TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Ánh mặt trời vào tháng bảy bao giờ cũng rất mãnh liệt. Thời tiết càng lúc càng trở nên oi bức.
Thế nhưng trong phòng ngủ của Cẩm Nhan lại mờ tối mát mẻ. Ngay cả ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cũng bị bức bình phong ngăn lại, thậm chí trên cửa sổ cũng được treo một tấm rèm vải thật dầy, đã thế trong phòng còn đặt thêm hai khối băng ở góc tây nam và góc đông nam để hạ nhiệt. Vì vậy, đến tận giờ Ngọ, Thanh Nhược mới từ từ tỉnh dậy.
[Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ trưa].
Đầu nàng rất nặng và choáng váng, giống như bị một tảng đá lớn đè lên, cảm thấy gần như không thể ngẩng đầu lên nổi. Thân thể thô sáp đến mức như muốn căng phồng. Tứ chi không còn chút sức lực nào, mà nơi bí ẩn kia lại có cảm giác bủn rủn kỳ lạ. Miệng khát đến nỗi tựa như một dòng sông khô cạn, chỉ còn thấy được những viên đá xám xịt dưới đáy. Thanh Nhược có chút khó khăn nhấc mí mắt lên, nhất thời không nhận biết được hiện tại là giờ gì, bụng lại kêu ùng ục.
Một góc áo trắng như tuyết lọt vào tầm mắt. Cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc mang theo hương thơm ngào ngạt vang lên.
"Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thanh Nhược chưa kịp dời tầm mắt lên, một cánh tay đã vòng qua cổ của nàng, đở nàng ngồi dậy, ôm vào trong lòng. Một cánh tay khác bưng chén nước kề lên môi của nàng.
"Uống chút nước trước đi. Chắc là khát lắm rồi."
Thanh Nhược thuận theo cúi đầu, mặc cho cánh tay thon dài trắng nõn kia đem chén nước kề sát môi của mình, sau đó chậm rãi đổ vào. Thân thể vô lực, đến cả ngón tay, nàng cũng chẳng muốn cử động. Thanh Nhược nhắm đôi mắt, nhẹ nhàng lắc đầu dường như muốn ném đi sự hỗn loạn trong trí óc.
Thái dương bỗng nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh, sau đó lại được nhẹ nhàng xoa ấn.
"Có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Cẩm Nhan cúi đầu giúp Thanh Nhược xoa bóp, nói.
"Ừm......" Thanh Nhược thoải mái nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói có chút nghi hoặc, "Không biết sao sáng sớm thức dậy lại thấy khó chịu như vậy."
"Tối qua ngươi uống quá nhiều." Giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu của Thanh Nhược, "Đã thế còn không chịu uống hết trà giải rượu."
"Trà giải rượu?" Thanh Nhược nhăn mũi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, "Không nhớ rõ......"
"Không nhớ gì hết sao?" Giọng điệu có chút kỳ lạ vang lên.
Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, con ngươi nhạt màu kia sáng rực như ánh mặt trời, đáy mắt lại ẩn chứa ý cười như có như không, đôi môi đỏ hơn rất nhiều so thường ngày.
"Cái gì......"
Tầm mắt tự nhiên dời xuống, trên chiếc cổ trắng ngần rõ ràng in dấu răng nhàn nhạt.
Tiếng nói bỗng dưng im bặt. Ngay tức khắc, đôi mắt trợn to.
Trong đầu nàng lập tức liên tục hiện ra những thước phim ngắn lẻ tẻ mà rối loạn, cùng với giọng nói mơ hồ vang vọng bên tai.
"Khó chịu...... Cẩm Nhan."
Đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi quấn quýt triền miên. Ngón tay mát lạnh. Thân thể thấm đẫm mồ hôi. Bụng dưới thiêu đốt. Cơ thể như có làn sóng tràn qua, dâng cao rồi vỗ vào từng đợt, từng đợt. Động tác lay động thân thể lúc động tình tựa như đang đung đưa xích đu, lên cao rồi lại xuống thấp, gió gào thét bên tai, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến bầu trời. Hai chân nhấc lên, run rẩy như nụ hoa dưới mưa, yếu ớt đến mức có thể bấm ra nước.
"Nhược nhi có thoải mái không?"
"Ừm."
Tiếng rên rỉ không ngừng kéo dài kéo dài, tràn ngập trong màn đêm cuồng nhiệt, lọt vào tầng tầng sương mù mang tên dục vọng.
Mặt của Thanh Nhược trong tíc tắc liền bốc cháy, rồi lan khắp toàn thân, dù có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, nhưng trong trí nhớ lại dường như không cách nào phủ nhận việc người đó chính là mình.
Trí óc vốn đang hỗn loạn trong nháy bắn ra tia lửa, thiêu rụi một mảnh hỗn loạn kia, những đoạn ký ức đứt quãng trước kia lại xuất hiện lần nữa, từng cảnh tượng mơ hồ lần lượt lướt qua trước mắt. Hình ảnh mờ mờ như bị nước mưa xối ướt, nhưng trong ký ức lại có cảm giác rất rõ rệt. Thân thể cũng tựa như nhớ lại sự cuồng loạn đêm qua, những cảnh tượng ấy nóng bỏng đến mức đỏ mặt tía tai, nhất là vốn cho rằng bản thân không xem trọng, nhưng những cảnh đó lại đột nhiên trở thành chứng cứ không thể phản bác, từ đó khiến nàng tỉnh ngộ, nhắc nhở bản thân rằng tất cả những chuyện trải qua đều là sự thật.
Dù nhìn thấy toàn thân người trước mặt đỏ lên như bị nướng chín, nhưng vẻ mặt của Cẩm Nhan vẫn điềm tĩnh, tựa như đêm hôm qua chỉ là một đêm bình thường như mọi đêm.
Trong phút chốc, dòng suy nghĩ trong đầu Thanh Nhược bỗng quay trở lại, nàng lập tức thoát ra từ trong lòng Cẩm Nhan, nằm xuống giường, sau đó lấy hết sức bình sinh dùng tốc độ nhanh nhất kéo chăn che kín từ đầu đến chân.
Cuối cùng, Cẩm Nhan vẫn không thể nhịn nổi mà cười khẽ một tiếng. Gương mặt bình tĩnh của nàng phá ra một khe hở, điều đó cho thấy nàng càng lúc càng vui vẻ.
"Nhược nhi? Cẩn thận coi chừng bị chết ngạt bây giờ."
"Ngươi ra ngoài trước đi." Giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
Thanh Nhược núp trong chăn, thở hổn hển, thân thể vẫn nóng rang. Nàng không dám tin những động tác và những âm thanh kia lại do chính mình tạo ra, chỉ cảm thấy thật hận bản thân khi không thể lập tức bốc hơi.
Không gian trở nên yên tĩnh. Một khắc đó, Thanh Nhược tưởng là Cẩm Nhan đã theo lời mà lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhưng sau một khắc, một đôi tay ôm cả nàng và chăn vào lòng.
Cách lớp chăn mỏng, đôi tay kia chậm rãi mơn trớn từ đầu vai đến ngang hông của nàng. Thanh Nhược chỉ cảm thấy thân thể tựa như trần như nhộng, được bàn tay quen thuộc và những ngón tay mảnh khảnh mát lạnh kia vuốt ve toàn thân.
Đang suy nghĩ lung tung, bên tai đã vang lên giọng nói của Cẩm Nhan.
"Nhược nhi ngốc. Chỉ là chuyện khuê trung mà thôi, sao vẫn còn thẹn thùng như thế."
"Hoa ngôn xảo ngữ*! Rõ ràng mắc cỡ chết người!"
[Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt]
Thanh Nhược rầu rĩ la lên. Trong đầu vẫn còn vang lên tiếng ong ong. Bên ngoài lớp chăn mỏng, bàn tay kia lại kề sát hông của mình. Dù đã cách một lớp chăn, nhưng chẳng biết sao nàng luôn cảm thấy nhiệt độ kia nóng đến mức xuyên qua lớp chăn gấm mỏng manh, rồi xuyên qua luôn cả lớp áo lót thật mỏng kia, thấm vào người mình.
Đúng rồi. Áo lót! Mặt của Thanh Nhược lại càng lúc càng đỏ hơn mấy phần. Áo lót trên người...... chắc chắn là do Cẩm Nhan mặc vào giúp nàng. Bây giờ nhìn lại, chiếc áo lót này đã không phải là cái mà tối hôm qua nàng mặc lúc dự tiệc. Trên người...trên người cũng không có mùi mồ hôi nào, mà là rất nhẹ nhàng khoan khoái. Nghĩ đến điều này, Thanh Nhược xấu hổ đến mức không muốn nghĩ tiếp nữa, nàng hoàn toàn không còn một chút ấn tượng gì về việc lau người hay thay y phục, chỉ nhớ...chỉ nhớ hình như lúc đợt sóng cuối cùng ập vào, những hình ảnh sau đó đều bị gián đoạn.
Bên ngoài, Cẩm Nhan trầm mặc trong giây lát. Thanh Nhược luôn cảm thấy đối phương tựa như đang nín cười, mặc dù sau khi mở miệng, giọng nói ấy vẫn không có chút rung động nào.
"Tối qua, Nhược nhi thật đẹp, Cẩm Nhan rất vui. Không câu nệ mấy chuyện giường chiếu này cũng là một chuyện tốt."
Lời nói trắng trợn như thế, nhưng khi được phát ra từ miệng người này lại trở nên có lý lẽ như vậy. Trong lòng Thanh Nhược oán hận thầm nghĩ, nhưng hiện tại nàng cũng không biết làm sao để tiếp lời câu nói ấy, nên đành phải im lặng.
Đôi tay kia lại càng ôm chặt hơn. Dưới lực siết đó, tấm chăn càng lúc càng trở nên móp méo, thân thể Thanh Nhược vẫn vô cùng nhạy cảm, hơn nữa trong lòng vẫn không thể xua đi chuyện tối hôm qua. Sau khi đã cố kiềm nén một lúc, cuối cùng nàng vẫn phải lên tiếng: "Ngươi buông tay trước đi."
"Không buông." Cẩm Nhan vừa nói vừa dùng sức ôm chặt hơn.
Thanh Nhược cảm thấy tấm chăn đang bọc trên người gần như sắp bị xuyên thủng. Trong tai lại nghe được giọng nói mang theo chút vô lại của người kia, trong lòng tức giận, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi...ngươi, ngươi......" Hai chữ "vô lại" đảo một vòng trong miệng Thanh Nhược, nhưng cuối cùng vẫn là bị nuốt trở vào.
"Ta chỉ muốn ôm Nhược nhi một cái mà thôi." Giọng nói trầm tĩnh, không hề có một chút xấu hổ nào.
Đang lúc nói chuyện, Thanh Nhược chỉ cảm thấy đầu của Cẩm Nhan tiến đến gần rồi gối lên vai của mình. Thân thể của nàng gần như hoàn toàn lọt vào lòng người kia.
Thanh Nhược kìm nén hơi thở có chút hỗn loạn của mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngươi ra ngoài trước một lát. Ta cần yên tĩnh."
"Ừ." Cẩm Nhan nhỏ giọng trả lời.
Thanh Nhược chờ một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy người bên cạnh có bất kỳ động tác nào.
"Cẩm Nhan!" Thanh Nhược có chút không nén được tức giận, "Ngươi đi ra ngoài trước!"
"Ừ."
Lần này Cẩm Nhan rất nghe lời buông tay ra. Bên tai truyền tới tiếng đứng dậy, sau đó là tiếng đóng cửa.
Thanh Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Chờ xác định bên cạnh không còn tiếng động nào nữa, nàng mới len lén kéo chăn xuống một chút.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh nắng như thiên quân vạn mã kéo đến, khí thế hùng hồn chiếu vào từ cửa sổ, trong giây lát đôi mắt chưa kịp thích nghi của Thanh Nhược bị ánh sáng biến hóa khôn lường ấy đâm vào, khiến nàng phải híp mắt lại.
Trong phút chốc, cánh mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bỗng nhiên tối lại, trán chạm đến một thứ mềm mại.
"Chào đón, Nhược nhi." Giọng nói như mộng như ảo vang lên.
