- Chú ý.
Vân Linh đột nhiên la lớn về phía người Vân gia, ngay lập tức hai đấu khí lớn vung về phía trước.
- Xoẹt.
Chỉ thấy ở trên không trung một mảnh đao bổ ra, công kích về phía Vân Linh, hai luồng khí lực chạm nhau ở trên không trung.
Một tiếng vang lớn, thân hình của Vân Linh đột nhiên bay về sau mấ chục thước, thật là quỷ dị.
- Ở đây có cường giả đấu hoàng để ta hỏi chủ nhân một chút.
Ở trong không khí truyền tới một làn gợn sóng quỷ dị.
- Xoạt.
Vân Linh rơi về phía bên cạnh người của Vân gia, sắc mặt hơi tái nhợt.
- Lão tổ tông, thế nào rồi?
Vân Kỷ Trung hỏi với Vân Linh, những người khác cũng nhìn chằm chằm về phía ông.
- Là cường giả đấu hoàng, thực lực khong dưới ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vân Linh từ từ nói.
- Cái gì, là cường giả đấu hoàng, thực lực không dưới lão tổ tông.
Mọi người hít một hơi lạnh, đặc biệt là Vân Thự Quang, Vân Tuyệt Sơn, hai người muốn đi tiêu diệt Nhạc gia bây giờ ngẫm lại không kìm được mà toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng.
Hoàng Huy và Hoàng Khắc Lương nghe thấy lời nói của Vân Linh thì trong mắt cũng hiện ra vẻ tuyệt vọng, vốn mình muốn nhờ Nguyên bảo tông đối phó với Nhạc gia, mà xem ra hiện tại không thể.
Nhạc gia bọn hắn hẳn là muốn Hoàng gia sống trong sợ hãi, đây chính là nguyên nhân Nhạc gia tiêu diệt La gia và Tiền gia mà không tiêu diệt Nhạc gia, hóa ra Nhạc gia chỉ đang nhìn Hoàng gia diễn trò, giống như mèo vờn chuột mà thôi, bắt được cũng không giết ngay mà từ từ hành hạ nó.
- Xem ra, chỉ có thể như vậy mới đủ.
Vân Linh nhìn trên không trung nói:
- Người đâu, trói Vân Thự Quang và Vân Tuyệt Sơn lại cho ta.
- Lão tổ tông, chúng vãn bối sai rồi, chúng vãn bối không dám nữa.
Vừa nghe thấy Nhạc gia có cường giả đấu hoàng, Vân Thự Quang và Vân Tuyệt Sơn đã sợ đến mất mật, bây giờ thấy lão tổ tông muốn trói chặt mình xuống, bọn họ liền quỳ xuống xin tha thứ.
- Các ngươi… Vân gia lần này chọc phải cường giả Đấu Hoàng, các ngươi muốn tính sao?
Vân Linh tức giận đến mức nói không ra lời, hung hăng dùng một cước đá ra mà nói:
- Mau trói hai đứa này lại.
- Lão tổ tông, hay là tha cho bọn họ đi.
Vân Kỷ Trung nhìn Vân Thự Quang và Vân Tuyệt Sơn hai người mà trong lòng tức giận, dù sao thì cũng là tộc nhân của Vân gia.
- Aizzz, nếu trước kia nếu như ngươi không phải có tâm địa tốt quá mức thì ta đã cho ngươi làm tộc trưởng Vân gia.
Vân Linh hơi thở dài.
- Tam thúc yên tâm đi, lão tổ tông làm vậy cũng chỉ để thể hiện thành ý mà thôi.
Vân Phỉ Phỉ nói.
Vân Linh nhìn Vân Phỉ Phỉ mà nói:
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, đúng là không có chuyện gì có thể gạt được ngươi, ai cưới được ngươi thì cũng giống như nhặt được bảo vật.
- Lão tổ tông, người giễu cợt ta rồi.
Vân Phỉ Phỉ cát tiếng trả lời, thẹn thùng cúi mặt thấp xuống.
Bây giờ trong lòng Vân linh cảm thấy trong lòng suy nghĩ trở nên hơi mất trận tự, vốn hắn định đi Nhạc gia để giao cái họa của Hoàng gia này cho Hoàng gia xử lý, chứng minh về sau Vân gia không có quan hệ với chuyện giữa Nhạc gia và Hoàng gia, dù sao Nhạc gia giết nhiều người của Nguyên Bảo tông như vậy, Vân gia không phải là dễ trêu chọc vào.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì Vân Linh thấy Nhạc gia nhất định cũng có cường giả đấu hoàng hơn nữa xem khẩu khí thì Nhạc gi còn có thế lực khác, vân gia lần này chỉ mong có thể cầu hoà với Nhạc gia mà thôi, nếu như có chuyện gì thì Vân Linh cũng dự định liều chết lưu lại một cái huyết mạch cho Vân gia.
- Xoẹt.
Thân ảnh của Khiếu Thiên hổ đã xuất hiện bên người Nhạc Thành mà vội vã nói:
- Chủ nhân, không tốt rồi, bên trong có cường giả đấu hoàng tới.
- Cái gì.
Sắc mặt Nhạc Thành biến đổi.
- Ngươi xác định thực lực chứ.
Nhạc Thành biết rõ cường giả đấu hoàng vẫn không phải là đối thủ của Khiếu Thiên Hổ.
- Hẳn là bát tinh, cửu tinh đấu hoàng, nếu như tiểu nhân khôi phục bản thể thì có thể đánh bại được hắn nhưng không cách nào giết hắn.
Khiếu Thiên Hổ trả lời, với thực lực của thất tinh Đấu Hoàng, Khiếu Thiên hổ có thể dựa vào bảo đao mà Nhạc Thành luyện chế để ra tay giết, nhưng mà ngoài bát tinh Đấu hoàng thì Khiếu Thiên Hổ rất khó giết, dù sao đánh bại cùng với giết cũng không cùng một hàm nghĩa.
- Có cao thủ đấu hoàng như vậy sao?
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, sắc mặt biến đổi:
- Chúng ta trước hết quay trở về đã.
Nhạc Thành rất lo Nhạc gia sẽ xảy ra chuyện gì, đối phương nếu như giống như mình trước kia tới Nhạc gia phóng một mồi lửa thì phiền toái, Tử Điện Mãng một mình hắn cũng không thể là đối thủ, vạn nhất đối phương có hai đấu hoàng cường giả thì càng không xong.
Nghĩ tới đây, nt nhanh chóng ngồi trên Khiếu Thiên Hổ bay tới Nhạc gia.
Nhạc Thành lúc trở về Nhạc gia thì may mà Nhạc gia không có chuyện gì, tốc độ của hắn so với người của Nguyên Bảo tông nhanh hơn không ít.
- Thác Ni Tư, ngươi mau gọi Đổng Đại Ngưu lập tức tới đây.
Nhạc Thành vừa về tới của Nhạc gia đã nói với Thác Ni Tư.
- Chủ nhân, người đã trở về rồi.
Tử Điện Mãng vừa đi ra, Nhạc Thành đã cảm nhận được khí tức trên người của hắn.
- Tử Long, ngươi tới vừa đúng lúc, mau gọi Trần Bưu về, đồng thời để bọn họ toàn bộ lập tức quay lại, cửa hàng binh khí của Nhạc gia hôm nay đóng cửa.
Nhạc Thành phân phó.
Tử Điện Mãng mặc dù nghi hoặc nhưng nhìn thấy thần sắc của Nhạc Thành không tốt lắm thì cũng không hỏi nhiều, vội vàng tiến tới cửa hàng binh khí của Nhạc gia.
- Tam đệ, tam đệ làm sao vậy?
Nhạc Long cùng với Nhạc Hạc đi ra, nhìn thấy Nhạc Thành đang sắp xếp chuyện gì thì vội vàng hỏi.
Nhạc Thành nói:
- Đại ca, nhị ca hai người mau mau chuẩn bị tốt cho Hắc Ảnh dong binh đoàn, mặc khác thông tri với phụ thân và Phong thúc có cường giả đấu hoàng tới đây.
- Cái gì, cường giả đấu hoàng.
Nhạc Long và Nhạc Hạc không kìm được mà hít một hơi, cường giả đấu hoàng đó chính là cường giả chân chính, nhấc tay nhấc chân lên là có thể dời non lấp biển.
Nhạc Thành nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai người thì nói:
- Đừng lo, ta tự nhiên có biện pháp.
- Tam đệ không cần phải lo lắng, ta và Phong thúc và phụ thân sẽ xử lý hắn.
Hai huynh đệ nói, cường giả đấu hoàng hai người thậm chí cũng chưa từng gặp qua, bọn họ ở trong sinh tử mà tôi luyện thành.
Nhạc Thành nói:
- Yên tâm, ta sẽ cho những người tới, một người cũng không trốn đi được.
Trong mắt Nhạc Thành lại hiện ra một tia hàn quang, chỉ là một đấu hoàng cường giả mà thôi, Tử Điện Mãng và Khiếu Thiên Hổ liên thủ tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn.
Sau đó, Nhạc Thành lấy từ trong cái nhẫn lưu trữ đồ vật ra một Mê Huyễn trận bố trí ở trước Nhạc gia, Nhạc Thành hiện tại có lòng tin người có tu vi đấu linh thì không thể đi ra còn người có tu vi Đấu vương thì có thể vây khốn trong vòng một giờ, còn Đấu hoàng dùng mê huyễn trận không thể trói được nhưng trong vòng một canh giờ đó, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng liên thủ cũng đủ để giết hắn.
Sau khi bố trí Mê Ảo trận xong, nhóm người Đổng Đại Ngưu trở về, Nhạc Thành nói:
- Đổng Đại ngưu, trước tiên ngươi mang theo binh khí, chúng ta chuẩn bị giết địch.
- Thành nhi, chuyện gì đã xảy ra?
Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong nghe Nhạc Long nói có cường giả Đấu Hoàng tới thì lo lắng lập tức đi ra, muốn hỏi cho rõ ràng.
- Cha, phong thúc không có chuyện gì đâu, chỉ là một cường giả đấu hoàng mà thôi.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Cường giả đấu hoàng.
Hai người ngạc nhiên mà nói:
- Thành Nhi, vậy ngươi có biện pháp nào không, chúng ta hiện tại không thể đối phó với cường giả đấu hoàng.
- Yên tâm đi cha, Nhạc gia còn ba huynh đệ chúng con.
Nhạc Long cất tiếng nói.
- Không có chuyện gì đâu cha, con đã có biện pháp.
Nhạc Thành mỉm cười, chỉ là một cường giả đấu hoàng mà thôi, Nhạc Thành cũng không lo lắng.
Sau đó Trần Bưu và Tử Điện Mãng cũng quay trở về từ cửa hàng binh khí, nhìn thấy Nhạc Thành Trần Bưu hỏi:
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?