TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Suy nghĩ này vừa lóe qua, Bùi Văn Tuyên lập tức có chút chấn kinh.


Phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, trong đêm tối hai mắt trợn to, không dám nghĩ tiếp nữa.


Nhưng trí óc lại không dừng được, hắn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Tô Dung Khanh và Lý Dung ở bên nhau. Hình ảnh ấy thật sự cũng không xa lạ vì trong kí ức, đó là chuyện hắn đã thấy qua vô số lần.


Nhưng sự tưởng tượng này so với trong kí ức càng tàn nhẫn bởi kiếp này không hề giống với kiếp trước.


Kiếp trước hắn biết rõ, cả đời Tô Dung Khanh không thể thật sự cướp được Lý Dung, thân thể y không toàn diện, thân phận lại thấp kém. Hơn nữa giữa y và Lý Dung còn tồn tại mối huyết hải thâm thù, hai người chẳng qua sưởi ấm cho nhau trong bóng đêm mà thôi. Y không thể chân chính có được Lý Dung, Lý Dung là thê tử của Bùi Văn Tuyên và mãi mãi đều sẽ như thế.


Nhưng nay đã khác xưa.


Hiện tại, Tô Dung Khanh là danh môn công tử, xuất thân từ thế gia có lịch sử mấy trăm năm. Y có thể kiệu tám người nâng cưới Lý Dung, sinh nhi dục nữ, và một khi thời khắc ấy xảy đến, giữa Lý Dung và Bùi Văn Tuyên sẽ không còn bất kì quan hệ gì, một chút cũng không.


Vào lúc suy nghĩ kia hiện lên trong đầu, trong đời Bùi Văn Tuyên chưa bao giờ cảm nhận được nỗi đau bén nhọn đến nứt toạt trái tim rõ ràng đến thế. Sự đau đớn này tựa như đang nhắc nhở hắn, lại như là một điềm báo.


Nó khiến hắn hiểu được, việc thúc đẩy Lý Dung và Tô Dung Khanh ở bên nhau, với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là Diệp Công thích rồng* mà thôi.


(*thành ngữ, ngụ ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ. Nguồn: dembuon.vn)


Thật ra hắn ham muốn mọi thứ của Lý Dung, kiếp trước đã như thế, kiếp này hắn vẫn không thể chân chính thoát khỏi.


Kiếp trước hắn biết không chiếm được Lý Dung nên không ngừng tự nói với chính mình rằng bản thân không hề quan tâm, để rồi cứ thế đau đớn giãy giụa trong những lời nói dối cùng những khoảnh khắc thanh tỉnh hiếm hoi. Mãi cho đến kiếp này khi hồi tưởng lại, Bùi Văn Tuyên mới dám nói ra câu nói kia, rằng tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là Lý Dung.


Mà hiện tại, Bùi Văn Tuyên dường như lại đang nhìn lại quãng đời ở kiếp trước. Hắn không thế có được Lý Dung, hắn hiểu rất rõ.


Con người như Lý Dung sao có thể dễ dàng quay đầu? Năm ấy, tình cảm mà nàng dành cho hắn bất quá chỉ là nhợt nhạt thoáng qua, huống chi là hắn của hiện tại?


Bùi Văn Tuyên đã khiến Lý Dung tổn thương, lại hủy đi sự tín nhiệm của nàng. Hắn cũng chẳng phải là một người hoàn mỹ, hắn nhỏ mọn, nhu nhược thiếu quyết đoán, hành xử theo cảm tính, tâm tư thâm trầm, chuyện lung tung rối loạn trong nhà lại đầy rẫy. Nếu đặt chung một chỗ với Tô Dung Khanh, hắn căn bản không thể so sánh nổi. Người khác nhìn vào có lẽ sẽ gọi hắn là Bùi đại công tử, nhưng Lý Dung lại có thể nhìn thấu con người hắn, thừa biết bên dưới túi da này chỉ là một đồ chó tầm thường đến cỡ nào.


Bùi Văn Tuyên biết một người như hắn sẽ không thể khiến Lý Dung quay đầu, vì thế hắn cũng vờ như bản thân chưa từng quay đầu. Song thật ra đối với hắn, Lý Dung tựa như rượu mạnh, lại tựa như anh túc, từ lúc lỡ chạm vào liền trở thành một cơn nghiện không thể nào dứt.


Dù là bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần hai người gặp nhau, hắn liền sẽ đắm chìm vào trong.


