TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Thanh Nhược từ nhỏ sống trong Thanh phủ, chưa bao giờ xa nhà. Lần này, sau mấy tháng biệt ly được gặp lại Thẩm Vân, trong lòng nàng càng kích động hơn. Vừa nghe thuyết pháp xong, nàng liền cùng mẫu thân đi tham quan các điện trong Hưng Thiện Tự, đồng thời hỏi thăm những chuyện lặt vặt trong nhà, cũng báo cho Thẩm Vân biết tình huống của mình.
Tuy Thẩm Vân biết hoàng gia sẽ không làm khó Thanh Nhược, nhưng sau khi chính tai nghe được Thanh Nhược nói nàng sống rất tốt, bà mới thật sự yên lòng. Bà cẩn thận quan sát nữ nhi, chỉ mới mấy tháng không gặp thôi mà thấy nàng đã có nét trưởng thành trên khuôn mặt, cười nói: "Nhược nhi của chúng ta quả thật càng ngày càng xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, da dẻ sáng bóng, xem ra trưởng thành không ít đây. Linh nhi, con thấy sao?"
Thanh Linh phụ họa nói: "Vâng, mẫu thân nói đúng. Linh nhi thấy tỷ tỷ quả thật khác biệt rất lớn so với mấy tháng trước. Hơn nữa không chỉ là dung mạo, dường như...dường như khí chất toát ra từ bên trong cũng không giống trước đây. Cho nên xem ra càng thấy trưởng thành hơn."
Thanh Nhược nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, sắc mặt cũng trắng bệch mấy phần, nhưng bên môi vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, kìm nén nội tâm chấn loạn: "Mẫu thân nói quá lời, con nào có biến hóa lớn như vậy."
Tuy trong lòng Thẩm Vân cũng cảm thấy có hơi nghi hoặc, nhưng bà cũng không để tâm nhiều lắm, chỉ cho là nữ nhi đang trong thời kỳ trưởng thành, cũng sắp đến tuổi cặp kê, vì thế mới có sự biến hóa chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi. Có điều, bà không biết, những thứ này tuy không giả, nhưng có hơn phân nửa là nhờ vào công lao của Cẩm Nhan. Đã trải qua chuyện ấy, cả người Thanh Nhược mang đến cho người ta cảm giác có chút thay đổi cũng là điều hiển nhiên. Dù sao Thanh Nhược đã từ nữ hài bước vào hàng ngũ nữ nhân, lại đang được ái tình xoa dịu, dung mạo trở nên càng lúc càng xinh đẹp cũng là một sự thật khách quan.
Thẩm Vân thấy sắc mặt Thanh Nhược có phần không ổn, có chút khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Sắc mặt đột nhiên kém như vậy."
Thanh Nhược biết mình che giấu không tốt, suy nghĩ một chút, đành theo lời của Thẩm Vân ấp úng nói: "Con đang trong kỳ kinh nguyệt, thân thể có chút khó chịu thôi."
Lúc này, Thẩm Vân mới yên lòng, ân cần đở Thanh Nhược, nói: "Thì ra là vậy, vậy chúng ta tìm chỗ ngồi xuống trước đi. Có phải rất đau không?"
"Cũng không đau lắm." Thanh Nhược thấy mẫu thân như vậy, trong lòng càng lúc càng hổ thẹn, chỉ cảm thấy trái tim như bị dao cắt, sắc mặt lại trắng bệch thêm mấy phần, làm cho Thẩm Vân đối với lời nói của Thanh Nhược càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ, bà vội vàng cùng Thanh Linh dìu nàng, tùy ý tìm một gian phòng trống trong chùa ngồi nghỉ.
"Không sao đâu mẹ. Bây giờ con đã đỡ nhiều rồi." Thanh Nhược cố gắng khiến cho giọng nói của mình giữ vững bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã sớm rối bời, nghĩ đến việc hết lần này đến lần khác nói dối mẫu thân, lệ ý liền không ngừng dâng lên. Nàng không giỏi ngụy trang, lại không thích rơi lệ, nếu không nước mắt đã sớm không khống chế được mà tuôn trào. Tuy là như vậy, nhưng hiện tại tay trái của nàng vẫn âm thầm giấu ở sau lưng, dùng sức bấm lòng bàn tay mới không để cho giọng nói của mình trở nên nghẹn ngào.
