TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên nghiêng người dựa vào cây cột trước mặt, nhìn nụ cười như không cười của hắn, nhất thời có chút ngẩn ngơ. Bùi Văn Tuyên thấy nàng không nói gì, nhướng mày hỏi, “Hửm, sao cô không nói gì nữa?”


“Không có gì”, Lý Dung hồi thần, vừa cùng Bùi Văn Tuyên đi ra ngoài vừa cười nói, “Đi thôi”


Bùi Văn Tuyên đi sau Lý Dung, lúc này nàng mới nhớ đến một chuyện, “Ban nãy ngươi nóng nảy như thế làm gì?”


“Hả?”, thấy Bùi Văn Tuyên có chút khó hiểu, Lý Dung liền nhắc hắn, “Sao lại ra tay đánh người?”


Bùi Văn Tuyên không nói gì, một lát sau mới mỉm cười nói, “Xúc động thôi”


“Hả?”, Lý Dung quay đầu phì cười hỏi, “Có gì đáng mà xúc động?”


“Ta cho rằng cô muốn nhảy lầu”
Bùi Văn Tuyên có chút xấu hổ nói, “Cho nên nóng nảy”


“Bùi Văn Tuyên”, biểu tình Lý Dung đầy kinh ngạc, “Ta còn tưởng ngươi muốn ta chết sớm một chút để thừa kế gia tài chứ?”


“Cô chết rồi”, Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười nói, “Ta cũng chẳng kế thừa được gia tài của cô. Hơn nữa, nếu cô chết ở loại địa phương này, ta sợ rằng bản thân phải chôn cùng cô”


“Mấy lời này ta thích nghe”


Lý Dung gật gật đầu, Bùi Văn Tuyên có chút nghi hoặc hỏi, “Mấy lời nào?”


“Chôn cùng ta”, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, biểu tình hoạt bát, “Nếu ta chết mà không mang theo Bùi đại nhân sẽ cảm thấy có chút cô đơn”


“Cô thương ta thật đấy”, Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ thở dài, “Có chuyện gì xấu liền nhớ đến ta”


“Không sai”, Lý Dung cao hứng nói, “Chuyện tốt không nhất định nhớ đến ngươi nhưng chuyện xấu thì đúng là vậy”


Bùi Văn Tuyên lườm nàng một cái, cũng mặc kệ nàng, sải bước nhanh hơn ra ngoài.


Khi đi đến trước cửa, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy đóa hoa dành dành nở rộ ở nơi xa.


Thật ra hắn cũng muốn biết, bản thân ban nãy vì sao lại nóng nảy như vậy.


Hai người lên xe trở về phủ Công chúa. Vừa về đến phủ, Lý Dung liền ra lệnh cho người quan sát Nhu phi cùng Thượng Quan Nhã.


Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút kỳ quái hỏi, “Quan sát Thượng Quan Nhã cũng đành, cô quan sát Nhu phi làm gì?”


“Ngươi biết không”, Lý Dung dựa vào ghế bưng trà đáp, “Nữ nhân trong hậu cung muốn làm chuyện gì, đều phải dựa vào một nữ nhân khác”


Bùi Văn Tuyên nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới khẽ gật đầu, “Thật sự là như thế”


Hai người trở về nghỉ ngơi một chốc, Bùi Văn Tuyên liền đi kiểm tra tiến độ mở rộng mạng lưới tình báo cho đến hiện tại. Hắn tìm lại tất cả thủ hạ trước kia, bắt đầu liên lạc khất cái trong thành, cài thám tử vào các phủ đệ. Mỗi ngày đều phải tiêu tiền như nước, mà một khi đã tiêu tiền đương nhiên muốn nhìn đến hiệu quả. Vì thế hắn mỗi ngày phải chú ý một chút tình huống cụ thể.


Bùi Văn Tuyên tiêu tiền, Lý Dung liền phải kiểm toán. Bùi Văn Tuyên bận chuyện của hắn, Lý Dung liền bắt đầu tra xét thu chi tháng này của mình. Sau khi xem xong tin tức thám tử từ các nơi gửi đến nàng liền mang chúng đi thiêu hủy.


Bọn họ một người bận xây dựng mạng lưới ngầm, một người bận ra ngoài thăm viếng bạn bè cũ, đến tận cửa đưa tiền tặng quà, chín ngày nghỉ kết hôn thực nhanh liền trôi qua một nửa.


Lúc này Hoa Kinh bắt đầu truyền lưu bài ca dao.


Bài ca dao vừa xuất hiện, liền truyền đến tai Lý Dung. Khi đó, nàng nằm trên giường, vừa mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ vừa nghe Bùi Văn Tuyên ở một bên đọc, “Phượng hoàng lạc cối quan gia viện, hoa khai tứ đại thịnh bất suy"


(Bản gốc: 凤凰落臼官家院,花开四代盛不衰, dịch nghĩa: “Phượng hoàng ra đời tại nhà quan lại, hoa nở bốn đời không suy tàn”)


Lý Dung nghe xong đột nhiên bừng tỉnh. Nàng nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh, đang ném một tờ giấy vào chậu than, hất hất đầu hỏi, “Ban nãy ngươi vừa đọc cái gì?”


“Lời truyền miệng gần đây ở Hoa Kinh”


Bùi Văn Tuyên bật cười, “Xem ra người bạn này của Người, thật sự muốn động thủ”


Hoa Kinh không có bất luận bài ca dao nào vô duyên vô cớ được lưu truyền, đặc biệt là loại ca dao mang theo dự báo về phượng hoàng.


Bùi Văn Tuyên rút một phần tình báo khác ở bên cạnh ra, không chút để ý nói, “Lá gan của nàng ấy cũng lớn thật, chúng ta đã cảnh báo Hoàng đế đang quan sát Thượng Quan gia, ấy thế còn dám truyền ra loại ca dao này”


“Chắc không phải muội ấy làm đâu”


Lý Dung vừa ngáp vừa đứng dậy, gọi Tịnh Lan tiến vào hầu hạ.


Nhóm người Tịnh Lan, Tịnh Mai tiến vào, bắt đầu hầu hạ Lý Dung mặc quần áo. Lý Dung cũng không quan tâm các nàng, chỉ nói với Bùi Văn Tuyên, “Muội ấy chẳng phải kẻ điên, cho dù định làm gì đó thật cũng tuyệt đối không dùng phương thức này”


Bùi Văn Tuyên nghe xong, suy nghĩ chốc lát mới có phản ứng, “Ý cô chỉ vị kia trong cung sao?”


“Không phải lần trước bà ta nói muốn cho cháu gái gả vào à?”


“Bệ hạ sẽ không đồng ý”, Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn tình báo, nhàn nhạt nói, “Thân phận quá thấp”


“Cho nên bà ta muốn người toàn Hoa Kinh đều hát bài ca dao này”, Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Chỉ cần ca dao được lưu truyền, chưa chắc Phụ hoàng không có suy nghĩ khác”


Lý Minh chưa bao giờ là một quân chủ hiền hòa, Thượng Quan gia có thể truyền ra loại ca dao này, đối với Lý Minh mà nói, chẳng khác gì một sự khiêu khích.


Nếu là ngày thường, Lý Minh sẽ không đồng ý thân phận như cháu gái của Nhu phi làm Thái tử phi. Nhưng hiện giờ, toàn thành đều lưu truyền bài ca dao này, Lý Minh có lẽ sẽ nảy sinh ý tưởng khác.


Nếu nàng là Nhu phi, nàng cũng sẽ làm như vậy.


Nhưng Nhu phi vì sao đột nhiên chọn thời điểm này làm ra chuyện trên…
Lý Dung bật cười, cảm thấy chuyện này thật sự có vài phần thú vị.


Ca dao lan truyền rộng khắp, Lý Dung phỏng đoán, tiếp theo trong cung sẽ có hành động gì đó. Quả nhiên không ngoài dự liệu, đến buổi chiều, nàng nhận được tin từ Hoàng cung, báo rằng 5 ngày sau chính là lễ Thất Tịch, Hoàng hậu dự định tổ chức cung yến, mời nam nữ quý tộc có độ tuổi thích hợp tham gia.


Làm cung yến nhân lễ Thất Tịch, nhìn thế nào cũng có quan hệ với Lý Xuyên. Lý Dung suy nghĩ chốc lát, liền phân phó người, trực tiếp đi vào cung một chuyến.


Thời điểm nàng đến, vừa khéo Lý Xuyên cũng ở đó, Hoàng hậu đang nói gì đó với cậu. Lý Dung sau khi thông báo liền đi vào, thấy sắc mặt hai người đều kém, cô không khỏi mỉm cười hỏi, “Ồ, hai người đang nói gì mà mặt ủ mày chau thế kia, kể con nghe với?”


“Sao con lại đến đây?”, Hoàng hậu nhìn thấy Lý Dung, thần sắc tức khắc mang theo vài phần vui vẻ. Lý Dung mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, “Mẫu hậu nói đùa sao, con chỉ là sống bên ngoài cung thôi, có phải gả đến phiên bang đâu. Cả ngày loanh quanh ở Hoa Kinh, dành chút thời gian đến gặp mẹ, có gì kì lạ?”


Hoàng hậu nghe Lý Dung nói, cũng bật cười, bà đánh giá Lý Dung một lát, có chút lo lắng hỏi, “Bùi Văn Tuyên hắn…”


“Chàng rất tốt”, Lý Dung biết bà muốn hỏi cái gì liền cắt ngang, “Con sống rất hạnh phúc nên mẹ cứ yên tâm, con sao có thể để mình chịu thiệt chứ?”


Hoàng hậu nhìn nữ nhi, muốn nói gì đó song chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói, “Bỏ đi, nếu đã gả cho hắn phải sống cho thật tốt. Chung quy con cũng không cần dựa vào hắn”


“Không nhắc đến chàng nữa”, Lý Dung biết Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều chán ghét thân phận của Bùi Văn Tuyên, kì lạ là không biết vì sao, chính mình ghét bỏ Bùi Văn Tuyên không sao, nhưng khi người khác ghét bỏ hắn, nàng lại cảm thấy có vài phần không thoải mái. Vì thế nàng chuyển đề tài, hỏi thẳng Hoàng hậu, “Con thu được thiệp mời trong cung, nghe nói Thất Tịch này mẹ tính toán tổ chức yến hội, đây là vì hôn sự của Xuyên Nhi sao?”


“Chuyện này nào phải ý của ta?”, Hoàng hậu cười khổ, “Đây là do Nhu phi muốn làm, ả xin ý chỉ của Bệ hạ, một hai phải tổ chức”


“Ồ”, Lý Dung khẽ gật đầu, “Bà ta có lòng nhỉ?”


“Bên ngoài bài ca dao nhảm nhí kia vẫn không ngừng lưu truyền”, Lý Xuyên cười lạnh, “Chắc bà ta đang vô cùng đắc ý”


“Đệ cũng nghe được?”, Lý Dung quay đầu nhìn Lý Xuyên, cười nói, “Xem ra cũng không ngốc”


“Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ”, trong mắt Lý Xuyên lộ ra vài phần khinh thường, “Cả ngày chỉ biết mấy thủ đoạn bỉ ổi”


“Chuyện này cũng đâu phải ngày một ngày hai”, Lý Dung chợt nhớ đến một chuyện, “Bà ta dự định làm yến hội Thất Tịch, hai người có biết lý do không?”


“Chắc là muốn tiến cử đứa cháu gái kia của mình”, Hoàng hậu suy tư, chậm rãi nói, “E rằng sẽ ngay tại đó xin ý chỉ. Ta đã cho người hối lộ mấy thị nữ bên cạnh ả, xem xem có thể hỏi ra được gì không”


Lý Dung khẽ gật đầu, đại khái hiểu được tình huống. Hoàng hậu thấy nàng lo lắng, an ủi nói, “Thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, phụ trách cung yến đều là người của ta, đến lúc đó, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Bọn chúng muốn thỉnh chỉ, dù sao cũng phải có lý do. Chỉ cần chúng ta thời thời khắc khắc đề phòng, bọn chúng cũng chẳng làm gì được. Mà nếu làm được gì thật, muốn ở yến hội thỉnh chỉ tứ hôn, một hai không nể mặt Xuyên nhi”, Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, “Cũng đừng trách Bổn cung không nể mặt bọn chúng”


“Nghe mẫu hậu nói kìa”, Lý Dung đứng dậy, đi đến sau phía sau Hoàng hậu bóp vai cho bà, “Bà ta nào có năng lực này? Mẫu thân yên tâm đi, ngài là Phật Như Lai, Nhu phi là Tôn Ngộ Không, thoát không được lòng bàn tay của ngài”


Hoàng hậu nghe Lý Dung nói thế, lúc này mới bật cười.


Lý Dung xác nhận được tin tức, trong lòng yên tâm không ít. Ba người cũng không nhắc đến đề tài vừa rồi mà bắt đầu thảo luận đời sống tân hôn của Lý Dung.


Là lần đầu hồi cung sau khi thành hôn của Lý Dung, Hoàng hậu không nỡ để nàng cứ thế quay về nên liền giữ lại dùng bữa. Bùi Văn Tuyên đến giờ cơm chưa thấy Lý Dung về, hắn nhìn sắc trời, liền quyết định đi đón nàng.


Nhiều ngày nay, hắn đều dùng cơm với Lý Dung nên khi chỉ một mình ở trong phòng, không biết vì sao, chẳng có chút khẩu vị nào.


Đồng Nghiệp thấy Bùi Văn Tuyên cơm còn chưa ăn đã muốn đi đón Lý Dung, nhịn không được bật cười thành tiếng, “Công tử thật tốt với Công chúa, người ta mới rời đi chưa bao lâu đã bắt đầu nhớ rồi?”


Bùi Văn Tuyên trừng mắt với cậu, sau khi nhìn một lượt mấy cây dù đặt trong góc, chọn lấy cây vẽ cỏ lau xong mới thấp giọng nói, “Lo mà đánh ngựa đi, bớt nói chuyện bao đồng”


Đồng Nghiệp chỉ cười hì hì, không nói nữa. Bùi Văn Tuyên ôm dù lên xe, hắn vén màn nhìn mây đen giăng đầy trời bên ngoài, thầm nghĩ do công vụ quá ít, thời gian rảnh quá nhiều, lại nhàm chán nên mới muốn đi đón Lý Dung.


Nhưng nhớ đến Lý Dung rất thích có người bầu bạn, nếu để nàng một mình trở về, ước chừng sẽ cảm thấy nhàm chán. Hắn đi đón nàng, trên đường cùng nhau chơi cờ, đấu võ mồm, nàng đại khái cũng sẽ vui vẻ vài phần.


Nghĩ đến đây, Bùi Văn Tuyên cũng không cảm thấy những việc làm của bản thân là vô nghĩa. Hắn cảm thấy bản thân quả nhiên là người tốt, nên dứt khoát xem chuyện này như mỗi ngày làm một việc thiện.


Hắn vô cùng vui vẻ đi về phía Hoàng cung. Lý Dung cùng Hoàng hậu, Lý Xuyên dùng xong bữa tối, Hoàng hậu hay buồn ngủ sớm, đã có chút mệt mỏi nên bảo Lý Xuyên tiễn Lý Dung ra ngoài. Sau khi đi khỏi tiểu viện của Hoàng hậu, Lý Dung mới hỏi, “Ban nãy thấy sắc mặt của mẫu hậu với đệ không tốt lắm, hai người cãi nhau sao?”


“Cũng không thể nói là cãi nhau”, Lý Xuyên có chút bất đắc dĩ đáp, “Chỉ là… tranh chấp một chút”


“Thế này mà chưa tính cãi nhau?”, Lý Dung bật cười, “Hai người tranh chấp chuyện gì?”


Thấy Lý Xuyên im lặng, Lý Dung dùng quạt khẽ đánh cậu, “Mới tý tuổi mà bắt đầu giấu giấu diếm diếm a tỷ rồi hả?”


“Cũng không phải”, Lý Xuyên cười khổ, “Chỉ sợ nói ra a tỷ sẽ chê cười”


“Hửm?”, Lý Dung nhướng mày, “Đệ thử nói xem”


“Mẫu hậu ban nãy nói với đệ, muốn đệ không chỉ cưới một Thái tử phi mà còn phải tìm thêm vài cô nương khác. Trước mắt mẫu hậu đã chọn xong, bảo đệ lựa chọn trong nhóm người đó”


“Đệ không vui?”, Lý Dung nghe được sự bất mãn, Lý Xuyên chỉ trầm mặc.


Lý Dung bật cười, “Đệ có gì mà không vui? Cưới được nhiều cô nương tốt như vậy, bao người hâm mộ còn chẳng kịp”


“Chỉ là nếu có một ngày, đệ thật sự thích một người thì sao?”


Lý Xuyên đột nhiên lên tiếng khiến Lý Dung sắc mặt cứng đờ. Lý Xuyên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng, “Nếu có một ngày, đệ thích một người, nàng ấy cũng thích đệ, mà đệ lại có nhiều thê tử như vậy, thế thì nàng ấy phải làm sao đây? Hôm nay nếu đệ đáp ứng mẫu hậu, vậy đồng nghĩa cả đời này, đệ cũng không có tư cách thích ai nữa”


“Đệ đã có người mình thích?”, Lý Dung miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng có vài phần bất an.


Lý Xuyên lắc đầu, “Không có”


Lý Dung yên lòng, thờ phào hỏi, “Vậy đệ suy nghĩ vớ vẩn gì thế?”


“Nếu đợi khi có mới nghĩ”, Lý Xuyên cười khổ, “Cũng đã quá muộn”


Lý Dung nghe được lời này, nhất thời không biết trả lời thế nào. Con người quả nhiên hiểu rõ bản thân nhất, không ngờ năm đó Lý Xuyên sớm đã nghĩ đến tương lai, thật sự nhất ngữ thành sấm*.


(*Ý nghĩa như "nhỡ miệng nói gở mà thành thật")


Lý Xuyên thấy Lý Dung không nói gì, cậu chậm rãi sánh vai cùng nàng, tiếp tục, “Hơn nữa, dù cho đệ đã không còn tư cách thích một người, đệ cũng sẽ không thích người khác. Nhỡ có thích, đệ cũng sẽ kiềm chế bản thân, xem như không thích là được. Nhưng thê tử của đệ thì sao?"


“Nữ nhân chốn thâm cung đệ đã thấy nhiều, các nàng thật đáng buồn, Phụ hoàng cũng thật đáng buồn. Vì tranh sủng mà bất chấp thủ đoạn. Sống nơi nhà giam này, cho nhau ghen ghét, cho nhau oán hận. Các nàng không có người nào thật lòng yêu Phụ hoàng, mà Phụ hoàng cũng chẳng dám yêu ai”


“Đệ nghĩ, nếu được, đệ chỉ cần một Thái tử phi là đủ rồi”, Lý Xuyên nhìn ra phương xa, có chút miên man nói, “Đệ chỉ cần đối xử tốt với một mình nàng ấy, hậu cung cũng sẽ không có những chuyện rắc rối. Dù hai người bọn đệ không yêu nhau cũng không sao, tôn trọng nhau là được. Sẽ không có người hại nàng ấy, nàng ấy cũng không cần ghen ghét ai. Tỷ xem, mẫu hậu đã đau khổ cả đời, chẳng lẽ đệ phải đi phá hủy những người khác, khiến bọn họ cũng như thế sao?”


Lý Dung rũ mắt, Lý Xuyên thấy Lý Dung không đáp bỗng cười khổ, dường như có chút xấu hổ nói, “Đệ biết a tỷ nhất định cảm thấy đệ thật ấu trĩ, đệ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Đệ biết đệ là Thái tử, gánh vác kỳ vọng của tỷ cùng mẫu hậu, đệ không thể tùy hứng”


“Không có gì, tỷ hiểu mà”


Lý Xuyên dường như kiệt sức, cậu nhìn cửa cung, dịu dàng nói, “A tỷ, tỷ về trước đi, đệ chỉ tiễn đến đây thôi, đệ có chút mệt”


Nói rồi, Lý Xuyên liền hành lễ xoay người đi, cùng người hầu quay về Đông Cung.


Lý Dung lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu, trong khoảnh khắc, nàng phảng phất nhìn thấy Lý Xuyên của sau này. Cậu cách nàng một tấm bình phong, trên bình phong phản chiếu ra thân thể gầy ốm của người phía sau màn.


Khi đó cậu cao hơn hiện tại, nhưng cũng gầy hơn nhiều. Cậu cách nàng rất gần, nhưng dường như lại rất xa.


Cậu nói, a tỷ, trong lòng đệ giam giữ một con thú dữ.


Con thú dữ này từ khi nào bị nhốt vào? Là ai nuôi dưỡng nó?


Lý Dung không biết vì sao trong lòng có một loại chua xót khó miêu tả bằng lời bỗng trào dâng. Nàng đột nhiên cảm thấy, nơi Hoàng thành này dường như là một con quái vật khổng lồ không ngừng cắn nuốt con người. Rõ ràng chỉ là những cơn gió mùa hè đầu tháng bảy song lại mang theo vài phần lạnh lẽo, vài tia sấm chớp, ầm ầm quét qua nàng, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều rét căm.


Từng hạt mưa thật to rơi xuống, Lý Dung nhìn mà sững sờ.


Chính vào khoảnh khắc ấy, một luồng ấm áp vô hình từ phía sau bỗng nhiên

Bình luận

Truyện đang đọc