- Tiểu tử, ngươi mau dừng tay.
Thanh âm của Yêu Huyên một lần nữa vang lên trong đầu Nhạc Thành, trải qua ba ngày so đấu, Yêu Huyên đã yếu đi rất nhiều.
- Trừ phi ngươi rời khỏi thân thể của ta nếu không ta sẽ không dừng tay.
Nhạc Thành trả lời, hiện tại Nhạc Thành cũng không tốt hơn Yêu Huyên bao nhiêu, cũng rất suy yếu, chỉ là Yêu Huyên không rời khỏi cơ thể của mình, Nhạc Thành không thể yên tâm.
- Tiểu tử, nếu chúng ta không dừng lại thì cả hai đều sẽ chết.
Yêu Huyên suy yếu nói, dựa theo tình huống của hai người hiện tại thì vô phương phân thắng bại, đến cuối cùng linh hồn của hai người đều hao hết, hai người chắc chắn phải chết.
- Ta chết thì cũng phải dẫn theo ngươi.
Nhạc Thành đã sớm tinh tường hậu quả, chết cũng phải giữ chặt Yêu Huyên, không thể để nàng chiếm tiện nghi.
- Tiểu tử, ngươi mau dừng tay, ta đối với thân thể của ngươi không hề có chút hứng thú nào, ngươi hãy nghe lời ta nói nếu không chúng ta phải chết không thể nghi ngờ.
Yêu Huyên không ngờ Nhạc Thành đến chết cũng không muốn dừng tay, hắn muốn chết nhưng nàng không muốn, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm.
- Được, có chuyện gì ngươi nói mau đi.
Nói thật Nhạc Thành cũng không muốn chết, hắn còn sợ chết hơn, hắn tu luyện đã nghìn năm, không thể chết oan uổng như vậy được. Nhạc Thành không chế linh hồn lực của mình lùi về phía sau nửa phẩn, nhưng vẫn chuẩn bị tùy thời công kích. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLThấy Nhạc Thành dừng tay, Yêu Huyên cũng thở ra mốt hơi, không ngờ linh hồn lực của Nhạc Thành lại mạnh như vậy.
- Ta không phải là linh họa, ta nguyên bản là một Bát Sí Linh mãng.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Ta tới Quỷ Uyên Sâm lâm làm việc, đụng phải mấy người truy sát, hắn chính là một lục phẩm luyện dược sư, nhìn ra ta là một Bát sĩ linh mãng liền lập bẫy đả thương linh hồn của ta.
- Vậy tại sao ngươi phải tiến vào thân thể của ta?
Nhạc Thành cũng biết Yêu Huyên không phải là nhân loại, nhưng nghe nói bản thể của nàng chính là Bát Sí Linh mãng thì khẽ giật mình. Bát Sí linh mãng số lượng rất thưa thớt, vô cùng cường hãn, chính là một dị tộc, nhân loại không dám chọc vào bọn hắn. Bát Sí Linh mãng mới sinh ra đã có thực lực giống như là đấu si, sau khi tiến hóa thành nhị cánh thì có tu vi Đấu Linh, tam cánh thì có tu vi Đấu Linh, bốn cánh thì có tu vi thập tinh Đấu vương đến Đấu hoàng.
- Tình huống lúc này ngươi cũng đã thấy, nếu như ta không dời thân chuyển thể thì tuyệt đối không trốn thoát nổi.
Yêu Huyên trả lời, nếu không phải như vậy, nàng cũng sẽ không làm như vậy.
- Cho nên ngươi chuẩn bị đoạt xá ta?
Nhạc Thành trầm giọng nói, không có linh hồn thì sớm muộn sẽ chết.
- Ngươi sai rồi, ta đối với thân thể của ngươi không hề có hứng thú, bởi vì sau khi ta thành công trong tiến hóa Lục sí linh mãng sẽ tìm bản thể của mình. Đây cũng là thiên phú của ta, cho nên ta chỉ muốn ở trong cơ thể của ngươi một thời gian ngắn mà thôi.
- Ta dựa vào gì mà tin ngươi?
Nhạc Thành nói, đối phương sau này thừa dịp mình không chú ý mà đoạt xá thì mình xong rồi.
- Có tin hay không là tùy ngươi, ta nói thật ngươi không tin ta cũng chết. Bản thể của ta là Bát Sí linh mãng, ta tìm thân thể của ngươi làm gì, nó sẽ ảnh hưởng đến tu vi thực lực của ta, lần này ta bị thương quá nặng, tiến hóa cũng rất khó khăn, chúng ta làm một giao dịch, thế nào?
Yêu Huyên nói.
- Giao dịch gì?
Nhạc Thành nghĩ tới lời nói của Yêu Huyên thì nhất thời cũng biết không có cách gì làm được nàng, nếu như thật sự thì chỉ có cách đồng quy ư tận.
- Lần này ta muốn tiến hóa thành công thì cũng phải mất hai năm, ta không hiểu tại sao linh hồn của ngươi lạnh mạnh như vậy, tu vi thực lực của ngươi người bình thường không sánh được, ngươi là luyện dược sư, trong hai năm này luyện chế cho ta một viên đan dược ngũ phẩm, Định Hình Đan, cũng trong hai năm này nếu ngươi gặp nguy hiểm ta sẽ ra tay cứu mạng ngươi. Tuy ta chỉ có linh hồn tồn tại nhưng Đấu Vương bình thường cũng không phải là đối thủ của ta.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Ngươi không biết như vậy rất không công bằng sao? Nếu như ta chết thì ngươi cũng không còn gì, cho nên nếu ta gặp nguy hiểm ngươi nhất định phải ra tay.
Nhạc Thành nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Yêu Huyên nói, không ngờ Nhạc Thành lại khôn khéo như thế, hiện tại nàng ở trong cơ thê của hắn, nếu như Nhạc Thành xảy ra chuyện gì thì đúng là nàng không thể không ra tay, nếu không thì nàng cũng bị mất địa phương ẩn thân, không lâu sau cũng tan thành mây khói.
- Hai năm này ta sẽ luyện chế cho ngươi một viên Định Hình Đan, ngươi cũng phải phát ma thệ rằng sẽ không đánh ta nữa. Chú ý, chờ cho tới khi ngươi tiến hóa thành công ngươi phải ở cạnh bảo vệ ta vô điều kiện trong vòng một năm, nếu như ngươi không đáp ứng thì chúng ta cùng chết.
Nhạc Thành nói, sau khi tiến hóa trở thành Lục Sí Linh mãn thực ực ít nhất cũng phải xứng ngang với cảnh giới cửu tinh, thập tinh Đấu Hoàng. Nhạc Thành không thể bỏ qua cơ hội như vậy. Hơn nữa đối phương là ma thú, chỉ cần phát thệ thì sẽ không nuốt lời.
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Yêu Huyên chần chừ một lúc rồi nói, nàng đối với thân thể của Nhạc Thành không có hứng thú, hơn nữa một năm sau sau khi tiến hóa trở thành Lục Sí bảo vệ hắn một năm cũng không phải là thời gian dài, điều mấu chốt chính là Định Hình Đan, không có nó nàng sẽ rất khó tiến hóa trở thành lục sí.
Sau đó Yêu Huyên phát ma thệ với Nhạc Thành, Nhạc Thành cũng thở dài một hơi, hắn vội vàng vận công điều tức, linh hồn lực hiện tại của hắn rất suy yếu, xem ra xung quanh có rất nhiều ma thú tồn tại, trước hết phải khôi phục linh hồn lực rồi tính sau.
Yêu Huyên thấy Nhạc Thành không tấn công mình nữa thì cũng ở bên cạnh từ từ tu luyện, nếu như muốn tiến hóa lên cảnh giới Lục Si thì ít nhất cũng phải tốn hai năm, hai năm này nàng phải ẩn ở trong cơ thể Nhạc Thành, nếu như tiến hóa không thành công, nàng đã mất đi thân thể thì phải chết không thể nghi ngờ.
Một ngày sau, Nhạc Thành thở ra một ngụm hơi, hai mắt từ từ mở ra, trong mắt hiện ra một tinh quang. Trải qua ba ngày cùng với Yêu Huyên so đấu linh hồn, Nhạc Thành phát hiện ra tu vi của mình đã có một chút tiến bộ.
- Đây là chỗ nào?
Nhạc Thành đánh giá xung quanh, xung quanh là những đại thụ chọc trời, chỗ hắn ở hình như là một sườn núi.
Hắn vốn muốn đi Song Tử Hải nhưng trên đường đi lại gặp nhiều chuyện, Nhạc Thành cũng cảm thấy khó hiểu không thôi, nơi này không còn cách xa Song Tử Hải bao nhiêu, trong lòng hắn thầm tính sẽ ở nơi này rồi nói sau. Nói không chừng những người đuổi giết Yêu Huyên còn đang ở cạnh truy tầm mình.