Thẩm Vân khẽ thở dài, đặt tay lên tay phải trên đầu gối của Thanh Nhược: "Nữ nhân luôn phải chịu khổ hơn một chút, chờ sau khi sinh hài tử sẽ không còn đau như vậy nữa. Đợi trở về, mẹ sẽ xin Trường Phượng công chúa lấy chút thuốc giảm đau đến, chứ đau như thế cũng không tốt." Trong lúc nói chuyện, tay của Thẩm Vân xoa đầu Thanh Nhược, lẩm bẩm nói: "Nhược nhi đã trưởng thành rồi."
Thanh Nhược được Thẩm Vân xoa đầu, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thuận thế vùi đầu vào lòng Thẩm Vân, hai tay ôm lấy hông của Thẩm Vân, nước mắt nhất thời tuôn trào mãnh liệt, thấm ướt cả áo khoác của Thẩm Vân.
"Mẹ..." Trong lòng Thanh Nhược không ngừng xin lỗi, mặc cho nước mắt làm mơ hồ đôi mắt.
Thẩm Vân nhìn thấy, trong lòng càng không nỡ: "Nhược nhi, hay là mẹ nhờ cha con đến gặp hoàng thượng nói một chút, xin cho con được trở về nhà được không? Thử một chút cũng không sao."
Thanh Nhược khóc đến mức giọng nói cũng đứt quãng: "Không...không nên...cha...cha sẽ rất khó xử...Con sống trong cung...rất tốt. Chỉ là, con...có chút nhớ...mọi người."
"Ôi." Thẩm Vân lại thở dài, "Con người ai cũng phải trưởng thành. Con còn phải lấy chồng nữa, không thể quá lệ thuộc vào cha mẹ."
"Con không muốn...lấy chồng...con muốn bồi ở...bồi ở bên cạnh cha mẹ." Giọng nói của Thanh Nhược rầu rĩ truyền tới từ trong lòng Thẩm Vân.
"Nhược nhi ngốc." Thẩm Vân lắc đầu một cái, trong đầu nhớ lại ngày mà Thanh Nhược vào cung. Đêm đó, mình buồn đến mức ngủ không yên, tướng công lại nói, để cho nàng tạm rời xa chúng ta, đi ra ngoài học hỏi cũng tốt. Lúc ấy, bà oán giận ông, nói bản thân nhất định sẽ tìm cho Nhược nhi một gia đình khá giả, cần gì phải ra ngoài học hỏi. Ông chỉ nhàn nhạt nói, mỗi nhà mỗi cảnh, nam tử tam thê tứ thiếp, cho dù Nhược nhi làm chánh thê, nhưng với tính tình của nàng, bị tiểu thiếp âm thầm ức hiếp cũng chỉ biết im ỉm uất ức mà thôi. Nghĩ đến điều này, trong lòng ông vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.
"Nhược nhi luôn muốn tìm một phu quân tốt, giúp chồng dạy con, yên ổn hạnh phúc trải qua một đời. Mẹ vốn cảm thấy chuyện Nhược nhi xuất giá vẫn còn quá sớm, nhưng hôm nay nhìn thấy mới phát hiện Nhược nhi đã trưởng thành không ít, mẹ cũng cảm thấy không cần phải lo trước tính sau nữa." Trong giọng nói của Thẩm Vân mang đầy vẻ luyến tiếc.
Thân thể Thanh Nhược run lên, nhưng vẫn không lên tiếng, đầu vẫn vùi vào lòng Thẩm Vân. Nếu bây giờ Thẩm Vân thấy Thanh Nhược cắn môi, vẻ mặt thống khổ, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Hai mẹ con đang ôm nhau, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gọi.
"Thanh Linh? Thanh Linh, ngươi đang ở đâu?"
Thẩm Vân nghe được tiếng nói, trên mặt mới thoáng vơi đi nỗi muộn phiền, ngẩng đầu nhìn Thanh Linh vẫn an tĩnh đứng một bên, cười nói: "Linh nhi, công chúa ở bên ngoài tìm con đó."
Dáng vẻ của Thanh Linh vẫn bình thản, cũng không dời bước, chỉ nói: "Chắc là cũng chẳng có chuyện gì. Linh nhi thà phụng bồi mẫu thân và tỷ tỷ còn hơn."
Tiếng gọi bên ngoài lại càng lúc càng lớn: "Ta biết ngươi ở gần đây, có tiểu hòa thượng đã nhìn thấy các ngươi! Thanh Linh, tỷ tỷ ta tìm Thanh Nhược tỷ tỷ đấy, không nên để tỷ ấy chờ sốt ruột. Các ngươi mau ra đây nha!"
Thẩm Vân nghe được có liên quan đến Trường Phượng công chúa, vỗ vỗ Thanh Nhược, muốn để cho Thanh Linh ra ngoài báo một tiếng. Lông mày của Thanh Linh hơi giật giật, nói: "Nàng ta nói dối."
"Trường Phượng công chúa đi chung với Minh Châu công chúa, có lẽ là thật. Hay là con cứ ra ngoài trước, nói với Trường Phượng công chúa, giờ Tỵ chúng ta sẽ rời khỏi, cần phải về nhà trước giờ cơm trưa, đến lúc đó mẹ sẽ cùng Nhược nhi qua đó." Thẩm Vân suy nghĩ một chút vẫn là dặn dò.
"Con biết rồi, mẹ." Thanh Linh ngoan ngoãn đáp lại, đáy mắt lại thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Thanh Linh đẩy cửa ra, lại cẩn thận đóng cửa lại, bước về phía phát ra âm thanh.
Tìm thấy Cẩm Viện cũng không khó, mặc dù xung quanh rất đông khách hành hương, thân thể thấp bé của nàng bị che khuất, nhưng nàng lại không hề ngừng việc lớn tiếng kêu gọi, ai đi ngang qua cũng sẽ cười ghé mắt nhìn bé gái trắng nõn mềm mịn này. Vì đề phòng nàng sẽ tiếp tục gọi tên của mình, Thanh Linh vẫn là đi qua.
Thanh Linh vừa đến gần, Cẩm Viện tựa như cảm nhận được tầm mắt sau lưng, xoay người lại liền nhìn thấy Thanh Linh, nhất thời cười đến híp cả mắt.
"Thanh Linh! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!"
"Ngươi tìm ta làm gì?"
Thanh Linh thấy Cẩm Viện, trong tiềm thức có chút đau đầu. Tiểu ma vương này, ở trong cung quậy phá đến lợi hại. Năm ấy nàng bảy tuổi, vì tài hoa xuất chúng nên được hoàng thượng tuyên làm thư đồng. Khi đó, Cẩm Viện chỉ mới sáu tuổi nên cũng cùng bọn họ học tập. Trước khi đến, Thanh Linh đã nghe được cung nữ nói rằng phu tử thường bị Minh Châu công chúa trêu đùa. Kết quả mình đi lần này, chính là mở màn cho tháng ngày bị tiểu ma vương kia quấy nhiễu. Ngày đầu tiên, nàng để con chuột chết trên bàn của mình, cũng chẳng biết nàng lấy được ở đâu, bị mình bình tĩnh lấy sách hất văng đến dưới bàn của nàng. Ngày thứ hai, nghiên mực của nàng bị đổ máu vào, nàng dứt khoát huy bút vẽ hồng mai. Ngày thứ ba, lúc mình đang đọc sách, nàng cố gắng len lén nhích lại gần sau lưng mình để hù dọa, kết quả...... nàng nghe được động tĩnh theo bản năng quay đầu, mặt của Cẩm Viện chỉ cách nàng chừng một ngón tay, mà sắc mặt đối phương lại lúc đỏ lúc trắng, sau đó đột nhiên chạy mất. Cũng không biết có phải là bị mình hù dọa ngược lại hay không. Bắt đầu từ khi đó, chỉ cần mình ở trong cung, hầu như sẽ bị bám theo. Thỉnh thoảng đối phương ngứa tay, sẽ chơi khăm mình, lấy việc bắt nạt mình làm thú vui. Thật là không đau đầu cũng không được.
"Ta nhớ ngươi! Thanh Linh nhớ ta không?" Cẩm Viện thấy Thanh Linh, tiến tới kéo tay của nàng. Thanh Linh giãy ra, nhưng không được, nên đành từ bỏ.
"Ngươi không cần bồi Trường Phượng công chúa sao?" Thanh Linh lơ đi câu hỏi của Cẩm Viện, tự thay đổi đề tài.
Cẩm Viện cũng không so đo, thẳng thắn đáp: "ta lén trốn đi! Có điều, tỷ tỷ hình như có thấy, nhưng cũng có thể đoán ra là ta tới tìm các ngươi, cho nên cũng không ngăn cản, xem như mắt nhắm mắt mở thôi."
Vẻ mặt bình tĩnh của Thanh Linh gợn sóng, vẻ bất đắc dĩ càng nhiều hơn: "Ta còn muốn bồi tỷ tỷ, ta đã lâu không gặp tỷ ấy."
"Ngươi muốn gặp nàng thì có thể vào cung mà!" Trong mắt của Cẩm Viện phát ra ánh sáng, bất chấp ý của Thanh Linh, hưng phấn nói, "Ngươi vào cung với tỷ tỷ là được rồi!"
"Quên đi." Thanh Linh không giãy dụa nữa, đổi lời nói, "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Nếu không có gì, ta đi về."
Cẩm Viện kéo Thanh Linh lại, kéo mạnh đến mức làm Thanh Linh lảo đảo, không cẩn thận đụng Cẩm Viện một cái. Thanh Linh vội vàng theo bản năng vịn vai của Cẩm Viện để ổn định thân hình, trong lời nói mang theo tức giận: "Vô duyên vô cớ kéo ta làm gì!" Lúc ngẩng đầu, nàng thấy sắc mặt Cẩm Viện lại có chút ửng đỏ.
"Ai, ta đây không phải sợ ngươi đi về sao." Cẩm Viện ngượng ngùng nói, "Khi nào ngươi trở về? Ý của ta là khi nào mẹ ngươi dẫn ngươi về phủ?"
Thanh Linh cố nhịn xuống động tác đở trán, hít sâu một hơi, nói: "Giờ Tỵ. Chúng ta cần trở về phủ dùng bữa."
"Nhanh như vậy sao...cũng chỉ còn hơn một canh giờ nữa, ngươi đi theo ta sao." Cẩm Viện làm nũng nói, giọng nói trở nên nũng nịu.
Thanh Linh nhìn gương mặt khả ái đơn thuần trước mặt, kiên quyết không bị hình dáng bên ngoài mê hoặc, yên tĩnh ừ một tiếng. Nàng biết dù có chống đối cũng vô dụng. Huống chi bây giờ để cho mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện cũng tốt. Mỗi tháng, mình đều phải vào cung, có thể thường gặp được tỷ tỷ, nhưng mẫu thân thì không được như vậy. Cứ để hai người nói chuyện với nhau nhiều một chút. Về phần tiểu công chúa quấn người này, Thanh Linh nhìn Cẩm Viện không nhịn được thở dài.
Cái gọi là đi theo của Cẩm Viện, cũng chỉ là tùy tiện đi đây đi đó. Trên người Thanh Linh có mùi mực thoang thoảng, khiến Cẩm Viện gần như là dán sát vào người nàng, trên tay vẫn kéo tay của Thanh Linh không chịu buông. Thanh Linh không thích thân cận, nhưng Thanh Linh đã chung sống với phương thức như vậy cũng gần bốn năm, cho dù không quen cũng thành quen. Dọc theo đường đi, Cẩm Viện ríu ra ríu rít nói chuyện của mình, Thanh Linh thì câu được câu mất mà nghe, chỉ khi nào Cẩm Viện kiên nhẫn hỏi lại nàng lần nữa, Thanh Linh mới miễn cưỡng trả lời mấy câu. Giọng nói của Thanh Linh mềm mại như trang giấy, tựa như trang sách lay động trong gió, phát ra tiếng vang khe khẽ. Cẩm Viện nhìn Thanh Linh cao hơn nàng nửa cái đầu, cũng không biết có phải là đọc sách trong thời gian dài hay không, mà mặt bên của đối phương tỏa ra mùi vị nho nhã riêng biệt hiếm thấy ở nữ tử. Cẩm Viện âm thầm quyết định, nhất định phải ăn cơm thật nhiều, để cao thật nhanh, chờ năm sau sẽ so chiều cao với Thanh Linh! Có điều chỉ chênh lệch một năm mà thôi, chắc sẽ không khó đuổi lắm! Chờ nàng cao lên, ừm, cảm giác nhất định sẽ rất tốt.
Thanh Linh thấy bên cạnh bỗng nhiên không còn tiếng nói nữa, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Cẩm Viện đang nhìn chằm chằm dáng vẻ của mình, ngược lại ngẩn ra, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Nhìn ngươi." Cẩm Viện vừa xuất khẩu liền lấy lại tinh thần, mới ý thức được bản thân vừa nói cái gì, đang chuẩn bị xấu hổ, lại thấy đối phương như có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi, vì vậy ngượng ngùng trở thành được voi đòi tiên, cố ý nở nụ cười nói: "Ồ Thanh Linh, sao lỗ tai của ngươi lại đỏ!"
Thanh Linh nghe vậy, tức giận trợn mắt nhìn Cẩm Viện một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc