TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Lý Thù Vũ và Dịch Liên An phải mất cả canh giờ mới từ điện Thải Hòa trở về Tây uyển.
Từ xa đã thấy tiểu Lâm Tử lấm lét nhìn xung quanh, đứng chờ ở trước Tây uyển. Vừa nhìn thấy thân ảnh của hai người, hắn liền vội vàng tiến lên đỡ.
Lúc này cả hai mới khập khễnh trở về chỗ của Lý Thù Vũ ở Tây uyển. Bởi vì khi tiên hoàng còn sống, tước vị của Lý Thù Vũ cao hơn Dịch Liên An, nên ban đầu phân chỗ ở cũng lớn hơn, thường ngày hai người chủ yếu đều sinh hoạt ở chỗ của Lý Thù Vũ.
Tiểu Lâm tử nhìn thấy hai vị chủ tử bị thương trở về, gấp đến mức không biết phải làm sao, cứ lẩn quẩn ở trước cửa tìm cách giải quyết. Chỉ sợ sẽ không mời được thái y, Ninh phi đã ra tay, thái y nào sẽ nguyện ý chỉ vì một thái phi tần nhỏ nhoi ở Tây uyển mà đắc tội với nàng? Có điều trong tay cũng chỉ có một ít thuốc trị thương thông thường, đối với vết thương bị gậy đánh như vậy không biết có tác dụng hay không. Tiểu Lâm tử cắn răng một cái, quyết định hay là cứ thử đi tìm thái y xem sao, xem có thể lấy được chút thuốc hay không.
Lý Thù Vũ và Dịch Liên An nằm sấp trên giường. Dịch Liên An quay đầu nhìn Lý Thù Vũ đang nhắm chặt đôi mắt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục chảy xuống, môi đã rách da, vẫn còn lưu lại vết máu, làm cho đôi môi có màu hơi đỏ sậm. Thấy vậy, Dịch Liên An lại rơi lệ.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Dịch Liên An, Lý Thù Vũ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về Dịch Liên An, trấn an mà cười nói: "Ấy, đừng khóc nữa, khóc ngập điện Thải Hòa thì không sao, chứ ngập luôn chỗ ở của chúng ta thì không tốt lắm."
"Đã bị thương mà còn bướng bỉnh!" Tuy nói như vậy, nhưng bị Lý Thù Vũ cười nhạo như thế làm cho tâm tình sầu hận của Dịch Liên An cũng nhất thời tan biến không ít.
"Ta cũng rất khổ sở. Lần này chắc phải mất chừng mấy ngày mới có thể cùng Liên An ân ái." Lông mày Lý Thù Vũ nhíu lại, ánh mắt u oán.
Dịch Liên An giận trách Lý Thù Vũ mấy cái, nhưng mặt lại có chút hồng, quay đầu không để ý tới lời trêu ghẹo của đối phương nữa.
Lúc này Lý Thù Vũ mới để cho vẻ mặt đau đớn của mình hiển lộ một ít. Vừa rồi Thôi công công vẫn luôn giám sát toàn bộ quá trình chịu phạt của nàng. Có bốn năm gậy rơi vào ngang hông, nàng lại gắng gượng chống đỡ một lúc, hiện giờ quả thật cảm thấy lưng cũng sắp gãy rồi, trong lòng âm thầm nhớ kỹ món nợ này.
Tiểu Lâm Tử đến thái y viện dĩ nhiên tay không mà về. Mấy tên thái y kia hình như đã được căn dặn từ trước, thấy người của Tây uyển đến lấy thuốc, hoặc là đùn đẩy nói mình rất bận, hoặc là nói dược liệu không đủ, thậm chí có vài người còn cố ý tránh mặt tiểu Lâm tử. Sau khi bị hắt hủi, tiểu Lâm tử đành phải chán nản quay về.
Lý Thù Vũ dường như cũng đã lường trước tình huống này, có chút lo lắng. Ngày mai là phải đến hoán y cục, chờ đợi hai nàng tất nhiên là cả núi công việc làm mãi chẳng xong, nhưng hiện nay thương thế còn chưa tốt, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc hai người đang than thở, tiếng gõ cửa vang lên.
"Cứ vào đi." Cả hai đều không thể nào đứng dậy mở cửa, Lý Thù Vũ đành phải bất đắc dĩ nói.
Vốn tưởng rằng là một vài những phi tần khác ở Tây uyển, nào ngờ đi vào là một nữ tử nhìn có chút quen mặt, y phục màu xanh đậm, vẻ mặt có chút thấp thỏm khẩn trương, đứng ở cửa, chần chừ nói: "Các ngươi...các ngươi vẫn khỏe chứ? Ta giúp hai người lấy chút thuốc đến."
Thì ra Cẩm Nhan đã sớm đoán được những chuyện này, lúc Thanh Nhược vẫn còn đang tự trách bản thân không giúp được gì, liền đồng ý cho nàng đi qua đưa chút thuốc.
Thanh Nhược vào phòng, nhìn thấy hai người đều nằm sấp trên giường, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, rất suy yếu, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có lỗi.
Ngay khi Thanh Nhược vừa lên tiếng, Lý Thù Vũ liền nhận ra đối phương chính là người ở bên cạnh Ninh phi lúc đó, tuy không biết thân phận của nàng là gì, nhưng cũng biết đối phương thiện tâm, nếu không lúc ấy cũng sẽ không nói giúp cho các nàng. Giờ đây thấy đối phương đưa thuốc tới, có chút cảm kích nở nụ cười, nói: "Cô nương cứ tới đây ngồi đi, thứ cho hai ta không thể đứng dậy đãi khách. Vừa rồi cô nương vì chúng ta cầu xin, ta đã rất cảm kích rồi, không ngờ còn phiền cô nương đặc biệt đưa thuốc tới đây."
Thanh Nhược nghe vậy vội vàng nói: "A, không...không cần khách khí. Vừa rồi không thể giúp hai người tránh được tai họa, trong lòng ta đã rất áy náy. Đưa thuốc là chuyện nên làm." Nói xong, nàng đi qua đặt lọ thuốc lên bàn.
Lý Thù Vũ nhìn ra được sự câu nệ của Thanh Nhược, cũng không để ý nữa, chỉ nói: "Cảm tạ ý tốt cô nương ý. Không biết cô nương xưng hô thế nào?"
"Nói ra thật xấu hổ." Trên mặt Thanh Nhược có chút ngượng ngùng, "Ta với Ninh phi là biểu tỷ muội, gia phụ là Thanh Vũ, ta là trưởng nữ, tên chỉ có một chữ Nhược. Lần này ta phụng chỉ vào cung làm bạn với Trường Phượng công chúa, thỉnh thoảng sẽ qua điện Thải Hòa ôn chuyện với Ninh phi. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, có lòng ngăn cản, nhưng lại không thể cản nổi."
"Thì ra là Thanh cô nương." Lý Thù Vũ có chút tỉnh ngộ, Thanh Vũ là võ thần đứng đầu khi tiên hoàng còn sống, cô nương này cũng không phải là người bình thường. Có điều nàng trước giờ chỉ biết Thanh Thành, Thanh Liệt, thỉnh thoảng cũng nghe đến Thanh Linh là thư đồng bên cạnh hoàng thượng, nhưng lại không biết trưởng nữ của Thanh gia. Lúc này nhìn thấy, hiển nhiên là đối phương không thường lộ diện ra ngoài, ngược lại nàng cũng không bất ngờ lắm, chỉ nói: "Thần thiếp là Lý Thù Vũ, tiểu muội là Dịch Liên An, xin đa tạ."
Dịch Liên An ở cạnh cũng cám tạ theo.
"Hai vị tỷ tỷ đa lễ rồi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về điện Vân Phượng rồi, hai vị tỷ tỷ nên bôi thuốc trước đi, để tránh lưu lại bệnh căn." Thanh Nhược làm xong việc, tâm tình cũng trở nên tốt hơn chút, lên tiếng rời đi.
Lý Thù Vũ trầm ngâm một lúc, nói: "Hôm nay không tiện lưu Thanh cô nương lại, chờ ngày khác thân thể tốt hơn, nếu cô nương không chê, hai ta thiết yến chiêu đãi cô nương một bữa, không biết cô nương có nguyện ý đến đây hay không?"
"Tỷ tỷ đừng nên nói vậy, Thanh Nhược tất nhiên nguyện ý." Thanh Nhược xấu hổ nở nụ cười, "Đến lúc đó, hai vị tỷ tỷ cứ kêu người đến điện Vân Phượng tìm ta là được. Hiện tại, ta không quấy rầy nữa."
Nói xong, hướng hai người Lý Thù Vũ gật đầu một cái, liền bước ra cửa.
Thanh Nhược vừa ra khỏi Tây uyển không bao lâu, nào ngờ bầu trời vốn đang trong xanh lại đột nhiên kéo đến mây đen, chỉ trong chớp mắt liền nện xuống từng hạt mưa to.
Cơn mưa vào những ngày hè luôn dữ dội, sấm chớp liên tục đánh xuống, khiến Thanh Nhược hoảng sợ đến mức thân thể run rẩy, chỉ trong chốc lát, cả người nàng đều bị thấm ướt.
Thanh Nhược thầm nói xui xẻo, giữa chừng lại đổ xuống một trận mưa to. Bây giờ Tây uyển ở phía sau, điện Vân Phượng ở phía trước, nàng bị kẹt ở giữa tiến thoái lưỡng nan, lại ở gần ngự hoa viên, không có lấy một gian phòng để trú mưa, nhưng lại không thể núp dưới tàng cây, trong lòng gấp gáp, nên càng bước nhanh về phía trước.
Cuối cùng, Thanh Nhược thấy một cái đình, vội vàng đi qua.
Đình không lớn, mưa lại xối xả, hạt mưa theo gió lớn thổi vào. Cả người Thanh Nhược đã ướt đẫm, y phục mỏng dính vào người, lại bị trận gió này thổi tới, khiến nàng hơi lạnh. Lan can đều bị mưa tạt ướt, rất nhanh liền tích nước, nên không thể nào ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Không còn cách nào, Thanh Nhược chỉ có thể tận lực tránh xa nơi bị mưa tạt vào, lấy tay vắt y phục ướt đẫm trên người, chờ đợi mưa nhỏ một chút.
Đất trời dường như bị màn mưa xối xả ấy nối vào nhau, sắc trời vẩn đục đến mức không thấy rõ màu sắc, chỉ có thể nhìn thấy mưa giội xuống như hắt từng tảng mực lớn, ngước nhìn lại khắp nơi đều đã trắng xóa một mảng, không thể nhìn rõ. Không biết sao trong lòng Thanh Nhượng lại có cảm giác vọng dương hưng thán.
[Vọng dương hưng thán: cũng có nghĩa là lực bất tòng tâm, từ tích: Hà Bá có khả năng dâng nước lên rất cao. Khi ra biển, Hà Bá thấy nước biển mênh mông bèn thở dài ngao ngán về sự nhỏ bé của mình.]
Một bóng người chậm rãi xuất hiện trong màn mưa.
Thanh Nhược có chút hoài nghi bản thân bị hoa mắt, tập trung nhìn thật kỹ. Không biết sao theo bóng người kia, trái tim nàng cũng càng lúc càng đập nhanh hơn.
Một bộ bạch y xuất hiện trong màn mưa trắng xóa, dung nhan mờ ảo, từng bước từng bước đi vào. Trong cơn mưa mãnh liệt đó, thân thể nhỏ yếu ấy tựa như một cọng cỏ lau trắng lay động theo chiều gió, dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Nhưng bước chân lại kiên định bất loạn. Tay áo phần phật trong gió, mà suối tóc đen tuyền phía sau kia càng tung bay phấp phới, giống như trải ra một bức họa.
Tựa như tiên nữ từ trên trời bước từng bước xuống nhân gian.
Thanh Nhược có chút kinh ngạc. Mặc dù không thể nào thấy rõ diện mạo của người kia, nhưng trong lòng nàng gần như đã khẳng định. Là nàng.
Nơi ngực bỗng nhiên nổi lên xúc động cùng vui mừng.
Chờ Cẩm Nhan đến gần, Thanh Nhược mới thấy rõ hình dáng của Cẩm Nhan.
Mặc dù đã khoác bạch cừu, nhưng bạch y vẫn bị nước mưa tạt ướt một chút. Cơn mưa lớn như thế, một cây dù nho nhỏ căn bản không có tác dụng bao nhiêu. Đôi ủng màu đen cũng sậm màu hơn thường ngày, hiển nhiên đã thấm đầy nước. Mái tóc cũng đã ướt sũng, nhỏ xuống từng giọt, thấm vào y phục màu trắng, loang ra vài vệt nước trên đó. Mà đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, trong đó bốc lên hơi nước, mang theo ý cười nhìn Thanh Nhược, thần thái trong con ngươi lưu chuyển, vô cùng tươi đẹp.
Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan vào đình, vội vàng tiến lên nghênh đón, oán giận nói: "Mưa lớn như vậy, sao ngươi còn đến đây!"
Cẩm Nhan thu dù lại, dựng ở cạnh lan can, cởi ra bạch cừu sau lưng, sau đó khoác lên cho Thanh Nhược, trong miệng đáp: "Dĩ nhiên là tới đây tìm ngươi, sợ ngươi bị gió thổi bay, thì ta phải làm sao bây giờ."
Thanh Nhược đang muốn cản lại tay của Cẩm Nhan, Cẩm Nhan đã giương mắt: "Ngươi muốn ta tay không mà về một chuyến hay sao?"
"Nhưng mà, vậy ngươi thì thế nào?" Thanh Nhược lo lắng nói.
Cẩm Nhan nhẹ nhàng cười cười: "Không sao. Ta ôm Nhược nhi là được, cũng rất ấm." Nói xong, quả nhiên một tay kéo Thanh Nhược qua, đồng thời đem tóc ướt của Thanh Nhược vén đến sau tai.
Mặt Thanh Nhược ửng đỏ, nhưng cũng không khước từ, trên người quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút, nói: "Những chuyện này phái người tới là được rồi, không có ai can ngăn ngươi sao?"
"Tất nhiên là có người ngăn cản." Cẩm Nhan nghĩ đến dáng vẻ giận đến giậm chân của Xích Điện lúc nàng muốn qua đây, nở nụ cười, sau đó mới nói: "Có điều, chuyện mà ta đã quyết định, các nàng ngăn cản cũng vô dụng."
Trong lòng Thanh Nhược ấm áp, ngoài miệng nhưng vẫn là quở trách: "Mưa lớn như vậy, ngươi cũng không sợ dầm mưa đến sinh bệnh."
"Mưa lớn như vậy," Cẩm Nhan nói tiếp, "Ta mới càng phải tới đây tìm ngươi."
Thanh Nhược trầm mặc một chút, mới chần chừ nói: "Thật ra thì...... chờ lát nữa cũng sẽ tạnh mưa mà."
"Ừm, ta biết."
"Vậy sao ngươi còn phải đội mưa qua đây?" Thanh Nhược nghi hoặc hỏi.
"Ta không yên lòng, muốn đến đây với ngươi, cho dù dầm mưa cũng không sao." Cẩm Nhan đáp.
Thanh Nhược dựa vào trong lòng Cẩm Nhan, rút đi sự giá rét khi nãy, cả người tựa như được một thứ gọi là an toàn bao lấy, ngoài đình mưa vẫn rơi xối xả, nhưng trong đình lại yên bình như thế, nhất thời nàng cảm thấy ấm áp đến có chút không thật, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cẩm Nhan...... sao lại đối với ta tốt như vậy?"
Tiếng cười khẽ của Cẩm Nhan vang lên trên đỉnh đầu nàng, tay lại càng lúc càng ôm nàng chặt hơn, cũng nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên là vì Cẩm Nhan thích Nhược nhi thôi."
Trái tim Thanh Nhược thắt lại thật chặt, có cái gì nghẹn ở cổ họng. Hồi lâu, nàng vẫn không thể lên tiếng.
Cẩm Nhan cúi đầu, hôn lên tóc của Thanh Nhược, cũng không lên tiếng, cảm thụ sự an tĩnh ấm áp này.

Bình luận

Truyện đang đọc