TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Tay Thẩm Phức vẫn còn run nhè nhẹ, cậu buông súng ra, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục Ký Minh, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.
Lục Ký Minh đưa tay cởi mấy cúc áo sơ mi, nới lỏng cổ áo, lại vuốt gọn đám tóc lòa xòa trước trán, ngả lưng vào ghế lái.

Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, từ từ hít vào một ngụm.

Lục Ký Minh bình tĩnh nhìn Thẩm Phức đang nhìn chằm chằm chính hắn, khói thuốc làm ánh mắt hắn trở nên mờ ảo, hắn hỏi: "Sao vậy? Dọa đến em rồi?"
Thẩm Phức vẫn không lên tiếng, cậu cảm giác được phía sau lưng mình ướt đẫm, chính là mồ hôi vừa rồi toát ra.
Lục Ký Minh vươn tay về phía cậu, dường như muốn chạm vào mặt cậu, Thẩm Phức theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Ký Minh, một đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước.

Lục Ký Minh bật cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bất ngời, từ phía xa "đoàng" một tiếng.
Thẩm Phức sợ tới mức cả người run lên, Lục Ký Minh phản ứng cực nhanh, giang hai cánh tay ôm Thẩm Phức vào ngực.

Thẩm Phức cảm giác mặt mình đâm sầm vào ngực Lục Ký Minh, cánh tay Lục Ký Minh đặt phía sau đầu cậu, cậu nghe được Lục Ký Minh kêu lên một tiếng, thân thể run lên, cậu còn nghe được viên đạn găm vào da thịt "phụt" một tiếng, sau đó là mùi máu tươi.
Lục Ký Minh trúng đạn rồi, phát súng đó đáng lẽ đạn đã găm vào đầu Thẩm Phức.
Đám người Mạnh Tam chạy đến, cãi cọ ầm ĩ, vội vàng đưa Lục Ký Minh tay đã trúng đạn cùng Thẩm Phức về trong thành.

Sớm có người ở phía trước, tới Thuần Viên báo cho Lục Trọng Sơn.


Xe chở người bệnh thông suốt mà vào thành, một đường chạy thẳng đến Thuần Viên.

Tây y lúc trước chữa trị vết thương do súng bắn cho Chương Chấn Lộ được mời tới, lấy đạn ra cho Lục Ký Minh.
Trên áo khoác của Thẩm Phức dính đầy máu, máu thấm ướt đẫm một vùng.

Cậu cợi áo khoác xuống đặt ở một bên.

Đám người hầu rối ren chỉ kịp đưa cậu tới căn phòng mà Lục Ký Minh thường ở, từ cửa sổ nhìn ra, có thể nhìn thấy mọi người trầm mặc ra ra vào vào.
Thẩm Phức muốn tranh thủ lúc hỗn loạn rời đi, ai mà biết được vừa mới mở của phòng, liền phát hiện có người canh giữ ở bên ngoài, là Tần Nhạn.
Hôm nay lúc đi săn nhạn cũng không thấy Tần Nhạn đi theo, lúc ấy Thẩm Phức còn có chút ngoài ý muốn, Tần Nhạn tùy tùng thân cận nhất của Lục Ký Minh, về cơ bản không rời nửa bước mới đúng chứ.

Tần Nhạn vẫn là bộ dáng kia, khuôn mặt nghiêm túc, canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Phức vội vàng mở cửa, cũng không nói gì.
Thẩm Phức ngượng ngùng cười, nói: "Tôi muốn đi xem đại thiếu gia, anh ấy không sao chứ, trong lòng tôi thật sự rất hoảng."
Tần Nhạn không dao động, bước chân cũng không dịch, mặt còn lạnh hơn cả cái cột gỗ trên hành lang.

Y có nề nếp mà nói: "Đại thiếu gia phân phó cậu chờ ở chỗ này."
Nói chuyện cùng y thật đúng là vô ích, còn không bằng nói chuyện cùng cục đá.
Thẩm Phức không nói gì nữa, đóng cửa lại ngồi xuống, uống một ngụm trà đã lạnh, để chính mình bình tĩnh lại.
Về phía Lục Kí Minh, viên đạn đã lấy ra.


Miệng vết thương tuy rằng sâu, nhưng may mắn không có bắn trúng nơi yếu hại, Tây y giúp hắn băng bó miệng vết thương cho tốt, cáo từ rời đi, Lục Ký Minh trên giường đã ngủ thiếp đi, lông mày nhíu lại, bởi vì mất máu nên sắc mặt có chút tái nhợt.

Lục Trọng Sơn đang ngồi trên ghế thái sư ở bên cửa sổ, trong tay là viên đạn đã được lau rửa sạch sẽ.
Có người đẩy cửa tiến vào, là Chương Chấn Lộ.
Vết thương do đạn bắn của gã còn chưa khỏi hẳn, trên người mặc nguyên bộ quần áo ở nhà, nhìn qua còn có chút gầy yếu.

Gã nói với Lục Trọng Sơn: "Ông trẻ, con đến thăm Ký Minh, nghe nói em ấy bị thương."
Lục Trọng Sơn không nhìn gã, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lời nói ra lại làm người ta giật mình.
"Thăm cái gì, xem nó đã chết chưa sao?"
Chương Chấn Lộ bị ông dọa cho sợ hãi, cứng ngắc mà cười nói: "Ông trẻ nói chuyện gì vậy ạ."
Lục Trọng Sơn nhìn về phía viên đạn trên bàn, nói: "Tự mình xem đi."
Chương Chấn Lộ không rõ nguyên do, qua đi cầm lấy viên đạn kia lên, chỉ nhìn thoáng qua mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai năm gần đây có một lượng súng lục Mauser của Đức được đưa vào sản xuất, nhưng chi phí gia công khá đắt đỏ, ở phía bắc Nghiêm Nhất Hải tự mình xây dựng một xưởng vũ khí phỏng chế theo, đường kính độc đáo, rất dễ nhận biết, viên đạn này này quả thực được bắn ra từ khẩu súng lục loại 17 do Nghiêm Nhất Hải phỏng chế ra.
Điểm chết người chính là, khoảng thời gian trước Chương Chấn Lộ dẫn binh đi Dự Bắc, đã ngấm ngầm mua được một lô hàng từ tay một tên buôn vũ khí.
"Ông trẻ! Không phải cháu!" Chương Chấn Lộ vội nói, "Chuyện như này thật quá dễ nhận ra, cháu chưa đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!"
Chương Chấn Lộ phủ nhận đến là chân thật, không có nửa điểm giả dối.

Đúng là gã nhận định việc mình bị ám sát hai lần ở Dự Bắc khó tránh khỏi việc có liên quan đến Lục Ký Minh —— ngoài Lục Ký Minh ra, làm gì còn ai muốn loại bỏ gã nữa.


Lần này Lục Ký Minh đi bãi chim nhạn để săn nhạn, gã đích xác phái người, nhưng đều là sát thủ chuyên nghiệp, không có khả năng lộ dấu vết, càng không thể lưu lại nhược điểm như vậy được.
Là có người khác muốn giết Lục Kí Minh, còn muốn nhân cơ hội giá họa cho gã.
Gã lúc này mới hối hận, cảm thấy chính mình quá sốt ruột rồi.

Thương thế của chính mình chưa khỏi, hôn sự của Lục Ký Minh cùng Chương Yến Hồi lại cứ trì hoãn hồi lâu, mẫu thân ở bên tai gã cứ nhắc mãi, gã mới nóng nảy lên, thành ra đi nhầm bước cờ này.
Bên kia, Lục Ký Minh hôn mê khẽ hừ vài tiếng, dường như là rất đau.
Lục Trọng Sơn nhìn thoáng qua, đứng lên, nói: "Ký Minh đã không ra thể thống gì, đồ của ta, ngày sau còn không phải đều là về tay cháu? Ta còn trông cậy vào cháu quản giáo Ký Minh cho tốt, đừng để cho nó chết đói là được.

Cháu gấp cái gì?"
Chương Chấn Lộ vốn tưởng rằng lần này đã định là không truy cứu không xong, ai biết được Lục Trọng Sơn lại giơ cao đánh khẽ như thế.

Gã không rõ trong lòng lão gia tử nghĩ như thế nào, ngoài miệng còn muốn biện giải, Lục Trọng Sơn lại không nghe hết, đã chắp tay sau lưng đi rồi.

Chương Chấn Lộ nắm chặt viên đạn kia trong lòng bàn tay, quay đầu lại phẫn hận mà nhìn Lục Ký Minh nằm ở trên giường.
Bất quá là cái bao cỏ mà thôi, thời buổi này sớm đã không còn thịnh hành cái gì mà ba đời truyền lại, con kế nghiệp cha, nòng súng của ai mạnh, người đó liền có quyền.
Chương Chấn Lộ thu hồi ánh mắt, vội vàng đi theo phía sau Lục Trọng Sơn ra ngoài.
Lục Ký Minh nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, thuốc tê dần dần mất hiệu lực, vết thương trên vai vô cùng đau đớn.

Hắn lại xem nhẹ đau đớn trên vai, bắt đầu yên lặng mà ở trong lòng sắp xếp lại từng chuyện một, cứ như bả vai này là của người khác vậy.
Chương Chấn Lộ sau khi trúng đạn đã trở về Bình Châu dưỡng thương, mắt thấy vết thương đã hồi phục quá nửa đều, Lục Trọng Sơn cũng chưa gây khó dễ cho phía bắc.

Ông ta không phải là người hào hiệp như vậy.


Lục Trọng Sơn không truy cứu, vậy có nghĩa, đây chính là do ông ta làm.
Lục Trọng Sơn không cho phép vị "Thiếu soái" này đi quá giới hạn.
Chương Chấn Lộ ngược lại ghi hận Lục Ký Minh, muốn nhân ngày hắn đi săn nhạn mà đánh lén, Lục Kí Minh đâm lao phải theo lao, thay Chương Chấn Lộ bỏ thêm một mồi lửa.

Duy chỉ có việc ngoài ý muốn đó là, viên đạn mà Tần Nhạn bắn ra vốn là định bắn vào đầu Thẩm Phức, nếu là như vậy, hắn vừa không phải chịu tội, lại có một lý do chính đáng để trở mặt thành thù với Chương Chấn Lộ.
(Giỏi quá giỏi, định bắn vào đầu emiu cơ đấy)
Lục Trọng Sơn chính là muốn xem hai người bọn họ đấu đá.
Lục Kí Minh nhìn trần nhà, lạnh lùng cười, nghĩ thầm, tiền triều đều bị huỷ diệt lâu như vậy, hoàng đế cũng bị đuổi xuống đài, Lục Trọng Sơn ngược lại thật sự cho rằng chính mình trở thành "Thổ hoàng đế", lại còn thiết lập bộ luật cơ đấy, lão cáo già.
Lại có người vào, là Thẩm Phức, Tần Nhạn đi theo phía sau cậu, dựa theo ý của Lục Ký Minh, đưa cậu lại đây.
Lục Ký Minh làm bộ mới vừa tỉnh, dù bận vẫn ung dung mà nhìn về phía Thẩm Phức.

Thẩm Phức trên mặt tràn đầy sự lo lắng thực lòng, ngồi ở bên mép giường, phảng phất như là sợ chạm vào chỗ đau, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Lục Ký Minh tay, cau mày, hỏi: "Đau không?"
Lục Ký Minh nhìn cậu, trong đầu còn nhớ lúc ở trên xe, sau khi nổ súng, cậu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cặp mắt đào hoa kia không còn đa tình, không có nụ cười tuỳ ý, ngược lại là sắc bén và lạnh lẽo, mang theo nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, thẳng tắp mà đâm vào trên người hắn.
Một cái liếc mắt kia liếc, làm cho Lục Kí Minh thực hưng phấn.
Tựa như gặp được chú chó dữ bị cột vào gốc cây, chờ đợi hắn thuần phục.

Lại nói, thuần phục chó, chỗ tốt còn nhiều lắm.
Cứ như vậy, trong chớp nhoáng, hắn sửa lại chủ ý, chặn viên viên đạn kia.
Hắn trở tay nắm lấy tay Thẩm Phức, ủy khuất mà nói: "Đau lắm.".


Bình luận

Truyện đang đọc