Nàng giương mắt, nhìn thấy một bộ bạch y dần dần cách ra xa. Ánh nắng ngoài cửa sổ lại hắt vào lần nữa, đôi mắt Thanh Nhược rốt cuộc cũng thích nghi với ánh sáng đột ngột chiếu vào đó, gương mặt của Cẩm Nhan từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Mái tóc đen nhánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vì gần cửa sổ nên đường nét trên khuôn mặt bên trái như được vẽ lên một đường viền mỏng màu vàng, chạy dọc tới độ cong hoàn mỹ nơi cằm dưới, môi mỏng hơi chếch lên, mắt trái tràn ngập ánh sáng, lưu chuyển thành hồ nước màu vàng lấp lánh, gợn sóng lăn tăn, sáng đến mức nàng không dám nhìn trực diện; mắt phải ẩn trong bóng tối, dịu dàng như ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu rọi lúc hoàng hôn.
Cổ họng của Thanh Nhược nhất thời không biết bị cái gì chặn lại đến mức nói không ra lời, cũng quên mất chui về trong chăn lần nữa. Hoặc là nói, nàng không nỡ rời đi hình ảnh tĩnh lặng tốt đẹp này. Cẩm Nhan bây giờ tựa như bước ra từ trong tranh. Bạch y tung bay trong gió, vải gấm nhẵn bóng mặc trên người dường như cũng có thể phát ra ánh sáng.
Chớp mắt đã là một đời. Thanh Nhược dường như có thể nhìn thấy hình ảnh cả hai gắn bó với nhau từng giây từng phút, già đi theo năm tháng, từ tóc đen chuyển thành tóc bạc, da chùng đầy nếp nhăn, nhưng người trước mắt vẫn là mỹ nhân trong suốt như ngọc lưu ly.
Mỹ nhân bỗng đưa tay ra, cầm tay của mình đang đặt ngoài chăn, sau đó cúi người.
Vốn là cao đến không thể với tới, nhưng lúc này người đó lại rõ ràng từ trong tranh bước ra hiện thực, khắp người như phủ một lớp ánh sáng, bước tới trước mặt mình, sau đó cúi người.
Thanh Nhược nhìn thấy mặt của Cẩm Nhan đến trước mắt mình. Đôi mắt khép hờ, lông mi khẽ run, dù vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trên đó lại có sự dịu dàng mà không thể nào diễn tả bằng lời. Bên môi vẫn mang theo độ cong mà khó có thể nhận ra, nhưng Thanh Nhược lại có thể dễ dàng cảm nhận được sự thích thú vui vẻ của đối phương. Dù cho Cẩm Nhan nhắm mắt, trên mặt lại không hề có cảm xúc gì, nhưng chẳng biết sao Thanh Nhược vẫn có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Cẩm Nhan.
Thoải mái, vui vẻ, thích thú.
Trong nháy mắt, gương mặt ấy cuối cùng cũng kề sát mình.
Bờ môi như sắp tan chảy, mát lạnh.
Thanh Nhược có chút không nỡ nhắm mắt.
Khuôn mặt kia gần đến mức có thể đếm được lông mày hoặc lông mi của đối phương; làn da trắng nõn dưới ánh sáng trở nên mỏng như cánh ve, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan, ánh mắt khép hờ kia toát ra thứ làm trong lòng Thanh Nhược rung động. Trong khoảnh khắc đó, Thanh Nhược thoáng cảm thấy đó không phải chỉ là tình yêu.
Đôi môi mềm mại kia nhẹ nhàng chạm từng chút, từng chút vào môi của mình, chậm rãi triển chuyển, nghiền nát từng hạt nắng trên đó.
Nụ hôn chỉ đơn thuần dừng lại bên ngoài răng môi. Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy còn sâu đậm hơn so với mọi khi.
Bỗng nhiên Cẩm Nhan ngừng lại.
Cuối cùng, môi rơi vào mắt trái của Thanh Nhược.
Thanh Nhược không thể không híp mắt lại, mí mắt mỏng manh phủ kín nắng ấm trong phòng.
"Đứa ngốc. Có ai lúc hôn lại mở mắt đâu."
Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn vui vẻ rơi vào bên tai Thanh Nhược.
Giá như...giá như thời khắc này trở thành mãi mãi thì thật tốt.
Khi môi Cẩm Nhan đặt lên môi Thanh Nhược lần nữa,nàng đã thầm nghĩ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc