TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Ở Trường An, Phật giáo phát triển cực thịnh. Những năm trước, mỗi khi đến ngày rằm tháng bảy, hoàng hậu sẽ đại diện hoàng gia đến Hưng Thiện Tự tham gia pháp hội Vu Lan, nghe kinh thuyết pháp, cầu phúc cho hoàng gia, đồng thời làm lễ cầu siêu cho dòng họ tổ tiên đã khuất. Nhưng mấy năm hay, hoàng hậu vẫn chưa lập, tiên hoàng cũng băng hà đã lâu, huyết mạch hoàng thất lại đơn bạc, nên nhiệm vụ này liền rơi vào tay người chưa lập gia thất là Trường Phượng công chúa.
Ngay từ mấy ngày trước, Cẩm Nhan đã thương lượng với Thanh Nhược sẽ cùng nàng đến Hưng Thiện Tự, ở lại một đêm trong chùa, rồi ngày hôm sau mới lên đường trở về cung. Hưng Thiện Tự hương khói cường thịnh, từ trước đến nay ngôi chùa này luôn là lựa chọn hàng đầu của hoàng gia. Hơn nữa, ở đó có lẽ sẽ gặp được Thẩm Vân đến dâng hương cầu phúc. Hai mẹ con đã nhiều tháng không gặp nhau, trong lòng Thanh Nhược cũng rất nhớ nhung, nghe vậy nên nàng càng chờ mong hơn.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Xích Điện tất nhiên kêu gào muốn đi theo. Mọi khi, phần lớn Cẩm Nhan sẽ mang theo Bạch Phong và Mặc Vũ, còn Tử Lôi phải phụ trách công việc tình báo, nàng là người bận rộn nhất trong bốn người, cũng là người mà hầu như phải bôn ba ở bên ngoài. Năm nay, Xích Điện xa Cẩm Nhan nhiều tháng, chỉ cảm thấy thời gian ở chung thật ngắn ngủi, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Cẩm Nhan. Nàng không dám làm phiền Cẩm Nhan, nên đi qua tìm Thanh Nhược vài lần, nói đủ lời ngon ngọt, khiến cho Thanh Nhược cũng cảm thấy ngại nếu như không nói giúp cho nàng. Cẩm Nhan nghe Thanh Nhược nói, trầm ngâm một lát, vẫn là đồng ý, để Bạch Phong ở lại trong phủ xử lý các công việc thường ngày, Mặc Vũ vẫn là phụ trách sự an toàn của mọi người, Cẩm Nhan còn giao cho nàng việc bố trí hơn mười ám vệ. Xích Điện nghe Thanh Nhược mang tới tin tốt, cảm tình đối với Thanh Nhược lại tăng thêm một chút, tuy có lúc không tránh khỏi có chút ghen tị, nhưng cũng sẽ không tỏ thái độ với Thanh Nhược, chỉ là tính tình trẻ con, qua một hồi lại nhớ đến lòng tốt của Thanh Nhược, cuối cùng cũng chỉ đành miễn cưỡng tự an ủi bản thân.
Mà Minh Châu công chúa vốn chẳng có chút hứng thú nào đối với chùa chiền, nhưng lần này chẳng biết tại sao cũng muốn đi theo. Cẩm Lân luôn luôn thương yêu người hoàng muội này, chỉ để nàng tự đi nói với hoàng tỷ. Cẩm Viện liền vội vàng đến điện Vân Phượng tìm Cẩm Nhan.
Lúc đó, Thanh Nhược đang ở trong sân cắt tỉa hoa lá, để chúng càng sinh trưởng tốt hơn. Đang chuyên chú làm việc, bên tai vang lên tiếng bước chân chạy đến, phía sau là tiểu thái giám lo lắng chạy theo để thông báo, trong miệng thì kêu to "Minh Châu công chúa", nhưng đối phương cũng không thèm quay đầu lại. Đây là lần thứ hai Thanh Nhược gặp Cẩm Viện, vừa thấy được nàng, trong đầu liền nhớ tới đêm hôm đó, không tránh khỏi có chút xuất thần. Cẩm Viện nhìn lên thấy Thanh Nhược, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt, trong đầu âm thầm bắt đầu tiến hành bố trí sách lược, nên nàng cũng không vội tìm Cẩm Nhan, tiến lên kéo tay của Thanh Nhược, ngọt ngào gọi một tiếng "Thanh Nhược tỷ tỷ ".
Thanh Nhược bị Cẩm Viện gọi hồi thần, sắc mặt liền có chút ửng đỏ.
"Minh Châu công chúa tới đây có chuyện gì sao?"
Cẩm Viện có chút mất hứng lắc lắc tay của Thanh Nhược, nói: "Không phải ta đã nói Thanh Nhược tỷ tỷ cứ kêu ta là Viện nhi sao. Không lẽ Thanh Nhược tỷ tỷ khách khí hay sao?"
Thanh Nhược nhìn Cẩm Viện còn thấp hơn mình một cái đầu, gật đầu cười.
"Ta biết rồi."
Đầu tiên, Cẩm Viện tùy ý nói mấy lời thân thiện để tán gẫu với Thanh Nhược, sau đó nàng mới từ từ đi vào vấn đề chính, bắt đầu nói đến lễ Vu Lan, đồng thời bày ra vẻ mặt phiền muộn uất ức, nói: "Viện nhi cũng muốn cùng đi với Thanh Nhược tỷ tỷ. Nhưng ta lại cảm thấy hoàng tỷ sẽ không đồng ý, thật sự là Viện nhi rất biết nghe lời đó. Viện nhi suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong cung, thật rất buồn chán, nơi nơi đều là tường cao kiên ngói, ngay cả một bằng hữu tâm giao cũng khó tìm, một ngày dài như một tháng. Khó khăn lắm mới nghe được hoàng tỷ muốn xuất cung, nên ta cũng muốn đi ra ngoài để mở mang kiến thức một lần. Đáng tiếc hoàng tỷ vẫn còn trách Viện nhi lần trước kính Thanh Nhược tỷ tỷ mấy chén rượu, lần này chắc chắn sẽ không đồng ý cho Viện nhi đi." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược một cách đáng thương, nói bổ sung, "Thanh Nhược tỷ tỷ trách Viện nhi lần trước nhất thời vui mừng, nhịn không được mà mời rượu tỷ sao?"
Tuy Thanh Nhược đối với chuyện sau khi say rượu vẫn canh cánh trong lòng, nhưng cũng không nhìn ra lúc ấy là Cẩm Viện cố ý, nên cũng không đem tội lỗi đổ lên đầu nàng, vì thế nghe vậy tất nhiên lắc đầu. Cẩm Viện nhân cơ hội này lại nói thêm vài câu, Thanh Nhược đối với lần này không hề có chút sức chống cự nào, không cần nói mấy câu nàng liền bị Cẩm Viện dụ cùng đi qua thư phòng tìm Cẩm Nhan để cầu xin.
Khi Cẩm Nhan thấy Cẩm Viện lôi kéo tay của Thanh Nhược bước vào, nàng chỉ lạnh nhạt liếc Cẩm Viện một cái. Giống như bị nhìn thấu mưu ma chước quỷ của mình, Cẩm Viện cúi đầu nhất thời không dám nói chuyện.
Vẫn là Thanh Nhược đứng bên cạnh thấy Cẩm Viện như vậy, tưởng là nàng sợ không dám nói, nên giúp nàng lên tiếng: "Cẩm Nhan, lần này đi Hưng Thiện Tự, chi bằng mang theo Viện nhi đi luôn, để Xích Điện có bạn, mọi người cũng náo nhiệt một chút."
"Phật môn là nơi thanh tịnh, không thích hợp náo nhiệt." Cẩm Nhan rũ mắt xuống tiếp tục đọc sách, miệng cự tuyệt nói.
"Viện nhi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm loạn, gây ồn ào, hay cho hoàng tỷ thêm phiền phức!"
Cẩm Viện đã sớm biết hoàng tỷ sẽ không đồng ý, nói xong liền đem tất cả hy vọng gửi gắm lên người Thanh Nhược. Tối hôm đó, khi nghe hoàng tỷ nhỏ giọng nhắc nhở Thanh Nhược không nên nhiều uống, nàng liền mơ hồ nhìn ra sự quan tâm mà hoàng tỷ dành cho Thanh Nhược, theo tính tình của hoàng tỷ, có thể để cho nàng mở miệng quan tâm một người là rất khó. Cẩm Viện ngẩng đầu nhìn về Thanh Nhược, ánh mắt càng lúc càng trở nên đáng thương.
"Cẩm Nhan, ngươi nghe Viện nhi cũng đã bảo đảm. Không bằng......"
Cẩm Nhan lần nữa ngẩng đầu lên: "Trong cung ai cũng biết tính tình Minh Châu công chúa bướng bỉnh, là một tiểu ma đầu. Ta không phải là đại pháp sư Phật pháp cao thâm, chấn không được nàng. Nếu cho nàng đi cùng, quậy đến trời sập cũng không phải là không thể."
"Viện nhi sẽ không, hoàng tỷ......" Cẩm Viện mếu máo, trong mắt đã có nước.
Cẩm Nhan lại bịt tai không nghe thấy, vẫn không hề bị lay động. Nhưng Thanh Nhược lại không dễ dàng như vậy, nàng nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy phần giống Cẩm Nhan ấy xuất hiện biểu cảm như vậy, trong lòng càng không nỡ, kéo Cẩm Viện đến trước bàn Cẩm Nhan, nói: "Cẩm Nhan, để cho nàng đi thôi. Cùng lắm thì, ta quản là được. Bảo đảm nàng sẽ không làm loạn." Nói xong, nàng đưa tay theo bản năng đặt lên tay trái không cầm sách đặt ở trên bàn của Cẩm Nhan.
Cẩm Viện nghe vậy, luôn miệng gật đầu phụ họa. Tầm mắt lại liếc đến tay của hai người đang chồng lên nhau, trong lòng kinh ngạc. Nàng biết hoàng tỷ từ trước đến giờ không thích thân cận với người khác, ngay cả nàng là muội muội, cũng không dám làm càn. Thanh Nhược tỷ tỷ lại dám để tay lên, chà chà.
Cẩm Nhan cảm nhận được xúc giác trên tay, chỉ dừng một chút, liền không dấu vết rút tay ra, lật sách qua một trang, cũng không nhìn về phía hai người, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi không quản được nàng."
Cẩm Viện tất nhiên chú ý tới động tác rút tay của Cẩm Nhan, thầm nghĩ quả nhiên như thế, lại nghe đến lời của Cẩm Nhan, trong lòng nôn nóng, bên tai lại nghe được tiếng nói của Thanh Nhược.
"Cẩm Nhan, liền...liền cho nàng đi thôi." Giọng nói của Thanh Nhược có chút nhỏ.
Cẩm Nhan nghe vậy, rốt cục ngước mắt lên, nhìn về hai người. Cẩm Viện vội vàng bảo đảm nói: "Hoàng tỷ! Muội sẽ rất nghe lời! Tỷ chỉ cần đáp ứng Thanh Nhược tỷ tỷ thôi, không được hay sao?"
Cẩm Nhan trầm ngâm chốc lát, tầm mắt lướt qua vẻ mặt có chút hoảng hốt của Thanh Nhược, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Nếu như thế, ta sẽ cân nhắc lại. Viện nhi, muội về trước đi."
Trong lòng Cẩm Viện vui mừng, biết hoàng tỷ nhượng bộ nghĩa là có hy vọng, trên mặt lại có thần sắc vui vẻ, ngoan ngoãn lui xuống. Sau khi được Thanh Nhược đưa ra ngoài, nàng nói mấy tiếng cảm tạ, rồi mới theo nha hoàn đang chờ ở ngoài điện trở về điện Tử Minh của mình.
Sau khi bóng dáng tung tăng của Cẩm Viện mất hút, Thanh Nhược mới ngơ ngác nhìn tay phải của mình.
Cuối cùng, Cẩm Nhan cũng đồng ý nguyện vọng của Cẩm Viện. Như vậy, đội ngũ đến Hưng Thiện Tự gồm có Trường Phượng công chúa, Minh Châu công chúa, Thanh Nhược, Mặc Vũ và Xích Điện.
Rất nhanh đã đến ngày rằm tháng bảy, đoàn người thức dậy từ rất sớm, lên xe chạy tới Hưng Thiện Tự.
Bởi vì có thêm Minh Châu công chúa, nên dĩ nhiên là nàng cùng xe với Cẩm Nhan, còn Thanh Nhược thì được sắp xếp cùng xe với Mặc Vũ và Xích Điện. Hai chiếc xe ngựa cùng chạy tới Hưng Thiện Tự ở thành nam, không bao lâu đã đến dưới chân núi. Tuy lúc này chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng dưới chân núi đã tấp nập người qua lại, họ đều tới đây tham gia pháp hội Vu Lan. Trong này nữ tử chiếm đa số, dù có một vài nam tử, thì cũng là đi đến cùng phu nhân trong nhà. Đến nơi này, mọi người đều phải bỏ xe ngựa, đi bộ lên mười bậc thang, dù là hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Cẩm Nhan quyết định giữ lại đại nội thị vệ ở dưới chân núi đợi lệnh, chi để hơn mười ám vệ âm thầm bảo vệ, một nhóm năm người bắt đầu đi lên.
Pháp hội Vu Lan đã trải qua mấy đời, rất được lòng dân, bởi vì tư tưởng của ngày lễ này là đề cao cung dưỡng Thập Phương Tự Tứ tăng*, báo hiếu song thân, thậm chí còn siêu độ Thất thế phụ mẫu*, hơn nữa việc tôn sùng hiếu đạo lại tình cờ trùng hợp với truyền thống đạo đức thận chung truy viễn*, vì thế mà được đế vương đề xướng.
[Thập Phương Tự Tứ tăng: ngày Tự Tứ của Thập phương chư tăng. Tự Tứ là một thuật ngữ của Phật giáo. Tiếng Phạn là Pravaranà (Bát Thích Bà) cách dịch cũ là Tự Tứ, cách dịch mới là Tùy ý. Buổi lễ nầy được diễn ra vào ngày cuối cùng của 3 tháng an cư kiết hạ, theo luật tiền an cư là ngày 16 tháng 7, hậu an cư là ngày 16 tháng 8, ngày đó các chư tăng tự nêu ra các tội lỗi mà mình đã phạm phải trước mặt các vị Tỳ kheo khác, và tự sám hối, nên gọi là Tự Tứ. Còn gọi là Tùy ý, vì là tùy theo ý của người khác mà nêu ra các lỗi mình phạm phải, nên gọi là Tùy ý.]
[Thất thế phụ mẫu: cha mẹ bảy đời. Có nghĩa là mỗi lần sanh ra một xác thân đều có cha mẹ, mà bảy đời như vậy gọi là "cha mẹ bảy đời". Theo phong tục ở Ấn Độ, con số 7 là con số tượng trưng cho số nhiều (Vô lượng). Bởi vì con người chết đi rồi sanh lại không biết bao nhiêu lần, cho nên Thất thế phụ mẫu là chỉ cho cha mẹ từ vô lượng kiếp.]
[Thận chung truy viễn: Chung nghĩa là tang lễ của cha mẹ, viễn là ý chỉ tổ tiên xa xưa trước kia. Thận chung nghĩa là theo lễ nghi mà thận trọng xử lý việc tang lễ của cha mẹ. Truy viễn là cung kính, thành tâm lo việc cúng tế ông bà tổ tiên. Đây là việc làm hiếu đạo mà làm người cần phải thực hiện trọn vẹn, chu toàn. Câu này vốn phát xuất từ trong Luận Ngữ: "Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hỉ (thận trọng lo tang lễ cho cha mẹ, kính thành lo cúng tế tổ tiên, tất phong tục dân tình sẽ quay về thiện lương)].
Mấy năm nay, đều do Tuệ Giới tiếp đón người của hoàng gia, lần này cũng không ngoại lệ. Nhóm người Cẩm Nhan vừa đến cửa chùa, Tuệ Giới liền tiến lên nghênh đón, dẫn mọi người tới Đại Hùng bảo điện, nơi sẽ cử hành lễ Vu Lan. Lúc này, trong bảo điện đã lần lượt ngồi mấy người. Chỗ ngồi của nhóm người Cẩm Nhan tất nhiên được giữ lại ở phía trước, năm người liền đi qua ngồi trên bồ đoàn.
Trong chùa có thói quen đốt đàn hương, mùi thơm nồng đậm tỏa ra trong không khí, khiến ai ngửi được cũng đều cảm thấy tâm định thần an. Bên tai truyền đến tiếng tụng kinh ở điện kế bên, rất đều nhịp, âm thanh trầm tích mạnh mẽ. Cẩm Viện vừa đến, liền nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy ngoại trừ hùng vĩ tráng lệ hơn những nơi khác một chút, thì ngôi chùa này cũng không có gì quá đặc biệt. Cho dù là hùng vĩ tráng lệ, nhưng đối với một công chúa như nàng mà nói, quả thật nơi này chẳng có gì đáng để xem. Lần này nàng đến đây, hiển nhiên không phải vì những thứ này, chỉ là bây giờ thật sự quá chán ngắt, lại nghe nói Thanh Linh cũng sẽ theo mẫu thân tới đây, nghĩ đến đã lâu không gặp, còn chưa có cơ hội nói cho nàng biết thành tựu vĩ đại của mình trong dạ yến đêm đó, trong lòng ngứa ngáy, nên mới đến đây tham gia náo nhiệt. Vừa ngồi xuống, nàng liền bắt đầu nhìn ngó xung quanh, ngẫm nghĩ không biết lúc nào người kia sẽ đến.
Một lát sau, ngoài cửa liền xuất hiện bóng người mà nàng mong đợi.
Thanh Linh tuy chỉ mới mười một tuổi, nhưng cũng đã dần dần hiện ra một chút phong thái tài hoa. Mi gian trầm tĩnh, khí chất trác tuyệt, phong độ của người trí thức trên người rất đậm, nhưng cũng không lộ ra quá mức. Chắc chắn không đến mấy năm nữa, nàng sẽ trở thành một mỹ nhân. Lúc này đi vào, tầm mắt rất nhanh rơi xuống trên người Cẩm Viện đang quay đầu dùng sức nháy mắt với nàng. Chỉ hơi dừng lại một chút, nàng liền nhìn thấy Thanh Nhược đang ngồi chếch về phía mình, nên ra hiệu bằng cách kéo ống tay áo của Thẩm Vân.
Thẩm Vân vừa vào cửa điện, còn chưa kịp tìm chỗ ngồi, tay áo liền bị kéo, nhận được ánh mắt ra hiệu của nữ nhi, rất nhanh bà liền phát hiện bóng dáng của Thanh Nhược, trong lòng lập tức kích động, vội vàng đi qua.
"Nhược nhi."
Trong tai Thanh Nhược bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi thân quen, không còn là giọng nói nhàn nhạt trong trẻo trong ngày thường của Cẩm Nhan nữa, mà là mang theo dấu vết tháng năm, trầm ấm như nước. Thân thể Thanh Nhược chấn động, nàng vội vàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy chính là người mẫu thân mà nàng đã lâu không gặp!
"Nhược nhi." Thẩm Vân cúi người, nắm tay của Thanh Nhược, nhất thời cũng không biết phải nói những gì, chỉ nhìn thật kỹ nữ nhi trước mắt, xem nàng là gầy hay mập, không biết cuộc sống trong cung của nàng như thế nào. Bà có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lời đã đến cổ họng nhưng khi thốt ra thành lời lại chỉ là một câu nói đơn giản: "Có khỏe không?"
Vành mắt của Thanh Nhược lập tức ngấn lệ, có chút nghẹn ngào nói không lên lời, chỉ có thể nuốt nước mắt mà gật đầu một cái. Nàng sợ khi lên tiếng, nước mắt sẽ tuôn trào.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thẩm Vân bình tĩnh lại, lúc này bà mới nhớ đến bản thân vẫn còn đang ở trong đại điện, không tiện nói nhiều, liền vỗ vỗ tay của Thanh Nhược, nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì chờ nghe thuyết pháp xong rồi hãy nói." Nói xong, Thẩm Vân nhìn về Cẩm Nhan, người mà đã sớm quay đầu lại, lễ phép hướng về bà nở nụ cười, bà gật đầu một cái, nói: "Đa tạ công chúa đã chăm sóc Nhược nhi trong suốt thời gian qua."
"Chuyện nên làm thôi." Cẩm Nhan nói, "Phu nhân không cần khách khí. Chúng ta sẽ ở lại trong chùa một đêm, đoán chắc phu nhân cũng sẽ tới đây, nên ta mang theo Thanh Nhược để cho hai người gặp mặt. Thanh Nhược rất nhớ nhà, lần này có thể nhìn thấy phu nhân, cũng xem như không uổng chuyến đi này."
Thẩm Vân gật đầu một cái, lúc này mới tìm một chỗ ngồi phía sau Cẩm Nhan, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng lại trên người Thanh Nhược. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng cũng không gầy gò, bấy giờ bà mới yên tâm.
"Không sao, ngươi cứ đi qua. Thật tốt bồi mẫu thân." Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược không nhịn được mà luôn quay về phía sau, cúi đầu nói bên tai nàng.
Thanh Nhược cảm kích nhìn Cẩm Nhan một cái, đứng dậy dời vị trí.
Cẩm Viện ngồi bên kia thấy vậy, cũng vội vàng đến bên cạnh Cẩm Nhan, nhìn Cẩm Nhan với vẻ mặt chờ mong. Nàng còn chưa kịp mở miệng, Cẩm Nhan đã độ lượng mà lên tiếng: "Biết rồi, muội cũng qua đó tìm Thanh Linh đi."
"Hì hì. Cám ơn hoàng tỷ!" Cẩm Viện nghe vậy, tất nhiên sung sướng rời chỗ, chạy đến bên cạnh Thanh Linh, đặt mông ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc