TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN



Hôm nay, thời tiết rất tốt, cơn mưa tối qua đã làm cho không khí oi bức trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, Thanh Thải Ninh lại đặc biệt phái người đến tìm Thanh Nhược, hẹn nàng đi dạo ngự hoa viên.
Thanh Nhược báo cho Cẩm Nhan biết, đồng ý sẽ trở về trước giờ ăn tối, rồi mới theo nha hoàn đi qua điện Thải Hòa.
Cả hai cùng nhau dùng bữa trưa, đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, thì có một thái giám bước nhanh đến, đột nhiên dừng bước trước mặt hai người, quỳ xuống, cúi đầu, cả người run rẩy.
Thanh Nhược chưa từng thấy qua chuyện như thế, hiển nhiên kinh sợ, ánh mắt liếc về phía Thanh Thải Ninh.
Tâm tình Thanh Thải Ninh vốn không tệ, nhưng chuyện này khiến nàng rất mất tự nhiên, trầm mặt nói: "Thôi công công? Có chuyện gì?"
Hai tay của tên thái giám gọi là Thôi công công kia chống đất, vẻ mặt đưa đám, giọng khàn khàn nức nở nói: "Mấy ngày nay, tiểu nhân thấy thân thể nương nương không khỏe, trong lòng rất lo lắng, nhưng nương nương căn dặn không cần tìm thái y, tiểu nhân không dám tự ý trái lời, nhớ tới cấp dưới có tiểu thái giám biết chút y thuật, liền muốn hắn ra chút ý kiến về thức ăn của nương nương, nào ngờ hắn lại tra ra trong đồ ăn bị bỏ thuốc. Tiểu nhân vô cùng kinh hãi, vội vàng đi điều tra, hỏi nha hoàn mang thức ăn là nửa đường có từng gặp qua người nào nay không. Kết quả, nha hoàn kia nói rằng có gặp một thái tần phi ở Tây uyển, trong lòng tiểu nhân nghi hoặc, nên muốn qua đó hỏi thăm. Kết quả...kết quả đồng bọn của đối phương lại đánh tiểu nhân. Tiểu nhân vô dụng, xin nương nương thứ tội."
Thanh Thải Ninh nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nhưng chú ý đến Thanh Nhược bên cạnh, vẫn nhẫn nại nói: "Ồ? Ngươi dẫn hai người kia đến để ta nhìn một chút."
Chỉ chốc lát sau, hai nữ tử liền bị áp giải đến.
Làm tần phi của tiên hoàng, vốn cũng chẳng có địa vị gì ở trong cung. Nếu không phải bị chú ý, thì vẫn có thể tiếp tục cuộc sống trước đây ở Tây uyển mặc dù nơi đó gần như là lãnh cung, nếu đắc tội với người đang nắm quyền lực, thì dĩ nhiên sẽ không có kết quả tốt.
Giờ đây cả hai bị trói ngược hai tay áp giải đến, cũng là bất đắc dĩ.
"Ngẩng đầu lên." Tuy giọng nói của Thanh Thải Ninh bình tĩnh, nhưng tự ngầm mang ý vị từ trên cao nhìn xuống.
Dịch Liên An vừa bị một phen kinh sợ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, dọc theo đường đi toàn nhờ vào sự an ủi của Lý Thù Vũ. Ở phòng chứa đồ, nàng được Lý Thù Vũ cứu chưa được bao lâu, không ngờ Thôi công công lại tỉnh dậy. Thì ra, do khúc gỗ kia bị cơn mưa lớn tối qua làm ướt, tuy nặng thêm mấy phần, nhưng bên trong đã hơi mục nát, cộng thêm Lý Thù Vũ cũng không dám quá mạnh tay sợ gây ra án mạng nên mới dẫn đến cả hai đều bị liên lụy, vì thế Thôi công công chỉ bất tỉnh một lát, liền tỉnh lại. Sau đó, hai người liền bị đưa đến điện Thải Hòa.
Vẻ mặt Lý Thù Vũ vẫn điềm tĩnh, ngoan ngoãn thuận theo ngẩng đầu nhìn Ninh phi trước mặt.
Thanh Thải Ninh âm thầm quan sát hai người, nhìn thấy một người thì đáng thương khổ sở, vành mắt rưng rưng, một người thì sắc mặt không thay đổi.
"Nghe nói các ngươi là phi tử của tiên hoàng, không biết thứ bậc là gì?"
"Bẩm nương nương. Thần thiếp là Tiệp Dư, muội muội là Tài Nhân." Người trả lời dĩ nhiên là Lý Thù Vũ.
[Tiệp Dư và Tài Nhân là 2 tước vị của các phi tần, Tiệp Dư chắc chắn sẽ cao hơn Tài Nhân. Còn để biết thêm chi tiết, mọi người vui lòng tra google nhé, vì mỗi triều đại mỗi khác nên mình không thể nói hết được]
Thanh Thải Ninh đi một vòng trước mặt hai người, mới chầm chậm nói: "Cũng quả thật rất xinh đẹp. Đoán chừng hiện tại chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi."
"Bẩm nương nương. Thần thiếp hai mươi ba, muội muội mười tám." Lý Thù Vũ cung kính đáp từng câu.
"Thường nghe, mọi người ở Tây uyển đều an phận thủ thường, vì sao các ngươi làm như vậy?"
Vẻ mặt Lý Thù Vũ có chút nghi hoặc, nói: "Bẩm nương nương, thần thiếp vẫn luôn ở Tây uyển an phận thủ thường, không biết làm sai điều gì, đột nhiên lại bị Thôi công công bắt."
Một bên Thôi công công vẫn đang quỳ, nghe vậy giọng the thé nói: "Đừng có nói láo trước mặt nương nương! Nàng rõ ràng động tay chân trong thức ăn của nương nương!" Nói xong, ngón tay chỉ vào Dịch Liên An.
Dịch Liên An lần thứ hai nghe được sự chỉ trích vô duyên vô cớ này. Lần đầu tiên là lúc đối phương đến Tây uyển bắt nàng. Lần này nghe được, thân thể run lên, cúi đầu nói: "Thần thiếp...... thần thiếp sợ, nào dám làm như vậy."
"Ồ? Vậy chẳng lẽ ý của ngươi là Thôi công công đổ oan cho ngươi?" Thanh Thải Ninh chậm rãi nói, "Ngẩng đầu lên, nhìn ta mà giải thích cho rõ ràng, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Dịch Liên An vốn nhát gan, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Thanh Thải Ninh, chỉ lẩm bẩm nói: "Thần thiếp không dám......"
"Muội muội nhút nhát, xin nương nương khoan dung." Một bên Lý Thù Vũ thấy sắc mặt của Thanh Thải Ninh bất thường, vội vàng lên tiếng, kịp thời dời đi sự chú ý của Thanh Thải Ninh.
"Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?" Trên mặt Thanh Thải Ninh mang nụ cười, giọng nói lại âm trầm, "Người đâu, vả miệng mười cái."
Ở một bên, Thanh Nhược nghe vậy, hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên cố gắng khuyên nhủ: "Thải Ninh tỷ tỷ, không cần...... không cần nghiêm trọng như vậy."
Thanh Thải Ninh chuyển sang Thanh Nhược, thần sắc nhu hòa một chút, nói: "Nhược nhi, muội không hiểu đâu. Đây là quy tắc trong cung, không thể nới lỏng được."
"Nhưng mà...nhưng mà, nàng cũng không giống...không giống gan lớn đến mức có thể bỏ thuốc......" Giọng nói của Thanh Nhược dưới cái nhìn chằm chằm của Thanh Thải Ninh dần dần nhỏ lại.
Thanh Thải Ninh nhẹ nhàng xoa tay của Thanh Nhược: "Nhược nhi, trong cung hiểm ác, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Giao cho ta xử lý, được không?"
Nói xong, nói như đinh đóng cột: "Còn không vả miệng cho ta."
Một thái giám bên cạnh Thanh Thải Ninh đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Thù Vũ, gương mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, vả miệng nàng mười cái, sau đó lại lui về bên cạnh Thanh Thải Ninh.
Thanh Nhược nhìn nữ tử đó cúi đầu quỳ trên mặt đất, sợi tóc hơi rối, khóe môi chảy máu, có chút không đành lòng nhìn, hơi quay đầu đi.
Lúc Lý Thù Vũ bị đánh, Dịch Liên An liền rơi lệ, tận lực cắn môi dưới, nhìn Lý Thù Vũ.
Lý Thù Vũ vội vàng nuốt xuống máu sắp trào ra khóe miệng, cũng không nhìn Dịch Liên An, chỉ nhẹ nhàng hướng về phía Thanh Thải Ninh cúi đầu nói: "Thần thiếp biết lỗi."
Thanh Thải Ninh hiển nhiên dễ chịu hơn một chút, mở miệng nói: "Thuốc kia là các ngươi bỏ vào sao? Nếu nói thật, ta sẽ tha cho các ngươi tội chết."
Dịch Liên An đang muốn giải thích, Lý Thù Vũ đã trầm giọng nói: "Bẩm nương nương, là thần thiếp làm."
Thanh Nhược nghe vậy, thân thể bỗng nhiên run lên.
Mà Dịch Liên An quỳ gối bên cạnh cũng khiếp sợ quay đầu nhìn Lý Thù Vũ, nhất thời không biết phải nói gì.
Giọng nói của Thanh Thải Ninh vang lên: "Nếu đã như thế, cũng không phải là ta đổ oan cho các ngươi. Người đâu, đem vị Tiệp Dư tiên hoàng này mang xuống, đánh hai mươi đại bản, về phần vị Tài Nhân cô nương này, lượng thứ nàng trẻ tuổi, liền chỉ mười đại bản thôi. Bắt đầu từ ngày mai, hai người đi hoán y cục làm việc một tháng."
Bỗng nhiên, Lý Thù Vũ nằm sấp xuống đất, giọng cung kính nói: "Nương nương nhân từ, thân thể muội muội yếu ớt nhiều bệnh, xin nương nương cho phép thần thiếp thay muội muội chịu mười đại bản này."
Dịch Liên An nghe vậy vội vàng nằm sấp xuống: "Nương nương, thần thiếp có thể chịu được."
Thanh Nhược có chút không dám nhìn, vội vàng kéo ống tay áo của Thanh Thải Ninh nói: "Thải Ninh tỷ tỷ, cứ tùy các nàng đi. Không phải chúng ta còn đi dạo ngự hoa viên nữa sao, không nên quấy rầy hứng thú của tỷ."
Thanh Thải Ninh trầm ngâm một hồi, gật đầu, nói với Thôi công công đang quỳ trên đất: "Thôi công công, vậy thì giao cho ngươi phụ trách thi hành. Loại chuyện lao tâm này lại làm ta trở thành người xấu."
Nói xong liền kéo Thanh Nhược ra cửa.
Khi Lý Thù Vũ nghe được sẽ do Thôi công công thi hành, sắc mặt trở nên trắng bệch, khẽ thở dài, nhưng nhỏ đến mức khó mà nghe được.
Quả nhiên, Thôi công công từ dưới đất đứng lên, đắc ý hướng hai người nở nụ cười.
Cũng không có bất kỳ sửa đổi nào. Lý Thù Vũ hai mươi đại bản. Dịch Liên An vẫn bị mười đại bản.
Một gậy lại mạnh hơn một gậy.
Gậy gỗ nặng nề rơi xuống người, thậm chí cố tình rơi vào ngang hông và trên đùi, đau đến mức dường như da thịt và xương đều muốn nứt ra. Lý Thù Vũ cắn môi thật chặt, không nói một lời, mồ hôi trên trán rơi xuống không ngừng, đôi môi bị cắn đến rách da, đến khi đầu lưỡi truyền tới mùi máu tanh.
Chờ hình phạt thi hành xong, hai người xem như đã mất nửa cái mạng.
Thôi công công đứng trước mặt Lý Thù Vũ, cười nói: "Cảm giác tuyệt chứ?"
Lý Thù Vũ nhắm hai mắt kìm nén đau đớn trên người, không thèm để ý tới.
Tâm tình của Thôi công công rất tốt, nên cũng chẳng buồn so đo, chỉ nói: "Ngày mai, ta sẽ đích thân đến đưa các ngươi tới hoán y cục, thừa dịp hôm nay còn có thể thì lo mà bồi dưỡng cho tốt. Hoán y cục sẽ không được thanh nhàn như ở Tây uyển đâu." Nói xong, hắn còn cố tình lấy tay vỗ mạnh vào mông của Lý Thù Vũ một cái, rồi mới cười lớn xoay người bỏ đi.
Tuy Dịch Liên An chỉ bị mười đại bản, nhưng bởi vì cơ thể yếu, nên cũng chỉ tốt hơn Lý Thù Vũ một ít. Sau khi chịu phạt xong, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Thù Vũ bị đánh đến sắc mặt trắng bệch, đau lòng vô cùng, hận không thể chạy tới ngăn cản. Nhưng thân thể lại không thể động đậy.
Người của điện Thải Hòa không ai dám trợ giúp hai người, sợ bị liên lụy, chỉ có thể mặc cho hai người nằm trên băng ghế dài nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới dìu nhau trở về.
Đến giờ mùi, Thanh Nhược liền trở về điện Vân Phượng.
Lúc này Cẩm Nhan đang ở thư phòng chỉ bảo công việc cho Xích Điện, thấy Thanh Nhược buồn bã không vui đi đến, phái Xích Điện qua chỗ của Tử Lôi, quay đầu nhìn về phía Thanh Nhược, khóe môi mang theo ý cười ấm áp: "Hôm nay Nhược nhi trở về sớm vậy?"
Thanh Nhược gật đầu một cái, ánh mắt chuyển qua một bên.
Cẩm Nhan vuốt vuốt vạt áo, thản nhiên đứng lên, đi về phía Thanh Nhược, vừa đi vừa nói: "Sao vậy? Gặp phải chuyện không vui sao?"
Thanh Nhược do dự một chút, gật đầu một cái, đem đầu đuôi câu chuyện kể một lần.
Cẩm Nhan nghe xong cũng không lập tức nói tiếp, suy nghĩ một lúc, mới hỏi: "Nhược nhi thấy chuyện này thế nào?"
Thanh Nhược có chút vội vàng nói: "Ta cảm thấy không giống người kia làm cho lắm. Ngay cả nói chuyện nàng còn không dám, thì sao lại dám làm chuyện to gan như vậy? Nhưng mà người còn lại vẫn nhận tội, ta cũng không biết...không biết nên giúp các nàng thế nào."
Cẩm Nhan lấy tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt ủ rủ của Thanh Nhược, lúc này mới lên tiếng nói: "Nhược nhi, có một số việc tuy ta không muốn để ngươi đối mặt, nhưng ngươi cũng cần bắt đầu học hiểu. Ta không hy vọng ngươi quá đơn thuần đến mức giống như một tờ giấy trắng, đây là việc rất nguy hiểm. Chuyện này, vấn đề không phải là nàng có làm hay không, mà là nhất định phải do nàng làm. Người nhận tội hiển nhiên rất thông minh, nàng thừa nhận những điều này là vì bảo vệ một người khác."
"Nhưng mà...... nhưng mà......" Mắt của Thanh Nhược hơi đỏ, "Không phải do các nàng làm, vì sao các nàng phải nhận tội."
Cẩm Nhan hơi thở dài, kéo Thanh Nhược vào lòng: "Trên thế gian này, không phải chuyện gì cũng sẽ có sự công bằng. Mạnh được yếu thua, đạo lý sinh tồn thôi."
"Vậy nếu như ta......"
Thanh Nhược vừa mở miệng, Cẩm Nhan liền cắt đứt lời Thanh Nhược muốn nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, Nhược nhi, ngươi không cần ép buộc bản thân phải học những chuyện đó, nếu ta đã mang ngươi vào cung, ta sẽ có trách nhiệm bảo vệ tốt cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết những chuyện kia là đủ rồi."
Thanh Nhược vùi đầu vào trên vai Cẩm Nhan, giọng nói buồn bã: "Nhưng mà, trong lòng ta khó chịu. Ta vẫn hy vọng có thể làm được chút chuyện gì cho các nàng."
Cẩm Nhan vuốt lưng Thanh Nhược, nói: "Vậy thì cứ làm đi." 

Bình luận

Truyện đang đọc