loại tấu chương, giúp trẫm phân ưu"
Lý Minh nói xong, cũng không đợi những người khác trả lời đã lập tức nói, "Bùi Nạp Ngôn, Tô tướng, Thượng Quan Thừa tướng, Ninh Quốc hầu, sau này phải làm phiền bốn vị, mỗi ngày dành chút thời gian, giúp trẫm phân loại sổ con.

Nếu các vị đại nhân thấy công việc quá bận rộn, cứ nói trước với trẫm một tiếng, trẫm sẽ sắp xếp lại"
Tấu sự thính vốn là nơi được thế gia dựng nên để kìm hãm Lý Minh.

Hiện tại, Tấu sự thính bị đốt, Lý Minh lại tự mình lập ra một Tấu sự thính tên là "Nội Các", lúc này có biết bao việc cần lo nên cũng không có ai phản đối.

Bốn đại thần bị điểm danh tiến lên hành lễ, bốn người họ có thể nói là đại diện cho các thế lực khác nhau trên triều, làm việc cũng có thể xem là công chính, vì thế chẳng ai dám nói gì thêm.
Lý Minh thấy mọi người không có dị nghị gì liền nói tiếp, "Chỉ là, các vị đại thần ngày thường cũng rất bận rộn, nên ngoại trừ họ, có lẽ còn cần bổ sung một vài quan viên khác nữa, chẳng qua chuyện đó sau này hãy bàn đi"
Lý Dung nghe vậy liền hiểu được ý định của Lý Minh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hiện giờ thứ mang tên "Nội Các", những nhân viên quan trọng nhất vốn dĩ không phải là bốn vị đại thần ban nãy, mà là những người sau này sẽ được điều nhiệm vào.

Vì suy cho cùng bốn vị kia đều là những quan viên quyền cao chức trọng, ngày thường công việc đã rất bận, công việc ở Tấu sự thính thật ra cũng chỉ là vài chuyện vặt vãnh, phân loại mức độ quan trọng, gấp rút của các sổ con, nhằm giúp Lý Minh giảm bớt áp lực khi phê duyệt.
Nếu không có Tấu sự thính, Lý Minh sẽ không thể nào gánh nổi mọi việc.

Hiện tại, ông lại giao mấy chuyện vặt kia cho các trọng thần, bọn họ sao có thể gánh được?
Song tuy nói công việc ở Tấu sự thính là vặt vãnh, nhưng việc nắm được cửa ải đầu tiên khi sổ con được trình lên lại vô cùng quan trọng, cho nên không ai muốn ủy quyền cho người khác.

Đợi sau này, những người trên thực tế được phê duyệt sổ con, đương nhiên chính là những quan viên được "bổ sung" thêm vào.
Cho nên người được bổ sung là ai chính là chuyện quan trọng nhất.
Lý Dung nghĩ vậy liền dời mắt sang nhìn Tô Dung Khanh.

Mọi chuyện đến nước này, nàng đã loáng thoáng đoán được ý đồ của Tô Dung Khanh khi đốt Tấu sự thính.
Một Tấu sự thính bị Bùi Văn Tuyên giám sát sẽ chẳng thể nào bì được với một Nội Các có thể trải đường cho Túc Vương.
Lý Dung trầm ngâm, lắng nghe Lý Minh cùng các đại thần bàn bạc về việc xây dựng thể chế trong Nội Các kia.

Sau khi hạ triều, Lý Dung ra khỏi cung, vừa lên xe ngựa đã thấy Bùi Văn Tuyên đang đợi nàng.

Nàng không khỏi cười hỏi, "Rõ ràng hạ triều cùng một lúc, mà sao chàng lại đi nhanh như vậy?"
"Vi thần chân dài", Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, cười nói, "Nếu không thể sóng vai đi thì phải đến trước đợi Điện hạ"
"Mồm mép kinh thật"
Lý Dung vừa bực vừa buồn cười khịa hắn một câu liền xoay người ngồi xuống, bưng ly trà Bùi Văn Tuyên rót cho mình hỏi, "Hôm nay không nhắc đến chuyện khoa cử"
"Hôm nay có quá nhiều chuyện phải lo", Bùi Văn Tuyên nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Người cứ chờ ạ, rất nhanh thánh chỉ sẽ được ban xuống thôi"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, có chút suy ngẫm, "Chàng nói xem, thánh chỉ sẽ đưa cho ai trước?"
"Thế này đi", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, "Ta và Điện hạ hãy cùng đánh cuộc hai chuyện"
"Đánh cuộc chuyện gì?", Lý Dung nhướng mày, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc, "Đầu tiên, chúng ta đánh cuộc xem đạo thánh chỉ đầu tiên sẽ cho ai"
"Tiếp theo, chúng ta đánh cuộc xem, đạo thánh chỉ kia, có nội dung gì"
"Được thôi", Lý Dung quyết đoán đồng ý, "Tiền đặt cược thì sao?"
"Điện hạ muốn có cái gì?"
Lý Dung nghe hắn hỏi vậy nhất thời cũng không biết mình muốn cái gì, Bùi Văn Tuyên đều luôn dung túng nàng, cho nên nàng dường như cũng không quá muốn thứ gì.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không nghĩ ra được, liền nói, "Vậy ta sẽ thiếu Điện hạ một việc, sau này khi nào Điện hạ biết mình muốn cái gì thì cứ đến bảo ta thực hiện là được "
"Vậy chẳng phải chàng sẽ bị lỗ rồi sao?"
"Tiền đề là nàng phải thắng ta trước đã"
(Tây: Tuyên không bao giờ làm ăn lỗ vốn nhé )
"Được", Lý Dung gật đầu, "Vậy còn chàng? Chàng muốn cái gì?"
Bùi Văn Tuyên khẽ ho một tiếng, xoay đầu đi, đặt tay lên đầu gối, như có chút ngượng ngùng nói, "Khụ, ừ thì..."
"Hửm?"
"Nhiều năm rồi không thấy Điện hạ ra ngoài du ngoạn"
"Chàng muốn cùng ta ra ngoài chơi sao?"
Lý Dung bật cười, "Không thành vấn đề nha"
"Ừ thì, ta nhớ năm xưa khi theo Điện hạ ra ngoài du ngoạn, Điện hạ nhìn thấy vũ cơ Ba Tư nhảy múa, đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Hôm ấy thời tiết nóng bức, trong thành người qua kẻ lại rất nhiều..."
"Nói trọng điểm", Lý Dung trực tiếp ngắt lời hắn, Bùi Văn Tuyên cũng không thể tiếp tục vòng vo thêm, hắn quay đầu nói thẳng, "Quần áo ta đã mua một bộ, làm theo số đo của nàng, ta biết Điện hạ biết nhảy"
Lý Dung, "..."

Bùi Văn Tuyên nói xong liền luồn hai tay vào trong tay áo, vành tai hắn đỏ lựng, nhưng vẫn nghiêm trang nói, "Điện hạ có muốn đánh cược không?"
Lý Dung không nói gì, chỉ cực kì hưng phấn mà đánh giá Bùi Văn Tuyên, ánh mắt nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lướt lên trên.

Ánh mắt nàng như thể biến thành thực thể, như đang thăm dò gì đó.
Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, cũng để mặc nàng đánh giá mình, hắn chẳng khác gì lão tăng nhập định, trước sau vẫn giữ vẻ thản nhiên.
"Điện hạ?"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung rất lâu sau vẫn chẳng nói gì, không khỏi thúc giục nàng.

Lý Dung trào phúng bật cười thành tiếng, nàng nhấc chân ngồi vắt tréo, nghiêng người dựa vào bàn nhỏ, đôi mắt phượng như quyến rũ người khác mà liếc nhìn hắn, ý cười đầy sâu xa, "Được nha"
Bùi Văn Tuyên bưng ly trà bên cạnh lên, bình tĩnh phân tích, "Sau chuyện đêm qua, Bệ hạ đương nhiên sẽ cân nhắc thật cẩn thận.

Đứng từ góc độ của ông ấy, chuyện có thể xác nhận được đó là chuyện của Hoằng Đức, thật sự do Nhu phi cùng Tô gia cấu kết bày ra.

Cho nên nhất định sẽ có một đạo thánh chỉ cho Nhu phi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Mà ba sự kiện còn lại kia, Bệ hạ không thể xác nhận, thứ nhất, người Hoằng Đức chỉ ra và xác nhận rốt cuộc có phải là Tô Dung Khanh không; thứ hai, Tấu sự thính bị cháy rốt cuộc là do ai làm; thứ ba, Điện hạ rốt cuộc có âm thầm cấu kết với Thái tử không.

Cho nên hiện tại, Bệ hạ đại khái sẽ đánh mỗi người 50 đại bản.

Ông ấy rút lại chức Thượng thư của Tô Dung Khanh, mà chúng ta còn chưa bị xử lý, nhưng nó nhất định sẽ đến, cho nên sẽ có một đạo thánh chỉ cho ta hoặc Điện hạ"
Bùi Văn Tuyên nâng mắt, "Vi thần đánh cuộc, thánh chỉ sẽ đến chỗ chúng ta trước"
"Vì sao?", Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn.
"Trực giác thôi, Điện hạ thì sao?"
"Ta đánh cuộc Nhu phi sẽ nhận được trước", Lý Dung huơ huơ chân, từ đó chiếc giày thêu hoa lê trắng dưới làn váy gấm đỏ rực, cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên không khỏi đưa mắt nhìn qua, Lý Dung phát hiện, lại quay sang hỏi hắn, "Chàng nhìn cái gì?"
Bùi Văn Tuyên bị bắt tại trận liền thu mắt lại, khẽ cười nói,"Không có gì"
Sau khi hai người cùng trở về phủ Công chúa, Bùi Văn Tuyên xụ mặt đi về sân viện của mình.

Lý Dung đuổi theo hắn, họ như thể đã cãi nhau, sau đó kéo Bùi Văn Tuyên vào nội viện.
Đợi đến khi đã vào nội viện, xác nhận xung quanh đều là người của mình, hai người cuối cùng mới khôi phục thái độ bình thường, Lý Dung xoay người ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, Bùi Văn Tuyên đi đổi quan phục.

Sau khi hắn thay xong, hai người liền bày một bàn cờ, vừa nói chuyện vừa đợi thánh chỉ.
Theo họ dự đoán, thánh chỉ sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là ai nhận được trước mà thôi.
Hai người còn chưa kịp đánh xong một ván cờ, Tịnh Lan liền bước vào, nàng cung kính hành lễ rồi nói, "Điện hạ, trong cung truyền tin đến"
"Hửm?"
"Bên đó báo lại, Nhu phi đêm qua chống đối Bệ hạ, hiện tại bị tước mất vị trí Quý phi, hạ xuống còn Nhu tần"
Lý Dung nghe vậy liền cười nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, "Xem ra ta thắng rồi"
"Không phải vẫn còn một ván sao?"
Bùi Văn Tuyên cúi đầu, "Chưa chắc là ta thua đâu"
"Tóm lại chàng cũng không thắng ta được", Lý Dung vẫy tay, Tịnh Lan nhanh chóng lui xuống, Lý Dung nâng mắt hỏi, "Tiếp theo đánh cược gì đây?"
"Bệ hạ đã phạt Nhu phi rồi, chàng nói xem, ông ấy sẽ phạt chúng ta thế nào?"
Bùi Văn Tuyên kẹp một quân cờ từ trong hộc đặt bên bàn cờ lên, quân cờ va chạm với mặt bàn cờ, phát ra một tiếng động giòn tan.

Lý Dung bị âm thanh kia hấp dẫn, không khỏi nhìn về phía ấy.
Ngón tay của người thanh niên thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, móng tay thì được cắt gọn gàng.

Bộ dáng khi hắn dùng hai ngón tay kẹp quân cờ, thật sự vô cùng xinh đẹp.
"Phong cách làm việc của ông ấy chính là chế hành, ông ấy đã tước đi vị trí Thượng thư của Tô Dung Khanh, hiện tại lại chẳng đả động gì đến chức Thị lang của chàng.

Cho nên, chức vụ của ta ở Đốc tra ti, chưa chắc giữ được"
Lý Dung khẽ cười, "Ta đoán ông ấy đang nhắm đến Đốc tra ti"
"Nếu lúc này xuống tay với Đốc tra ti vẫn còn quá sớm, vì một khi nàng rời khỏi, người của thế gia chắn chắn sẽ lật đổ Đốc tra ti.

Vì thế ông ấy hẳn sẽ không làm vậy"
"Cho nên?"
Lý Dung đặt một quân cờ xuống, "Theo chàng nghĩ, ông ấy đang nhắm đến cái gì?"
"Đêm qua trong cung truyền tin đến, báo rằng Nhu phi dường như khóc lóc, kể lể gì đó với Bệ hạ trong phòng", Bùi Văn Tuyên khẽ khàng nói, "Ta đoán mối họa này đến từ hậu cung, cho nên có lẽ Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, cười như không cười nói, "Sẽ bị cắt bổng lộc"
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Dung chợt thay đổi, nàng vội vã đáp, "Vậy chẳng bằng cứ để mặc họ phá nát Đốc tra ti cho rồi"
Từ ngày bắt tay vào triều chính, tài chính của nàng luôn trong tình trạng eo hẹp, nếu Lý Minh còn dám cắt bổng lộc, nàng thật sự không muốn làm nữa.
Bùi Văn Tuyên bị thái độ kia của nàng chọc cười, hắn cố đè thấp khóe miệng, đi nước cờ tiếp theo, "Vẫn chưa có kết quả mà, nàng cũng đừng luống cuống như thế, lỡ như không chạm đến tiền của nàng thì sao?"
"Không chạm vào tiền sẽ đụng đến quyền, suy cho cùng đều không tốt.

Hiện tại ta chỉ hy vọng Nhu phi và Tô Dung Khanh tan đàn xẻ nghé sớm một chút", Lý Dung thở dài nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, "Như vậy cũng không phụ sự khổ tâm của chàng, ta diễn kịch mãi cũng mệt lắm"
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp, nhắc nhở nàng, "Đến phiên nàng rồi"
Hai người lại đánh cờ thêm một lúc, khi thấy trời sắp tối, người trong cung cuối cùng cũng đến, tuyên Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cùng ra tiếp chỉ.
Hai người liếc nhau, Lý Dung nhẹ giọng nói, "Đến rồi kìa"
Nói xong, hai người liền đứng dậy, mặc quan phục, sau đó mang theo mọi người ra cổng tiếp chỉ.
Hai người gặp thái giám truyền chỉ, đầu tiên trò chuyện mấy câu sau đó mới quỳ xuống.

Thái giám mở Thánh chỉ, bắt đầu tuyên bố kết quả của trận đánh cược hôm nay.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều đang đợi, họ muốn nhìn xem, thứ Lý Minh nhắm đến là tiền hay là quyền lực của họ.
Bọn họ thấp thỏm chờ đợi, lại nghe thấy trong khúc mở đầu của thánh chỉ, Lý Minh lại khen Bùi Văn Tuyên.
Hai người có chút mờ mịt, không khỏi liếc nhìn nhau.
Sau đó Lý Minh lại khen Lý Dung một phen.
Bọn họ càng thấy bối rối, có chút hoài nghi ý đồ của Lý Minh.

Chẳng lẽ ông định xử lý cả hai, không tha cho một ai?

Đến cuối cùng, hai người rốt cuộc nghe được câu nói mấu chốt, "Tuy nhiên, cho dù là nam trai tài gái sắc, nhưng mối nhân duyên này lại bị trời cao ghen ghét.

Tính cách hai người trái ngược nhau, mối hôn sự này khó lòng tiếp tục.