Ý thức được điều này, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt lại, cảm thấy có chút thống khổ.


Hắn không muốn tiếp tục nghĩ thêm về nó nữa.


Có lẽ là do ngày hôm nay quá mức mệt mỏi, sau một hồi nhắm mắt, hắn cuối cùng cũng thiếp đi, chỉ là giấc mơ đêm nay tựa như đều về một vài cảnh tượng kiếp trước. Bùi Văn Tuyên lại mơ về ngày mình cưới Lý Dung, hắn thấy Lý Dung buông quạt tròn trong tay xuống, tiếp đến nàng nâng mắt, mỉm cười nhìn hắn mà gọi một tiếng, "Dung Khanh"


Hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong bóng đêm thở hổn hển. Người hầu bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở hắn nên thượng triều. Bùi Văn Tuyên hòa hoãn trong chốc lát mới khẽ đáp lại. Vào lúc hắn muốn đứng dậy đi cách vách rửa mặt để tránh làm ồn đến Lý Dung thì đã thấy Lý Dung ngồi dậy xoa mắt hỏi, "Phải lâm triều sao?"


"Ừ"


Bùi Văn Tuyên đáp xong mới nhớ ra, nếu thành lập Đốc sát ti Lý Dung cũng đã có chức quan, theo lý cũng phải vào triều sớm.


Ngày đầu tiên thượng triều, Lý Dung giãy giụa bò dậy, nhìn qua có vẻ dị thường thống khổ, bộ dáng này chọc cười Bùi Văn Tuyên. Hắn duỗi tay giúp nàng một phen, sau đó gọi người tiến vào, vừa dìu nàng xuống giường vừa cười nói, "Biết hôm nay muốn thượng triều mà hôm qua còn không chịu ngủ sớm, giờ đã biết khổ chưa?"


"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung hai mắt nhắm nghiền, như tranh thủ ngủ thêm một chút, nàng hàm hồ hỏi, "Ngươi hằng ngày làm thế nào xuống giường được vậy?"


Bùi Văn Tuyên bị câu hỏi kia làm cho bật cười nhưng hắn không hề đáp lời. Thị nữ tiến vào, dìu Lý Dung đứng lên giúp nàng mặc quần áo.


Hai người thay quần áo xong, Lý Dung đánh ngáp cùng Bùi Văn Tuyên ra cửa. Lúc này trời còn chưa sáng, Lý Dung ngồi trên xe nói với Bùi Văn Tuyên, "Khi đến nơi ngươi nhớ gọi ta dậy, ta muốn ngủ thêm chút nữa"


Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, nhìn Lý Dung chống đầu dựa vào thành xe mà ngủ. Hắn cứ thế lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng vô cùng rối rắm.


Hắn đang lưỡng lự giữa việc nên đến gần hay cách xa Lý Dung một chút. Hắn nhìn bộ dáng hồn nhiên, rũ đầu gật gựa không khác gì ngày thường của nàng.


Sau một hồi ngắm nhìn, chính vào lúc Lý Dung suýt chút nữa ngã xuống, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc mới tiến đến đỡ lấy nàng. Lý Dung mờ mịt mở mắt, Bùi Văn Tuyên ngồi cạnh nàng, nâng tay ấn đầu nàng lên vai mình, thấp giọng nói, "Dựa vào đi"


Lý Dung đáp một tiếng, cũng không phát hiện điều gì khác thường, cứ thế dựa vào vai Bùi Văn Tuyên.


Khi đã đến hoàng cung, trời đã có chút sáng hơn, hai người xuống xe, cùng nhau đi vào trong.


Gió buổi sớm mang theo vài phần lạnh lẽo khiến đầu óc Lý Dung thanh tỉnh rất nhiều. Nàng xốc lên tinh thần, quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên, người từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, "Hôm nay ngươi rất lạ"


Bùi Văn Tuyên tay cầm thẻ chầu, thần sắc bình tĩnh, không mặn không nhạt lên tiếng, "Hửm?"


"Hôm nay ngươi lo nghĩ gì vậy, ta suýt nữa té ngã ngươi mới cho ta dựa vào người? Bình thường ngươi không phải như vậy"


"Thế à?", Bùi Văn Tuyên vờ như không có việc gì, "Ta cũng không để ý lắm, có thể là do không nghỉ ngơi tốt, quên mất"


"Cũng đúng", Lý Dung gật đầu, tiếp đến nàng chợt nhớ đến một chuyện liền cười nói, "Lâu rồi ta không trải nghiệm lại cảm giác ngủ không đủ, hiện tại lần nữa trải nghiệm, thật sự quá khó chịu. Sau này ngươi dù bận rộn cũng nên một vừa hai phải, không cần làm việc quá sức"


Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, "Cảm ơn Điện hạ"


Lý Dung cảm nhận được cảm xúc của Bùi Văn Tuyên không ổn, nghi hoặc nhìn hắn vài lần, nàng thật sự không thể hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Văn Tuyên.


Cũng may hai người rất nhanh đã đến cửa Đại điện. Lý Dung và hắn tách ra đứng ở hai nơi, thân phận Lý Dung cao quý nên đứng ở hàng đầu, Bùi Văn Tuyên lại đứng ở tuốt hàng phía sau. Khoảng cách xa như vậy hai người cũng không thể nói gì với nhau.


Lý Dung vừa đứng hòa vào nhóm người, ai nấy đều trộm nhìn nàng. Hôm qua Thánh chỉ lập Đốc tra ti đã ban xuống, đồng loạt thông tri đến các bộ. Những người làm việc đều là thân tín bên cạnh Hoàng đế, có thể thấy ông vô cùng xem trọng chuyện này.


Hiện tại Lý Dung thật sự thượng triều, mọi người vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn lén Lý Dung, muốn xem xem Lý Dung tính toán thượng buổi triều này thế nào.


Lý Dung trong lòng biết rõ mọi người đang âm thầm đánh giá mình song lại không hề ngượng ngùng như những thiếu nữ bình thường. Nàng thần tình trấn định, hai mắt nhắm chặt, đứng yên ngủ bù.


Sau một lát, Lý Minh liền bước vào, tuyên bố bắt đầu lâm triều. Tất cả quan viên như dòng nước ồ ạt tiến vào Đại điện, Lý Dung cùng Thượng Quan Húc song song bước vào, mỗi người dần đầu một hàng. Đợi đến khi đã vào Đại điện, nàng không có nửa phần ngượng ngùng, cùng mọi người dập đầu xong liền đứng lên. Lý Minh thấy nàng đứng ở giữa Đại điện không khỏi cười nói, "Bình Lạc, tại sao lại đứng chung với Thượng Quan đại nhân thế kia? Lên đây, đến đứng bên cạnh trẫm"


Lý Dung nghe thế liền cười đáp, "Dạ vâng"


Nói rồi, nàng đi lên đài cao, đứng ở bậc thang phía dưới bên trái Lý Minh.


Đây đã được xem là vị trí của nàng.


Thấy thế, trong lòng mọi người đã có chút chuẩn bị sẵn. Họ biết, đối với việc xây dựng Đốc tra ti, e rằng Lý Minh tâm ý đã quyết.


Lý Minh an bài vị trí cho Lý Dung xong liền quay đầu cười nói, "Các vị ái khanh hôm nay có chuyện gì muốn tấu?"


Lý Minh vừa hỏi xong, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên đồng thời bước ra khỏi hàng, cao giọng nói, "Bệ hạ, vi thần có việc khải tấu!"


Nhìn hai người như thế khiến Lý Minh không khỏi ngẩn người. Ông do dự nhìn trái phải một lát, sau đó chỉ vào Tô Dung Khanh nói, "Tô thị lang nói trước đi"


"Bệ hạ, vi thần muốn cáo trạng Giám sát Ngự sử Bùi Văn Tuyên Bùi đại nhân. Bùi đại nhân hôm qua tự tiện xông vào Hình Bộ, đả thương Thư lệnh sử Trần đại nhân, cướp đoạt hồ sơ, xin Bệ hạ không thể khoan dung, nghiêm trị ác đồ này!"


Tô Dung Khanh vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Bùi Văn Tuyên. Lý Minh nghe thế chỉ mỉm cười, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên hỏi, "Bùi Văn Tuyên, khanh có chuyện gì muốn tấu?"


"Hồi bẩm Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên ngữ tốc không nhanh không chậm, "Vi thần muốn cáo trạng Hình bộ Thư lệnh sử Trần Bình, kháng chỉ phạm thượng, cố tình khó xử Bình Lạc Điện hạ phá án, thậm chí có ý đồ mưu hại Điện hạ, xin Bệ hạ nghiêm tra. Đồng thời Tô Dung Khanh, làm trưởng quan trực tiếp của Trần Bình, quản giáo không nghiêm, theo lý cũng có tội"


"Trẫm đã hiểu rồi", Lý Minh nghe xong khẽ gật đầu, "Chuyện này không phát sinh từ Bùi đại nhân, Bình Lạc...", Lý Minh quay đầu nhìn Lý Dung, "Con giải thích một chút đi"


"Hồi Phụ hoàng", Lý Dung cung kính nói, "Hôm qua nhi thần lãnh chỉ đến Hình bộ muốn lấy hồ sơ vụ án Tần gia, theo ý chỉ của ngài, Hình bộ vốn nên toàn lực phối hợp nhưng Hình bộ lại nơi nơi khó xử nhi thần. Dưới tình thế cấp bách, nhi thần và Trần đại nhân nổi lên xung đột, Trần đại nhân nổi giận muốn động thủ liền bị thị vệ của nhi thần trấn áp. Lúc này Tô đại nhân vừa vặn chạy đến, liền cho rằng Phò mã động thủ"


"Như vậy à", Lý Minh gật đầu, nhìn về phía Tô Dung Khanh, "Tô đại nhân, Điện hạ nói chính là sự thật?"


"Bệ hạ, trong chuyện này có hiểu lầm...", Tô Dung Khanh từ tốn nói, "Hôm qua Thánh chỉ mới vừa ban xuống, Trần đại nhân còn chưa được thượng cấp của Hình bộ thông báo, mà hồ sơ lại là vật cơ mật. Điện hạ tuy mang theo Thánh chỉ đến nhưng vì chưa được cho phép, Trần đại nhân cũng không dám tùy ý mang ra, hoàn toàn không phải cố ý gây khó dễ. Lại nói việc Trần đại nhân động thủ càng là do Điện hạ hiểu lầm, có lẽ thanh âm Trần đại nhân có chút lớn nên đã kinh động đến Điện hạ. Tất cả vi thần đều biết, hôm qua quấy nhiễu Điện hạ, vi thần cảm thấy thật hổ thẹn. Cho nên vi thần cáo trạng cũng không phải Điện hạ mà chỉ là Bùi đại nhân"


Nói xong, Tô Dung Khanh quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên, "Công chúa là ti chủ của Đốc tra ti, đi Hình bộ rút hồ sơ là công vụ, hợp tình hợp lý. Nhưng Bùi đại nhân là người của Ngự sử đài, ai cho Bùi đại nhân quyền tự tiện xông vào Hình bộ?! Nếu hôm nay không xử trí Bùi đại nhân, ai cũng có thể đến Hình bộ của ta làm càn như thế, Hình bộ ngày sau sao có thể tiếp tục trị người, tiếp tục phá án?!"


Tô Dung Khanh quát hỏi như thế khiến lòng tự tôn của Lý Minh cũng bị đụng chạm một phen.


Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dung liền thấy nàng hướng hắn khẽ lắc đầu.


Giờ phút này nếu muốn cùng Tô Dung Khanh chống đối đến cùng không phải là không thể, nhưng Tô Dung Khanh nói cũng có một chút đúng, Hình bộ dù sao cũng là cơ quan tư pháp của một quốc gia, bọn họ xông vào như vậy chính là đuối lý. Nếu cứ thế giằng co, Lý Minh cuối cùng vẫn phải cho Hình bộ vài phần mặt mũi.


Bất luận thế nào, bọn họ đã cầm được hồ sơ, ít nhiều phải cho Hình bộ một đường lui.


Bùi Văn Tuyên hiểu được ý của Lý Dung, hắn thở dài quỳ xuống, dập đầu nói với Lý Minh, "Bệ hạ, hôm qua vi thần tự tiện xông vào Hình Bộ cũng là vì lo lắng cho Công chúa. Vi thần tuy là thần tử nhưng cũng là trượng phu của Công chúa, dưới tình thế cấp bách, vi thần đã quên mất thân phận của mình. Tuy nói ra có tình có lý nhưng đã vi phạm pháp luật, mong Bệ hạ cùng các vị đại nhân của Hình bộ thứ lỗi"


Bùi Văn Tuyên chịu nhún nhường, Lý Minh cũng khoát tay, gật đầu nói, "Được rồi, sự tình đã rõ ràng. Trẫm để Đốc tra ti làm việc mà Trần Bình lại ngăn cản, không những thế còn làm Bình Lạc bị thương. Bình Lạc và Bùi Văn Tuyên xông vào Hình bộ vốn không đúng, nhưng Hình bộ xem lời nói của hai người như gió thoảng bên tai cũng là sai. Mỗi người chịu phạt năm mươi đại bản, Trần đại nhân trừ ba tháng bổng lộc, Bình Lạc và Bùi Văn Tuyên cũng bị trừ ba tháng bổng lộc, như thế được không?"


"Bệ hạ, thế này...", Hình bộ còn có người muốn nói gì đó, Lý Minh đã trực tiếp chen ngang, "Thế nào, Hình bộ vẫn chưa hài lòng?"


"Bệ hạ thánh minh", Tô Dung Khanh lập tức lên tiếng, cung kính nói, "Vi thần không có ý kiến"


Tô Dung Khanh đã mở miệng, những người khác cũng không thể nói thêm gì.


Lý Minh vừa lòng gật đầu nói, "Được rồi, cứ như thế. Bùi đại nhân đứng lên đi, những vị đại nhân khác còn có chuyện gì không?"


Lý Minh dời đề tài, mọi người cũng thức thời không hỏi thêm nhiều, lục tục lui về hai bên.


Lý Dung thầm liếc nhìn biểu tình vô cảm của Bùi Văn Tuyên vài lần, thấy hắn vẫn xụ mặt như cũ không khỏi tự hỏi, đối với Bùi Văn Tuyên hiện tại, ba tháng bổng lộc phải chăng đã khiến hắn đau lòng?


Trong lúc hai người thượng triều, trời vừa sáng, Thượng Quan Nhã đã thay xong quần áo, lấy danh nghĩa đến hội thơ tham gia luận đàm để đi sòng bạc.


Đêm qua trước khi trở về, nàng nhận được tin của Lý Dung, biết Lý Dung đã đồng ý đề nghị của mình.


Vì thế trời vừa tờ mờ sáng, Thượng Quan Nhã liền đến sòng bạc. Sau một hồi tìm kiếm, nàng tìm được Tô Dung Hoa đang đứng đặt cược ở bàn tài xỉu.


Thượng Quan Nhã cũng không quen thân Tô Dung Hoa, chỉ vì sau lần gặp mặt trước đây, Tô Dung Hoa thường lui tới đánh bạc, bọn họ cũng xem như có vài phần xã giao. Thượng Quan Nhã đi đến phía sau Tô Dung Hoa, thấy hắn đang đặt cược vô cùng hưng phấn, nàng khẽ vỗ vai hắn nói, "Tô đại công tử"


"Haiz, đừng làm phiền..."


Còn chưa dứt lời, Tô Dung Hoa liền ý thức được người đứng phía sau là ai. Hắn mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu lại, đánh giá Thượng Quan Nhã từ trên xuống dưới, có chút không xác định hỏi, "Thượng Quan tiểu... công tử?"


"Đại công tử có thời gian nói chuyện một chút không?"


Thượng Quan Nhã cười tủm tỉm hỏi, Tô Dung Hoa nghe thấy thế tức khắc bật cười, "Những người khác hỏi ta như vậy chắc chắn sẽ không có thời gian, nhưng nếu là Thượng Quan công tử..."


Tô Dung Hoa lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, thần sắc đều là trêu đùa. Bị ánh mắt như thế nhìn mình, Thượng Quan Nhã khẽ nhíu mày, tiếp đến đối phương khẽ khom lưng đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng cười nói, "Tại hạ lúc nào cũng có thời gian"


"Xem ra lần trước đánh một bạt tay không đủ", Thượng Quan Nhã chậm rãi đáp, nàng xoay người nói, "Đi thôi"


Thượng Quan Nhã mang theo Tô Dung Hoa lên lầu hai, hai người vào phòng, mỗi người ngồi một bên của chiếu bạc. Thượng Quan Nhã cho người lui xuống, Tô Dung Hoa nhét quạt vào đai lưng, đứng dậy mỉm cười châm trà cho Thượng Quan Nhã, "Không việc không đăng Tam bảo điện, Thượng Quan tiểu thư có việc cần đến tại hạ?"


"Vốn dĩ tính thử vận may thôi, không ngờ thật sự có thể gặp được ngươi"


Thượng Quan Nhã khoanh tay trước ngực, nhìn Tô Dung Hoa ngồi phía đối diện, cười nhạo nói, "Sáng tinh mơ liền đến sòng bạc, ngươi quả thật không giống người thường!"


"Giống nhau cả thôi", Tô Dung Hoa buông ấm trà, tiêu sái phe phẩy quạt, "Thượng Quan tiểu thư là tiểu thư khuê các, tinh thông cầm kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc