TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Mọi người nghe thấy vậy liền bốn mắt nhìn nhau. Lý Minh nhân lúc chưa ai kịp dị nghị đã trực tiếp quyết định, "Cứ như vậy đi, kể từ hôm nay, Bình Lạc chính là Ti chủ của Đốc tra ti. Sau này Đốc tra ti sẽ trực tiếp báo cáo mọi việc với trẫm mà không cần thông qua Tam tỉnh. Bình Lạc cũng có thể tự sắp xếp các nhân viên trong Đốc tra ti, cứ lấy giáo trường Minh Thịnh ở thành Bắc làm quan sở của Đốc tra ti đi. Hộ bộ làm dự toán tiền xây dựng Đốc tra ti xong thì báo cho Bình Lạc"


Hộ bộ Thượng thư Trịnh Nhiên nghe thế liền cung kính hành lễ, đang muốn bẩm báo gì đó đã nghe Lý Minh nói, "Mỗi năm không được ít hơn ba mươi ngàn lượng"


"Bệ hạ", Trịnh Nhiên nhíu mày, "Con số này có phải hơi nhiều không ạ? Hiện tại chuyện gì cũng phải dùng tiền, nếu Điện hạ lại dùng nhiều tiền như vậy..."


"Ngay cả ba mươi ngàn lượng cũng không có nổi sao?", Lý Minh có chút bất mãn, "Một năm mấy triệu lượng bạc tiền thuế, hiện tại chỉ có ba mươi ngàn lượng cũng không có, khanh làm việc thế nào vậy hả?"


"Bệ hạ, oan uổng cho vi thần", Trịnh Nhiên vội vàng quỳ xuống, cùng Lý Minh bứt lên da đến, "Đại Hạ một năm quốc thuế, thời điểm thuận lợi có mấy trăm triệu bạc trắng, thời điểm kém cỏi cũng chỉ có tám triệu lượng bạc trắng, nghe qua thì rất nhiều, nhưng dùng cũng nhiều. Ngài xem, từ đầu năm đến nay, đầu xuân đánh giặc ở biên cảnh Tây Bắc, quân phí đã chiếm hơn phân nửa quốc khố; tháng sáu là mùa lũ định kỳ, phương nam lũ lụt, phải cứu tế, lại phải sửa đê; tiếp theo..."


"Được rồi được rồi", Lý Minh ngắt lời Trịnh Nhiên, không muốn lại nghe ông ta lải nhải nên quyết đoán nói, "Khanh đừng tính nữa, lúc hạ triều viết một sổ con cho trẫm, tính xem rốt cuộc có thể chi được bao nhiêu. Nhưng bất luận tiền nhiều hay ít, kể từ hôm nay, Đốc tra ti chính thức được thành lập"


"Bệ hạ", người của Binh bộ lại la lên, "Giáo trường ở thành Bắc vốn dĩ là nơi ở của quân ở đây, hiện tại nếu đưa cho Công chúa..."


"Khanh đừng hòng lừa trẫm, nghĩ trẫm không rõ chuyện của quân thành Bắc", Lý Minh nâng mắt, không vui nói, "Ba năm trước, quân thành Bắc mở rộng, ghét bỏ giáo trường này quá nhỏ, cố ý xin trẫm một miếng đất mới để xây một giáo trường lớn hơn, sớm đã bỏ hoang giáo trường Minh Thịnh. Mấy ngày trước đây trẫm mới đến đó xem xét, cỏ dại mọc um tùm, không có lấy một bóng người. Nếu khanh còn dám nói hươu nói vượn, trẫm sẽ trị khanh tội khi quân!"


Lý Minh mắng xong người của Binh bộ liền quay sang nhìn Lý Dung cười nói, "Bình Lạc, trẫm đã ra tiền vốn trước cho con, sau này con phải tận tâm mà phân ưu giúp Phụ hoàng đấy"


Lý Dung nghe thế, không chút cảm xúc cung kính đáp, "Vâng"


Nói xong, Lý Dung có chút do dự lên tiếng, "Phụ hoàng, vậy vụ án Tần gia và quân lương..."


"Con đã làm rất tốt", Lý Minh đặt sổ con sang một bên, thanh âm rất nhạt, "Những việc tiếp theo con không cần nhọc lòng, cứ giao cho Hình bộ xử lý đi"


Nghe thế, Lý Dung ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Minh.


Ánh mắt nàng quá đỗi sắc bén, Lý Minh cũng bị nàng dọa một phen nhưng rất may chỉ sau một chốc đã trấn định lại. Sự bất an trong nháy mắt kia khiến ông có chút tức giận, vốn định mắng Lý Dung nhưng lại cảm thấy lúc này Đốc tra ti mới vừa thành lập, phải cho Lý Dung chút mặt mũi. Chính vì thế ông không chút biểu tình, giơ tay nói, "Đứng lên đi"


Lý Dung vẫn quỳ trên đất, mọi người xung quanh đều thở phào một hơi, rất nhiều đại thần chuẩn bị phản bác việc lập Đốc tra ti cũng im lặng, không có dự định bước ra ngăn cản.


Lý Minh thấy Lý Dung không nhúc nhích, có vài phần bất an, nhưng vẫn mỉm cười hỏi, "Bình Lạc, sao con còn chưa đứng dậy?"


Bùi Văn Tuyên lướt nhanh nhìn thần sắc Lý Minh, biết Lý Minh đã có chút tức giận. Hắn lập tức bước ra khỏi hàng, đi đến dìu Lý Dung lên, có chút nôn nóng nói, "Bệ hạ, Điện hạ gần đây làm việc mệt nhọc nên dễ bị choáng. Hiện tại e rằng thân thể Người đang không khoẻ, kính xin Bệ hạ cho phép vi thần mang Điện hạ về nghỉ ngơi"


Lý Minh thấy Bùi Văn Tuyên bước lên khuyên can Lý Dung, sắc mặt cũng dịu vài phần. Ông thở dài nói, "Bình Lạc, con nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Khanh mau mang con bé lui xuống đi"


Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, duỗi tay dìu Lý Dung. Khi Lý Dung muốn giãy giụa, Bùi Văn Tuyên liền dùng sức nắm chặt lấy hai vai kéo Lý Dung đứng dậy, thấp giọng nói, "Điện hạ, vi thần mang Người xuống, có chuyện gì đi ra ngoài nói sau"


Bùi Văn Tuyên cương quyết dìu Lý Dung đứng dậy, sau đó mang Lý Dung ra ngoài.


Vừa ra khỏi Đại điện, Lý Dung trở tay, vung thẳng một cái tát lên mặt Bùi Văn Tuyên. Hắn đứng bất động, khi tay Lý Dung đã bay đến sát má, thấy Bùi Văn Tuyên lại cười chuẩn bị ăn đánh, nàng bất chợt dừng lại, nhất thời không xuống tay được.


Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không tiếp tục, hắn nâng tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói, "Điện hạ đánh đi, đánh xong lòng Điện hạ sẽ cảm thấy thoải mái, vi thần không đau"


"Ai để ý chuyện ngươi có đau hay không!"


Lý Dung xoay người đi thẳng đến Ngự hoa viên, mặt mang theo vài phần tức giận, Bùi Văn Tuyên lặng lẽ đi theo sau nàng. Lý Dung đi được một chốc, thấy Bùi Văn Tuyên vẫn đi sát theo mình, nàng quay đầu lại hét lên, "Cút ngay!"


Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Vi thần không thể cút, vi thần sợ Điện hạ luẩn quẩn trong lòng, sẽ nhảy xuống hồ"


"Ta có mà ném ngươi xuống hồ đấy!"


Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên thế càng giận sôi máu, nàng hét lớn, "Ngươi cút xa ta ra!"


Nói xong, Lý Dung đi về phía Ngự hoa viên, Bùi Văn Tuyên tiếp tục đuổi theo. Lý Dung đi rất nhanh, khi đến Ngự hoa viên, nàng tìm một nơi vắng vẻ sau đó tìm một ụ cây khô, ra sức quất hả giận.


Bùi Văn Tuyên lặng yên đứng bên cạnh nhìn Lý Dung, đợi đến khi nàng quất đủ rồi, hơi thở không còn quá dồn dập, Bùi Văn Tuyên mới tiến đến, khẽ nâng tay Lý Dung lên, vừa cẩn thận kiểm tra nàng có bị thương không vừa dịu dàng nói, "Điện hạ đừng tức giận như vậy, Bệ hạ cũng có tính toán riêng của ngài ấy"


"Đây mà gọi là tính toán riêng cái gì?", Lý Dung thấp giọng, ép sát vào người Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung rút ngắn khoảng cách, tâm tư của hắn chợt xao động. Lý Dung không hề phát hiện hắn thất thần, giận dữ nói, "Ông ta chỉ vì sợ! Ta biết ông ta không dám làm theo những gì trong sổ con viết nhưng ông ta cư nhiên sợ đến độ trực tiếp giao cho Hình bộ? Ông ta giao cho Hình bộ, vậy những việc làm trước đây của ta được xem là gì đây? Sau này Đốc tra ti sao có thể đứng vững gót chân trên triều?!"


"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên trốn tránh sự tiếp cận của Lý Dung, hắn dời mắt sang mặt hồ bắt đầu đóng vài mảng băng li ti, thấp giọng nói, "Bệ hạ đang dùng hai vụ án nảy để trấn an quần thần và giúp Người có thể lập Đốc tra ti. Đốc tra ti muốn lập uy, con đường tiếp theo còn rất dài, Điện hạ không cần nóng vội như vậy"


Lý Dung trầm mặc siết chặt cán quạt, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Lý Dung, điềm tĩnh nói, "Thật ra chúng ta vẫn có thể đợi chút nữa, không phải sao?"


Lý Dung rũ mắt, Bùi Văn Tuyên thở dài nắm lấy tay Lý Dung, có chút bất đắc dĩ nói, "Người chính là quá cậy mạnh, không muốn chịu thua, ở đây trời lạnh, trước quay về thôi"


"Ta không phải không muốn chịu thua"


Lý Dung đè thấp giọng, đứng một chỗ bất động. Bùi Văn Tuyên quét mắt nhìn nàng, Lý Dung cúi đầu, có chút gian nan nói, "Ta có thể chờ, nhưng Tần gia thì sao? Tuân Xuyên thì sao?"


Bùi Văn Tuyên ngẩn người, Lý Dung ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bùi Văn Tuyên, "Những nhân chứng bị giết, những trung lương bị bôi nhọ, những tướng sĩ chết ở biên cương, còn cả Tuân Xuyên phải từ bỏ thân phận, thay hình đổi dạng. Ta không điều tra thì không nói làm gì, nhưng khi ta đã làm, đã biết rõ mọi thứ và hung thủ chỉ còn cách một bước nhỏ đã có thể chịu trừng phạt...", Lý Dung nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, "Ngươi lại bảo ta từ bỏ, ta sao có thể cam tâm?"


Bùi Văn Tuyên không nói gì, chỉ nhìn Lý Dung.


Thật ra hắn biết, sâu trong nội tâm Lý Dung luôn có vài phần ngây thơ không giống với những người chốn Hoa kinh. Chính vì vậy ở kiếp trước, khi nàng cảm thấy Tô gia bị hàm oan, nàng sẽ ra sức cứu giúp; khi thấy Ninh phi huyết nhiễm triều đình, nàng sẽ phủ một tấm áo khoác cho Ninh phi.


Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn thấy Lý Dung như vậy, xuất hiện một cách rõ ràng nhường ấy trước mặt hắn.


Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, không nhịn được bật cười.


Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên cười, tự cảm thấy những lời bản thân nói ra có phần ấu trĩ. Nàng hơi khó chịu quay đầu đi, thấp giọng nói, "Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là bọn chúng dám khinh nhục ta như vậy, muốn đoạt đất phong của ta, muốn trục xuất ta khỏi Hoa Kinh. Nếu không cho bọn chúng chút bài học, chúng sẽ thật sự cho rằng ta rất dễ bị khi dễ"


"Điện hạ suy nghĩ rất đúng"


Bùi Văn Tuyên cười đáp, Lý Dung tiếp tục nói, "Hiện giờ thế gia quá lớn mạnh, Phụ hoàng nếu muốn cân bằng với thế gia phải quyết đoán một chút. Nếu cứ như ông thế kia, thế gia tuyệt đối sẽ không thu lại tâm tư! Lá gan của ông quá nhỏ, người cũng quá cẩn trọng, hiện đã đến nước này rồi còn muốn rút lui, thật không có tiền đồ!"


"Điện hạ nói đúng."


"Ông phải bức bách một tên nào đó", Lý Dung lạnh giọng nói, lần này Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung quay đầu tiếp tục nói, "Ngươi cho người đi điều tra là ai khiến Phụ hoàng quyết định chuyển giao vụ án này cho Hình bộ, còn ta sẽ đi tìm Xuyên nhi"


Lý Dung nói xong liền đi về phía Đông Cung.


Bùi Văn Tuyên ngăn không được Lý Dung nên chỉ có thể đi theo nàng đến Đông Cung. Lý Xuyên vừa hạ triều đã nghe báo lại Lý Dung đang ở Đông Cung chờ mình, cậu vội vàng quay về, có chút kinh ngạc hỏi, "Tỷ, sao tỷ lại đến đây?"


"Vụ án Tần gia không thể giao cho Hình bộ", Lý Dung vừa mở miệng liền nói thẳng với Lý Xuyên, "Đệ có ai có thể tin tưởng được không?"


"Tỷ cứ nói đi"


Lý Dung mím môi, suy nghĩ rồi nói, "Ta trước sẽ điều tra nguyên nhân vì sao Bệ hạ muốn chuyển giao vụ án, nhưng theo ta đoán, hôm qua đã có thế gia gây áp lực cho Phụ hoàng khiến ông ấy chột dạ"


Lý Xuyên vừa nghe vừa cầm ly nhấp một ngụm, "Đệ nghe nói, hôm qua Hình bộ Thượng thư, Ngự sử đài Đại phu, Đại lý tự khanh cùng nhau vào cung. Ban đêm, khi Bệ hạ đển chỗ Mai phi, bà ta dường như cũng ầm ĩ một trận với Phụ hoàng"


Mai phi là nữ nhi của Đại lý tự khanh, Tưởng Chính. Việc Mai phi nháo loạn hẳn do Đại lý tự khanh bày mưu đặt kế.


"Nếu là bọn họ", Bùi Văn Tuyên phân tích nói, "Vậy họ hẳn đã bàn chuyện của Đốc tra ti nên Bệ hạ mới dùng hai vụ án này, dùng nó để khiến Tam ti ngầm đồng ý thành lập Đốc tra ti"


"Bổn cung có lập Đốc tra ti hay không còn đến phiên bọn chúng nói chuyện?!"


Lý Dung hít sâu một hơi, thật sự muốn mắng nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Nàng uất nghẹn nửa ngày cuối cùng mới nói, "Một mặt muốn gây rắc rối cho thế gia, một mặt khi bị chúng dọa dẫm lại muốn rút lui. Dù ông ấy không định cưỡng chế để xử lý thì cũng không thể giao cho Hình bộ được!"


"Tỷ đừng nóng giận", Lý Xuyên đưa trà cho Lý Dung, chậm rãi nói, "Phụ hoàng là một người cẩn trọng, cứ nhìn vụ giáo trường Minh Thịnh, ông ấy có thể mưu tính ba năm, tỷ cũng đủ biết rồi đấy"


Lý Dung nghe Lý Xuyên nói xong đã bình tĩnh rất nhiều.


Việc quân thành Bắc năm đó muốn đổi giáo trường, kỳ thật rất nhiều người đều không đồng ý. Nhưng lúc ấy Lý Minh trải qua một đợt ám sát, quân thành Bắc có công cứu giá, Lý Minh liền dùng danh nghĩa này cho quân thành Bắc chuyển sang một giáo trường lớn hơn.


Năm đó rất nhiều người cảm thấy đó là thịnh sủng, sau này vì giáo trường quân thành Bắc xa xôi, mối liên hệ với Hoa kinh cũng ít dần, quân thành Bắc cũng chậm rãi thoát khỏi phạm trù những nhà quyền quý. Các con cháu thế gia không muốn vào quân thành Bắc, quân lính nơi đó phần nhiều đều là dân nghèo và bá tánh, dần dà, nơi này thuộc quyền quản lý của Lý Minh.


Mà giáo trường Minh Thịnh hoang phế này, hiện tại thật ra là một tốp quân đội nhỏ khác mà Lý Minh sớm chuẩn bị ở Hoa kinh. Chuyện thành lập Đốc tra ti, e rằng Lý Minh đã ấp ủ không dưới ba năm.


Cũng vì chuẩn bị quá nhiều nên Lý Minh mới phải cẩn thận, sợ chỉ một bước sai sẽ hủy hoại Đốc tra ti.


Nhưng Lý Minh đã đánh giá cao lá gan của các thế gia, Lý Dung qua lại với thế gia nhiều năm như vậy, nàng biết rất rõ nhóm con cháu thế gia, nếu có thể không dùng đến vũ lực, họ tuyệt đối sẽ không dùng đến. Chỉ cần Đốc tra ti không tra được người chết, tất cả đều nằm trong phạm vi chịu đựng của các thế gia.


Dù cho có người chết cũng phải xem người chết là ai, đây vốn dĩ là một cuộc đọ sức. Hiện giờ tuy Đốc tra ti đã được lập ra nhưng cũng khiến các thế gia nhìn thấu được át chủ bài ngay từ đầu.


Lý Dung uống một ngụm trà, sau hồi lâu mới bình tĩnh nói, "Thôi, ta không so đo với ông ấy nữa. Bên cạnh Bệ hạ có người của chúng ta không?"


Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên gật đầu đáp, "Có"


Lý Dung đáp một tiếng, nàng lại suy nghĩ một chút mới nói, "Đi sắp xếp một chút, ta sẽ viết hai cuốn sổ con, một cuốn để thượng tấu bình thường, nhưng hẳn sẽ không đến được tay Bệ hạ. Một cuốn khác sẽ do thái giám dâng lên, người đó chỉ cần nói cuốn sổ con này là mình trộm được trong số bị cấm trình lên"


Sổ con do nàng dâng lên lại có thể bị cấm, từ đó mới khiến Lý Minh cảm thấy nguy hiểm, châm ngòi nỗi sợ hãi về quyền lực của các thế gia.


"Trong quyển sổ con đó, tỷ định viết gì?", Lý Xuyên có chút nghi hoặc hỏi, "Dù hiện tại tỷ có khuyên thế nào thì Phụ hoàng cũng không nghe tỷ đâu"


"Ta không khuyên"


Lý Dung nhàn nhạt đáp, "Ta xin từ chức"


Lý Xuyên ngẩn người, Bùi Văn Tuyên là người đầu tiên có phản ứng, hắn giải thích, "Ý của Điện hạ là, thứ nhất, Người muốn nói rõ với Bệ hạ, nếu Đốc tra ti và Tam ti đã không có gì khác nhau vậy không nhất thiết phải thành lập. Thứ hai, hành động này cũng xem như ép Bệ hạ một chút, người thích hợp nhất mà Bệ hạ có thể chọn để thành lập Đốc tra ti hiện tại chỉ có Điện hạ. Nếu Điện hạ xin từ chức, việc Đốc tra ti e rằng phải trì hoãn lại. Trước đây ngài ấy chưa lộ ra át chủ bài, hiện tại đã tỏ ý muốn thành lập Đốc tra ti, nếu cứ thế mà bị trì hoãn, khi muốn lần nữa thành lập sẽ càng khó khăn. Thứ ba, cũng cho Bệ hạ một bậc thang, Bệ hạ có thể đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Điện hạ, nói rằng Điện hạ bức bách mình, từ đó san sẻ bớt áp lực với Bệ hạ để ngài ấy có thể đưa ra những quyết định tốt hơn"


"Đến lúc đó, nếu ông ấy lại không đồng ý", Lý Dung nhàn nhạt nói, "Ta liền quỳ trước cửa, khóc lóc ỉ ôi. Ông sợ những thế gia kia nhưng lại không sợ ta sao?"


"Với tính tình của Phụ hoàng, ông ấy quả thật sẽ nghe tỷ"


Lý Xuyên suy nghĩ hồi lâu lại có chút nghi hoặc, "Vậy tỷ chỉ cần trực tiếp đưa sổ con cho Phụ hoàng, như thế không phải được rồi ư? Vì sao còn phải vòng vèo qua tay người khác?"


"Điện hạ không hiểu rồi", Bùi Văn Tuyên mỉm cười đáp, "Thứ nhất, chúng ta trước tiên dùng việc sổ con bị cấm kích thích Bệ hạ một chút, từ đó những lời Điện hạ nói sẽ có tỷ lệ được tiếp thu lớn hơn. Thứ hai...", Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, còn thoáng nhìn nàng một chút, "Điện hạ muốn nhất tiễn song điêu, đưa sổ con qua Môn hạ tỉnh, không phải cho Bệ hạ xem"


"Là cho ai xem?"


"Cậu"


Lý Dung lập tức đáp, nàng cầm ly trà, nhàn nhạt tiếp tục, "Cậu xem sổ con xong sẽ hiểu được, ta nhất định sẽ không từ bỏ vụ án này. Lúc đó, sau khi A Nhã châm ngòi thổi gió một phen, ông ấy sẽ đến tìm ta"


"Sau đó sẽ thế nào?", Lý Xuyên nhíu mày, "Cậu... hẳn không phải là người dễ nói chuyện đến vậy đâu nhỉ?"


"Xuyên nhi, đệ có nghĩ việc hãm hại Tần gia là do cậu làm?"


Lý Dung nhìn Lý Xuyên, Lý Xuyên ngẩn người, sau hồi lâu do dự mới chậm chạp lắc đầu, "Mẫu hậu và cậu, đều không phải loại người đại gian đại ác như vậy"


"Đại đa số các con cháu thế gia đều đọc sách thánh hiền lớn lên nên sẽ không thể làm ra việc cố tình hãm hại như vậy", Lý Dung từ tốn nói, "Khi bọn họ làm việc gì đó lúc nào cũng nghĩ mình là đúng, nhưng một tầng lại một tầng, ai cũng không tưởng tượng được kết quả sẽ thảm thiết nhường này. Chờ đến khi có kết quả rồi, ai cũng không thể nói gì nữa"


Lý Xuyên im lặng lắng nghe, Lý Dung nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Cậu hẳn cũng muốn rửa sạch oan khuất cho những người này, nhưng ông ấy lại không thể vì

Bình luận

Truyện đang đọc