Trầm đặc biệt ân chuẩn lời cầu xin của Bùi Văn Tuyên, cho phép hai người hòa ly..."
Hòa ly.
Lý Dung nghe thấy từ kia, ngẩn ngơ một chốc, sau đó không khỏi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Hòa ly?
Bùi Văn Tuyên cũng có chút sững sờ, nhưng hắn lại dùng ánh mắt ra hiệu Lý Dung phải trấn định.
Hai người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau khi do dự hồi lâu rốt cuộc mới tiếp chỉ.
Đợi đến khi cầm theo thánh chỉ trở về phòng, Lý Dung không kiềm được hỏi, "Cứ thế là xong rồi á?"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, cũng hiểu ý của nàng, hắn đến đứng phía sau nàng nói, "Đúng vậy, Điện hạ, Người không phải bị mất tiền, quyền cũng không bị cướp đoạt, chỉ là phải mất người thôi"
"Phò mã thật sự biết nói hươu nói vượn", Lý Dung sợ Bùi Văn Tuyên nghĩ nhiều, nhanh chóng quay đầu lại, duỗi tay ôm lấy eo hắn, "Người rõ ràng đang ở đây, chỉ cần bản thân chàng không muốn chạy, dù có hạ chỉ cũng không mất được"
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không nói, Lý Dung nghĩ một chốc lại nhón chân, nhỏ giọng nói, "Hơn nữa, Bùi đại nhân không thấy việc đêm khuya hẹn hò với vợ cũ sẽ vô cùng k1ch thích sao?"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền bật cười, đưa mắt nhìn nàng, "Có k1ch thích hay không thì vi thần không biết.

Nhưng trông Điện hạ hưng phấn thế kia, về việc này, vi thần đã hiểu"
Lý Dung bị hắn châm chọc không khỏi có chút xấu hổ, nàng khẽ ho nói, "Cũng không hưng phấn đến vậy..."
Bùi Văn Tuyên nở nụ cười đầy sâu xa, một lát sau, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở nàng, "Lúc ở trong phủ muốn vui vẻ thế nào cũng được, nhưng lúc ra ngoài vẫn phải giả vờ một chút"
"Ta biết mà", Lý Dung giảo hoạt liếc mắt nhìn hắn, "Ta hiểu rất rõ là đằng khác"
Thánh chỉ được ban xuống vào buổi tối, Bùi Văn Tuyên sau khi thu dọn hành lý xong liền rời khỏi phủ Công chúa, thái độ kia như thể ngay cả một phút một giây thôi cũng chẳng muốn nán lại.

Lý Dung đuổi theo Bùi Văn Tuyên, đứng trước cổng suốt mười lăm phút.
Ngày hôm sau, tin tức Lý Dung và Bùi Văn Tuyên hòa ly, Bùi Văn Tuyên dọn về Bùi gia, Lý Dung đuổi theo xe ngựa của Bùi Văn Tuyên suốt một con phố, khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn trở về đã truyền khắp triều đình.
Mọi người vốn dĩ không quá tin tin đồn đó nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Lý Dung hai mắt có lẽ vì khóc sưng vù, đại đa số đã tin vài phần.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Chỉ có trời mới biết, để có được đôi mắt sưng đỏ kia, Lý Dung đã phải tốn bao nhiêu công sức.
Hơn nửa đêm, nàng ngồi trong phòng, một mình chén sạch một tô mì lớn do một đầu bếp đất Thục làm.
Nàng vừa ăn vừa khóc, mì cay đến độ nàng khóc đến toàn thân chảy mồ hôi đầm đìa, nhưng đồng thời cũng kh0ái cảm tràn đầy.
Cả triều đột nhiên có chút đồng cảm với Lý Dung, cho nên đến lúc hạ triều, Lý Xuyên đã không kiềm được, lén đến phủ Công chúa, định an ủi Lý Dung một phen.
Lúc này, Lý Dung đang nằm trên ghế bập bênh, dùng trứng gà luộc lăn mắt.

Lý Xuyên mang một chiếc ghế nhỏ đến đặt bên cạnh nàng, ngồi xuống bắt đầu nhỏ giọng an ủi, "Tỷ, tỷ đừng quá đau lòng, Bùi đại ca nhất định có tính toán cả rồi, sau này hai người thành hôn lại là được"
Lý Dung không để ý đến cậu, tiếp tục lăn trứng gà.

Lý Xuyên thấy Lý Dung thậm chí không muốn trả lời, thầm đoán Lý Dung đang cực kì ấm ức, cậu tiếp tục nói, "Đệ biết tỷ thích hắn, nếu không với tính tình của tỷ, chuyện chạy đuổi theo xe ngựa cả một con phố là bất khả thi.

Chẳng qua nhắc đến chuyện này, tỷ, thể lực của tỷ tốt thật nha..."
"Đợi chút đã", Lý Dung nâng tay lên, ra hiệu Lý Xuyên ngừng nói.

Nàng lấy trứng gà ra, dùng đôi mắt vì khóc đến sưng đỏ nhìn Lý Xuyên, "Ai chạy theo xe ngựa cả một con phố?"
"Thì tỷ chứ ai", Lý Xuyên vô cùng kinh ngạc nói, "Mọi người đều biết cả rồi"
Lý Dung có chút mờ mịt, Lý Xuyên tiếp tục an ủi nàng, "Hòa ly tính ra cũng tốt hơn việc hai người đều gặp phải chuyện gì không may, tỷ đừng đau lòng nữa..."
"Ta không có đau lòng", Lý Dung nhíu mày, đánh bốp một cái lên bàn tay có ý định đặt lên vai mình của Lý Xuyên.

Nàng quay người sang chỗ khác, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, "Ta ngược lại còn rất vui vẻ"
Không trừ tiền của nàng cũng không tước đi chức vị của nàng, nàng không vui sao được?
Mà bên kia, Hoa Lạc đang dùng giọng điệu sinh động như thật kể lại cảnh Lý Dung khóc lóc chạy theo xe ngựa cho Nhu phi nghe.

Nàng cao hứng nói, "Ngài không biết đâu, lúc con nghe được tin đó còn không tin, nhưng hôm sau, cả triều trên dưới đều chứng kiến hình ảnh Bình Lạc hai mắt sưng vù vì khóc quá nhiều, lúc này con mới dám tin.

Mẫu thân, vẫn là ngài cao tay nha"
Hoa Lạc duỗi thẳng ngón cái khen, "Hạ gục một người liền nhắm thẳng vào nội tâm của họ, hiện tại nếu Bùi Văn Tuyên vì quyền thế mà yêu cầu hòa ly thì với tính tình của Lý Dung, e rằng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chỉ bằng một mình Lý Dung, sao có thể là đối thủ của mẫu thân chứ?"
Nhu phi nghe Hoa Lạc nói vậy liền mỉm cười, bà không tỏ thái độ tán đồng nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Sau khoảng thời gian liên tục bị Lý Dung đè đầu cưỡi cổ, từ việc bị đoạt quyền cùng quản lý lục cung đến hiện tại bị giáng xuống còn Nhu tần, cuối cùng bà cũng có thể xả giận được.
Bà biết ngay là Lý Dung vẫn còn lưu luyến Bùi Văn Tuyên, cho nên khi Lý Minh muốn phạt bổng lộc của Lý Dung, bà liền ngăn cản và khuyên Lý Minh phải đề phòng Bùi Văn Tuyên và Lý Dung có dị tâm, bắt tay làm đồng minh.

Hiện tại khi thấy Lý Dung khóc lóc đến mức độ kia, bà rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Quả nhiên, trong lòng Lý Dung, nam nhân vẫn quan trọng hơn quyền lực và tiền tài.
Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa họ, cũng là nền tảng cho sự thắng lợi của bà.
Tiêu Nhu bà không quan tâm đ ến nam nhân.
Cho nên, bà cũng đủ nhẫn tâm xuống tay..


Bình luận

Truyện đang đọc