TU CHÂN GIẢ TẠI DỊ THẾ

- Môn chủ, ba người này chính là Thương Sơn Động Thượng Dương đạo nhân, Thượng Thái đạo nhân, Thượng Huyền đạo nhân, người ra tay chính là Thượng Dương đạo nhân, Đại La Kim Tiên hậu kỳ.
La Nguyên thần niệm truyền âm nói với Nhạc Thành.
- Hừ.
Nhìn thấy có người ngăn cản, Lang Lễ hừ nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp về tới chỗ ngồi.
- Thượng dương đạo hữu, ngươi tới vừa lúc, vừa mới rồi ngươi cũng thấy, Hạo Thiên môn càng ngày càng suồng sã, chẳng lẽ sơn môn như vậy cũng có thể đến liên minh chúng ta sao?
Nam Minh Tử nhìn thấy chủ nhà Thượng Dương đạo nhân hiện thân, cũng không ra tay với Hạo Thiên môn, làm thế là không để cho Thương Sơn Động mặt mũi.
- Chuyện này ta cũng biết, xin mời Hạo Thiên môn nhận lỗi Nam Cốc Động, mọi người thấy việc này giải quyết như thế nào?
Thượng Dương đạo nhân thần sắc hơi đổi, về chuyện đã xảy ra, lấy tu vi của hắn, tự nhiên thần niệm đã biết rõ.
- Hạo Thiên môn phải nhận lỗi, điều này rốt cuộc chủ ý của ai, nói cho ta nghe một chút đạo lý đi.
Nhạc Thành ánh mắt phát lạnh, từ trên người Thượng dương chân nhân đảo qua, mặc dù hắn không nghĩ trêu chọc ai, để cho Lang Lễ đều thu liễm thực lực, nhưng là Hạo Thiên môn bị người khi dễ, cái này không giống, nếu bị người khi dễ trên đầu mà không phản kháng, về sau ai cũng có thể khi nhục Hạo Thiên môn.
- Hạo Thiên môn động thủ Thương Sơn Động, Thương Sơn Động không truy cứu, nhưng trước đây chính là không đúng, chẳng lẻ không xin lỗi sao?
Thượng Dương đạo nhân ánh mắt trầm xuống nhìn Nhạc Thành nói, một cái Thiên tiên nho nhỏ liền dám mói với hắn như thế, trong lòng hắn khó chịu vô cùng.
- Chẳng lẽ chỉ có Nam Cốc Động được khi nhục Hạo Thiên môn sao.
Nhạc Thành vẻ mặt phát lạnh, tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Hạo Thiên môn cùng chuyện tình Bạch Thạch sơn, không biết liên quan gì đến Nam Cốc Động, chẳng lẽ các ngươi muốn nói công đạo sao?
- Tiểu tử miệng lưỡi khá lắm, lần này cho các ngươi đến, ta cũng tính toán hỏi một chút về chuyện tình Bạch Thạch sơn, Bạch Thạch sơn là Thanh Hoa thành Tiên đạo sơn môn nhất mạch, Hạo Thiên môn diệt Bạch Thạch sơn, điều này có chút quá phận.
Thượng Dương đạo nhân thần sắc biến đổi, nhìn Nhạc Thành hỏi.
Theo lời Thượng Dương đạo nhân nói xong, mọi người chung quanh sôi nổi bàn tán, tựa hồ đem bốn người vây quanh ở giữa.
Nhạc Thành nhìn thấy, mặc dù không sợ, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm khái, không có thực lực liền bị người ức hiếp, nếu Hạo Thiên Đại Đế còn sống, đám sơn môn này ai dám đối xử Hạo Thiên môn như vậy.
Hiện tại đám sơn môn này tựa hồ vây quanh, đối với trong lòng đối phương, Nhạc Thành tự nhiên có thể đoán đến vài phần, chính Hạo Thiên môn tiêu diệt Bạch Thạch sơn, chiếm được vài món tiên khí, còn có một ít tinh thạch cùng pháp bảo cũng không thiếu, xem như thu hoạch không ít, đám môn phái này chỉ muốn phân một phần mà thôi, nhìn thấy Hạo Thiên môn lần này tới đây một Đại La Kim Tiên trung kỳ, tự nhiên bọn họ tính toán rồi.
Lúc này, Nhạc Thành trong lòng âm thầm cắn răng, một sơn môn về sau hắn sẽ không bỏ qua, thực lực, chính mình nhất định phải mau chóng tăng cường thế lực.
- Chủ nhân, giao cho ta đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lang Lễ thần niệm truyền âm nói với Nhạc Thành.
- Tận lực, thân phận của ngươi không được bại lộ.
Nhạc Thành thần niệm truyền âm nói, lúc này cũng chỉ có Lang Lễ mới có thể trấn trụ được những người này.
- Ta biết, ta sẽ chừng mực, chủ nhân yên tâm đi.
Lang Lễ nói xong, chậm rãi đi tới trước người Nhạc Thành.
- Nói đi, các ngươi muốn công đạo như thế nào, ai muốn công đạo, ta sẽ tự mình đến sơn môn hắn một chút.
Trong ánh mắt Lang Lễ thoáng hiện hàn mang nhìn mọi người một cái.
Lúc này quanh thân Lang Lễ trường bào không gió tự động, một cỗ năng lượng cường hãn dao động bắt đầu nổi lên gợn sóng, hơi thở quanh thân khuếch tán ra, mọi người chung quanh nhất thời cảm giác được một cỗ uy áp thật lớn, tu vi La Thiên thượng tiên phải thi triển pháp lực mới đối kháng được khí tức trên thân Lang Lễ.
Hơi thở cường hãn bao phủ, nhất thời mọi người chung quanh sắc mặt đại biến, bởi vì lúc này trên người Lang Lễ không phải hơi thở Đại La Kim Tiên trung kỳ, mà là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, Lang Lễ Vô Thượng Thiên Yêu hậu kỳ đỉnh cao, muốn dùng Vạn Biến Ma Công cải biến thành Đại La Kim Tiên hậu kỳ cũng không phải việc khó.
Vạn Biến Ma Công vốn chính là một môn ma công quỷ dị, thời điểm biến thành một người khác, khí tức trên thân đều giống nhau như đúc, chính Lang Lễ cùng đám người Nhạc Thành tu luyện Vạn Biến Ma Công đều là da lông mà thôi, nhưng đem khí tức trên thân chính mình thay đổi không có vấn đề.
- Là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, người này che giấu thực lực.
Loại hơi thở này, mọi người chung quanh tự nhiên có thể cảm giác được, lúc này sắc mặt mọi người đều biến hóa không ngừng, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Mà lúc này sắc mặt khó coi nhất chính là Nam Cốc Động Nam Minh Tử, Nam Ly Tử và Thương Sơn Động Thượng Dương đạo nhân.
- Các ngươi ai muốn công đạo, nói ra, ta muốn nhìn, có phải Hạo Thiên môn hiện tại không có người lên bị khi dễ hay không.
Lang Lễ ánh mắt nhìn ở chung quanh, những người bị Lang Lễ nhìn vào đều hơi hơi cúi đầu không dám đối diện, đối phương chính là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, ai cũng không dám, dù sao chuyện này không liên quan đén mình, không cần phải vô ý giúp vui.
Không ít người vốn chiếm một điểm ưu đãi, nhưng hiện tại Hạo Thiên môn có một Đại La Kim Tiên hậu kỳ, điểm ưu đãi này tự nhiên không chiếm được, chuyện tình không có lợi, ai cũng không làm, nhất thời đã có người bắt đầu lui ra phía sau.
- Nam Cốc Động, hừ, chờ ta rảnh, nhất định phải đi nhìn xem.
Lang Lễ ánh mắt hàn ý hiện lên, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thì ra không ai muốn công đạo chứ, Thượng Dương đạo nhân, ngươi đâu?
- Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào, chẳng lẽ đạo hữu cũng là môn nhân của Hạo Thiên môn sao?
Thượng Dương đạo nhân nhìn Lang Lễ, Hạo Thiên môn cường giả hắn đều biết, tựa hồ không có nhân vật này.
- Thanh Dương đạo hữu, vị này chính là sư đệ của sư phụ Hạo Thiên Đại Đế, cũng là sư thúc của ta là Tuyệt Hỏa đạo trường.
La Nguyên nói.
- Nguyên lai là Tuyệt Hỏa đạo trường.
Thượng Dương đạo nhân sắc mặt có chút biến hóa, sư đệ Hạo Thiên Đại Đế, khó trách.

Bình luận

Truyện đang đọc