TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN



Ninh Ảnh Chi chỉ cảm thấy có luồng nhiệt khí bốc lên, môi hơi khô, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh hai màu sắc đỏ trắng hòa quyện vào nhau, một sợi tóc lướt qua đầu ngón tay, chạm đến da thịt ấm áp trắng mịn, tựa như bạch ngọc thượng hạng. Xương quai xanh tinh xảo tạo thành một độ cong ưu nhã, một mảng trắng nõn nơi ngực sáng đến mức khiến người ta có chút hoa mắt.
Nhưng nơi mà đầu ngón tay chạm đến kia mới là điều mê hoặc nhất.
Hoa Dao mỉm cười nhìn chằm chằm Ninh Ảnh Chi. Môi khẽ nhếch, hơi thở tựa như lan khẽ phả ra, giống như một đóa hoa nở rộ, tràn ngập hương hoa khắp cả phòng.
"Có thích vũ điệu này không, Ảnh Chi?"
Tinh thần Ninh Ảnh Chi dao động, ngón tay co lại, cứng đơ ở nơi đó không thể cử động.
Mặt Hoa Dao lại đến gần hơn một chút.
"Ta có đẹp không?"
Thời khắc này, gương mặt yêu mị kia xinh đẹp đến mức mê hoặc lòng người. Ninh Ảnh Chi lại mím môi không nói lời nào. Tinh lực của nàng từ lâu đã đặt ở việc áp chế tâm tình xa lạ đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ trào ra hết thảy.
"Hử? Trước đây ta chưa từng vì người khác nhảy vũ điệu này. Nó tên là "khuynh thế", Ảnh Chi không thích sao?" Trên mặt Hoa Dao lại xuất hiện vẻ tủi thân.
Ninh Ảnh Chi nhìn nữ tử quyến rũ mê người trước mặt, từng hình ảnh từ nãy đến giờ nhanh chóng lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở vũ điệu khuynh thế vừa rồi kia. Nàng ngừng lại chốc lát, có chút mất tự nhiên mà gật đầu qua loa một cái.
Hoa Dao cười càng lúc càng tùy ý, nắm ngón tay của Ninh Ảnh Chi, sau đó nhẹ nhàng chạm đến nút thắt sau gáy.
Ninh Ảnh Chi mở to mắt, không cách nào khống chế được cảm xúc khi sợi dây trong tay đang bị mình kéo ra từng chút. Cuối cùng phát ra một tiếng khe khẽ, cái yếm đỏ rực của người trước mặt chậm rãi rơi xuống.
Hoa Dao dựa vào rất gần nên có thể thấy rõ sự kiềm chế trên gương mặt tái nhợt kia, nhưng đáy mắt lại phóng ra tia lửa rất nhỏ. Ở một khắc cuối cùng đó, gương mặt vốn không hề có cảm xúc của Ninh Ảnh Chi lại run lên. Tựa như một tảng đá cứng nhắc cuối cùng cũng nứt ra một đường, vỡ ra từng mảnh từng mảnh.
Hoa Dao cười duyên tựa sát vào trong ngực Ninh Ảnh Chi.
Tay của Ninh Ảnh Chi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ khi ở sau gáy Hoa Dao, nhưng tự nhiên lại trượt xuống, đặt trên lưng Hoa Dao.
Ngực thì bị một vật nào đó đầy đặn mềm mại vây quanh.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Ninh Ảnh Chi xuất hiện một tia đỏ ửng, ánh mắt dao động.
Hoa Dao ngẩng đầu lên, vừa lúc hôn lên cằm của Ninh Ảnh Chi.
Nàng cũng không vội.
Môi lưỡi từng chút liếm thỉ chiếc cằm thon nhọn kia, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng khẽ cắn, sau đó dời một chút sang khóe môi.
Tay Hoa Dao cũng không ngừng, lặng lẽ tháo xuống đai lưng của Ninh Ảnh Chi, hai tay cũng theo đó trượt vào.
Ninh Ảnh Chi cảm thấy dường như có cái gì vỡ ra trong đầu.
Trong chớp mắt, nàng theo bản năng hơi nghiêng đầu. Nụ hôn vốn rơi vào khóe môi giờ lại đang bao trùm với nhau.
Nhanh như chớp, môi hai người chỉ vừa chạm vào liền dính chung một chỗ.
Trong mắt Hoa Dao lóe lên một tia giảo hoạt.
Y phục của Ninh Ảnh Chi cũng theo đó từng món từng món rơi xuống.
Cả hai ngã xuống sàn nhà trong đại sảnh.
Rơi vào trong ánh nắng. Tựa như đôi cá giao hòa vào nhau trong đại dương ánh sáng, hiện ra trạng thái tự nhiên nhất. Trên gương mặt của họ đều không có bất kỳ sự khó chịu nào.
Cả hai đều là người không xem trọng lễ tiết. Một người là khinh thường. Người còn lại là không thèm để ý.
Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng thở dồn dập lẫn nhau cùng với tiếng rên rỉ phát ra từ môi của Hoa Dao.
Môi Ninh Ảnh Chi hôn lên mỗi một tấc da thịt của Hoa Dao. Từng động tác khiêu vũ khi nãy đều làm cho người ta rung động. Hoa Dao lắc lắc thân thể, đem ngọn lửa trong thân thể cả hai đẩy lên cao hơn, đồng thời dẫn dắt tay của Ninh Ảnh Chi xuống phía dưới.
Tuy Ninh Ảnh Chi không hiểu phong tình, nhưng ngộ tính lại cực cao, rất nhanh đã nắm bắt được vấn đề mấu chốt.
Hoa Dao khép hờ đôi mắt, đáy mắt tiết ra dục vọng hừng hực, khóe mắt liếc thấy thần sắc tập trung nghiêm túc trên mặt Ninh Ảnh Chi.
Động tác ôn nhu mà ngây ngô.
Cảm giác tê ngứa khó nhịn theo thời gian càng lúc càng trở nên rõ ràng.
"Nhanh nữa đi. Ảnh Chi." Hoa Dao cong người, ôm lấy Ninh Ảnh Chi, để thân thể cả hai càng thêm sát lại.
Ninh Ảnh Chi nghe vậy, động tác trên tay quả nhiên tăng nhanh.
Trong phòng tiếng nước chảy róc rách càng lúc càng khuấy động. Hai người càng lúc càng vui vẻ hòa vào ánh mặt trời, ánh nắng hừng hực chiếu vào thân thể vốn đã rất nóng khiến nó càng trở nên nóng hơn, toàn thân tựa như muốn bốc cháy. Ngay cả Ninh Ảnh Chi, thân thể của nàng cũng không còn tái nhợt như trước nữa, mà từ lâu đã hiện lên đỏ ửng.
Vào lúc này thời gian dường như đã mất đi ý nghĩa.
Thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh, nằm trơ trọi chẳng ai buồn để ý tới. Thế giới bỗng nhiên trở nên nhỏ bé đến mức dường như chỉ còn dư lại nơi này, hai người, cùng một gian phòng ngập tràn ánh mặt trời.
Khi Thanh Nhược trờ về từ điện Thải Hòa, trời đã gần tối.
Lúc nàng trở lại điện Vân Phượng, chân trời cháy thành một mảnh hào quang, miễn cưỡng treo ngược ở đỉnh điện, nhiễm đỏ ngói lưu ly, khiến nó tựa như được nhuộm ánh lửa rực rỡ.
Trong lòng Thanh Nhược có chút ấm áp. Chẳng biết vì sao lại có cảm giác như được trở về nhà, không khỏi tăng nhanh bước chân thêm một chút.
Vào cửa không lâu, nàng liền thấy Xích Điện đứng ngẩn ngơ trong vườn ngẩng đầu nhìn mây.
Nghe được tiếng bước chân, Xích Điện mới quay đầu lại, thấy là Thanh Nhược, trên mặt lập tức nổi lên tức giận.
"Sao bây giờ ngươi mới trở về! Hừ! Lại để công chúa chờ lâu như vậy!"
Ban đầu Thanh Nhược ngẩn ra khi thấy sự bực tức trên gương mặt Xích Điện, nghe vậy mới phản ứng được, vừa định mở miệng, một giọng nói đã từ nơi khác truyền đến, mơ hồ mang theo ý quở trách.
"Tiểu Xích! Không được nói như thế, mau xin lỗi Thanh cô nương!"
Thanh Nhược quay đầu, liền thấy Bạch Phong từ trong một cánh cửa khác bước ra, trên tay cầm mấy quyển sách.
Xích Điện thấy Bạch Phong, vội vàng thu lại vẻ mặt ban đầu, nịnh nọt chạy tới: "Bạch Phong tỷ tỷ, để muội đưa qua cho công chúa?"
Bạch Phong trợn mắt nhìn Xích Điện một cái: "Vừa rồi muội bất kính với Thanh cô nương, vì sao ta còn phải dung túng muội."
Xích Điện nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Thanh Nhược, tay nhỏ bé xoắn xoắn vạt áo, có chút mất tự nhiên nói: "Xin lỗi, vừa rồi đã thất lễ, Thanh cô nương."
Thanh Nhược liên tục xua tay, ý bảo không sao.
Bạch Phong đi về phía Thanh Nhược, giọng nói nhu hòa: "Thanh cô nương đừng nuông chiều nha đầu này. Tâm nàng không xấu, nhưng từ nhỏ đi theo công chúa, khó tránh khỏi thích ra vẻ ta đây, kính xin Thanh cô nương đừng nên dung túng nàng. Công chúa ở thư phòng, nói nếu ngươi trở lại, có thể đến nơi đó tìm Người." Nàng vừa nói vừa đưa những quyển sách trên tay cho Thanh Nhược, "Vừa đúng công chúa kêu ta đem những quyển sách này đến cho Người, vậy ngươi giúp ta đưa qua thôi."
Thanh Nhược nhận lấy ba quyển sách kia, gật đầu một cái: "Tiểu Xích cũng chỉ là có lòng tốt thôi, ta hiểu."
Một bên Xích Điện thấy quyển sách đến trên tay Thanh Nhược, đang muốn giận dỗi, mà Bạch Phong dường như đoán trước được, liếc mắt một cái, đem nàng trấn trụ, nàng đành phải buồn bã đứng một chỗ.
Thanh Nhược nhìn thấy Xích Điện như vậy, trong lòng hiểu, không nhịn được mở miệng, nói với Bạch Phong: "Bạch Phong cô nương, hay là để tiểu Xích theo ta đi qua?"
Bạch Phong tựa như cân nhắc một hồi, cố ý không nhìn tới ánh sáng phát ra trong mắt Xích Điện khi nghe Thanh Nhược nói như vậy, sau đó mới ở gương mặt mong đợi của đối phương gật đầu một cái: "cũng được." Nói xong, nàng mới xoay người nói với Xích Điện, "Không được quá bám công chúa, đưa sách xong lập tức trở về, không được quấy rầy công chúa cùng Thanh cô nương nói chuyện, nhớ chưa?"
Xích Điện chạy chậm đến, gật lia lịa như gà con mổ thóc, sau đó nhận lấy ba quyển sách kia, cười híp mắt đáp lại.
Lúc này Thanh Nhược mới cùng Xích Điện đi đến thư phòng.
Bạch Phong ở phía sau nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó mới xoay người đi làm việc của mình.
Trên đường, Thanh Nhược suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được hỏi Xích Điện: "Vừa rồi ngươi nói công chúa đợi ta rất lâu sao?"
Hảo cảm của Xích Điện đối với Thanh Nhược hơi tăng một chút, lại nhớ tới lời của Bạch Phong tỷ tỷ, ngữ khí hung dữ trước kia cũng thu lại, chỉ có một chút bất mãn: "Đúng vậy. Sau khi công chúa từ điện Long Tường trở lại liền ở thư phòng, ta vốn tưởng rằng ngươi dùng bữa trưa xong cũng sẽ trở về, không ngờ kéo tới tận bây giờ, kém chút nữa ta cho là ngươi muốn ở Thải Hòa điện dùng cơm tối luôn."
Thanh Nhược nghe xong trong lòng có chút xấu hổ: "Ninh phi là người thân duy nhất của ta ở trong cung, cho nên bị giữ hơi lâu một chút."
Xích Điện nghe vậy, lại trợn mắt nhìn Thanh Nhược một cái, đang muốn lớn tiếng phản bác, nhịn một chút, mới đưa giọng nói giảm thấp xuống chút: "Bây giờ ngươi là người của công chúa! Cũng phải xem công chúa là người thân! Ngươi thấy không, ta cùng Bạch Phong tỷ tỷ, Mặc Vũ tỷ tỷ, Tử Lôi tỷ tỷ đều là như vậy."
Trong lòng Thanh Nhược chấn động, tiếp theo giống như có dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được sờ sờ đầu Xích Điện, cười nói: "Ừm, tiểu Xích nói đúng. Là ta nhất thời không nghĩ thấu đáo."
Xích Điện thấy Thanh Nhược sờ đầu của mình, mặt có chút hồng, đang muốn ngăn lại, nhưng hai người đã đến trước cửa thư phòng. Nàng vội vàng thu lại vẻ mặt khi nãy, đổi lại vẻ mặt sùng kính ngoan ngoãn.
Thanh Nhược chính mắt thấy được biến hóa của Xích Điện, có chút tặc lưỡi hít hà, lại cảm thấy buồn cười, liền gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói quen thuộc từ bên trong vang lên.
Thanh Nhược đẩy cửa bước vào.
Cẩm Nhan cũng không ngẩng đầu, vẫn chuyên chú xem sách, tay trái nâng cằm, tay phải đặt trên thư án một cách tự nhiên, ngón trỏ vô thức gõ mặt bàn. Suối tóc đen tùy ý được ghim lên bởi một cây mộc trâm nhìn rất quen mắt, bên tai có vài sợi tóc rơi xuống khoát lên trên vai.
Thanh Nhược nhất thời cũng có chút không muốn lên tiếng sợ sẽ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Mà sau lưng, Xích Điện đã sớm im hơi lặng tiếng nhìn Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan thấy người tới không lên tiếng, nghi ngờ ngước mắt lên. Thấy là Thanh Nhược, đáy mắt thoáng qua một tia phấn khởi, bên môi đã mang theo ý cười nhè nhẹ.
"Trở lại?"
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu một cái.
"Ninh phi có khỏe không?"
"Ừm. Thải Ninh tỷ tỷ xem ra sống rất tốt, so ba năm trước thấy nàng càng xinh đẹp hơn." Thanh Nhược đi đến, ra hiệu cho Xích Điện, "Trên đường gặp được Bạch Phong, ta cũng định qua đây, nên lấy đến cho ngươi. Tiểu Xích sợ ta mệt, cố ý cầm giúp ta."
Xích Điện thấy Thanh Nhược giúp nàng nói chuyện, trong lòng âm thầm tăng thêm cho nàng một phần hảo cảm, ngẩng đầu đối với Cẩm Nhan cười rạng rỡ: "Công chúa, quyển sách mà Người muốn."
Cẩm Nhan đưa tay sờ sờ đầu Xích Điện: "tiểu Xích ngoan, kêu nhà bếp làm cho ngươi chút điểm tâm. Ta cùng Thanh Nhược tỷ tỷ nói chút chuyện. Chờ khi nào dùng cơm tối, ngươi đến gọi chúng ta."
"Vâng!" Xích Điện gật đầu mạnh một cái, ngoan ngoãn lui xuống.
"Xem ra tiểu Xích rất thích ngươi." Thanh Nhược nhìn tiểu Xích ra cửa cười nói.
"Ừm." Cẩm Nhan xoay người đi về phía Thanh Nhược, trong mắt đều là ý cười, "Vậy Nhược nhi có thích ta không?"
Thanh Nhược không muốn Cẩm Nhan đến nhanh như vậy, có chút đỏ mặt, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi, hỏi: "Ngươi chờ ta rất lâu sao?"
Cẩm Nhan hơi nhếch lông mày: "Tiểu Xích trách ngươi sao? Cũng không lâu, chỉ nửa ngày thôi."
Thanh Nhược nghe xong có chút ngượng ngùng: "Trò chuyện với Thải Ninh tỷ tỷ hơi lâu, bị giữ lại đến bây giờ."
"Không sao. Ngươi vui vẻ là được rồi." Cẩm Nhan ngồi trở về trên ghế, hướng Thanh Nhược ngoắc ngoắc ngón tay: "Nhược nhi tới đây nói chuyện."
Đợi Thanh Nhược vừa đứng trước mặt, Cẩm Nhan khẽ cười một tiếng, ôm Thanh Nhược vào lòng, kéo nàng ngồi trên đùi của mình.
Thanh Nhược vốn tưởng rằng Cẩm Nhan chỉ là muốn nàng đến gần để nói chuyện, nào ngờ Cẩm Nhan lại có hành động như vậy, không nhịn được muốn đứng lên: "Cái này, cái này không tốt lắm đâu."
Cẩm Nhan đè lại Thanh Nhược: "Có gì không tốt. Thư phòng này chỉ có một cái ghế, ngươi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?"
"Ta đứng là được rồi." Thanh Nhược lẩm bẩm nói.
"Sao có thể để ngươi đứng được, mất lễ phép, không tốt." Cẩm Nhan mỉm cười nhìn dáng vẻ xấu hổ của Thanh Nhược, cũng không để ý nữa, nói thẳng, "mấy ngày nay ta được nhàn rỗi, có cơ hội ở chung với ngươi nhiều hơn. Rất nhanh sẽ tuyển tú nữ, thành Trường An có thể rất tấp nập. Nhược nhi còn chưa xem qua tuyển tú nữ phải không?"
Thanh Nhược nghe vậy có chút ngạc nhiên, nói: "Hoàng thượng chẳng phải, chẳng phải mới mười ba tuổi sao?"
"Ngươi cũng nói đó là hoàng thượng. Mấy đại thần kia đã muốn nhìn đến hậu cung phong phú, long tử khắp nơi rồi." Cẩm Nhan nói.
Bình thường, nam hai mươi nhược quán* lấy vợ; nữ mười lăm cặp kê lấy chồng. Dĩ nhiên, cũng không ngoại trừ một vài trường hợp sớm hơn hoặc trễ hơn. Nhất là gia đình giàu sang, rất nhiều nam tử mới mười mấy tuổi đã có thị thiếp, nữ tử cũng rất sớm xác định một hôn sự tốt.
Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Thanh Nhược đối với những chuyện này cũngkhông để ý lắm, chỉ hỏi kỹ Cẩm Nhan các điều kiện trình tự tuyển tú. Trước đây nàngở Thanh phủ không bước chân ra khỏi nhà, đối với những chuyện này cũng khôngquá quan tâm, bây giờ nghe Cẩm Nhan kể, đáy lòng vẫn là không thể không có chút chờ mong. 

Bình luận

Truyện đang đọc