TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Thẩm Phức kinh hoảng thất thố buông tay ra, lui ra sau mấy bước, đôi mắt trừng to, dường như chính mình cũng khó có thể tin.

Máu nhanh chóng thấm ướt áo, Lục Ký Minh chỉ kịp hừ một tiếng, liền mềm nhũn ngã xuống đất, mặt úp xuống.
Chương Chấn Lộ thấy thế, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cười vài tiếng, tiến lên dùng mũi chân đá đá tay Lục Ký Minh.

Thấy hắn chỉ có thể miễn cưỡng co lại vài cái, Chương Chấn Lộ càng thêm cao hứng lên, ngay cả tay cầm súng cũng hơi buông lỏng khiến cho họng súng chúc xuống.
"Bị bảo bối đặt trong lòng bàn tay xiên cho một dao, cảm giác thế nào." Chương Chấn Lộ âm trầm mà nói, "Lục Ký Minh, lúc tao vùng vẫy giành sự sống trong mưa bom bão đạn, mày vẫn còn ở quê nhà Lễ Lăng nghịch bùn, trở về liền cho rằng chính mình là thiếu gia thật sự hay sao?"
Giờ khắc này, đỉnh núi chỉ dư lại năm người.
Lục Ký Minh bị xiên một dao nằm bất động, thêm Chương Yến Hồi co ro ở góc không ai để ý tới, một tiếng cũng không dám hé răng, Thẩm Phức kinh hoảng thất thố lui sang bên cạnh, dựa vào cây đứng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào người thủ hạ bên cạnh Chương Chấn Lộ.

Thẩm Phức lúc này đột nhiên nghĩ tới, lúc trước Chương Chấn Lộ ở Dự Bắc bị đánh lén, hình như là được một vị phó quan cứu giúp, từ đó về sau, phó quan kia thường đi theo bên người Chương Chấn Lộ, rất được trọng dụng, hẳn chính là vị này đi.

Lúc này còn lưu y ở bên người, có thể thấy Chương Chấn Lộ cực kỳ tín nhiệm y.
Vị phó quan kia giống như một cọc gỗ, từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc, chỉ giơ súng lên, trung thành tận tâm làm hộ vệ cho Chương Chấn Lộ.
Ở đây đã không còn ai có sức phản kháng, Chương Chấn Lộ xoay người từ vách núi trông về phía xa bên ngoài, thần sắc nôn nóng.
"Thiếu soái." Thẩm Phức thấp giọng kêu.
Chương Chấn Lộ quay lại nhìn cậu, biểu tình cảnh giác.

Thẩm Phức vội vàng hạ giọng, dường như sợ hãi cực kỳ, lúc nói chuyện đều run rẩy, cầu xin nói: "Đợi chút nữa viện binh tới, ngài có thể dẫn theo tôi cùng xuống núi không? Tôi sợ......"
Thẩm Phức bất an mà nhìn nhìn Lục Ký Minh tê liệt ngã trên mặt đất, Chương Chấn Lộ hiểu rõ, hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Mày thế mà thật sự là cái loại gió chiều nào theo chiều ấy."
Xem ra đích xác có viện binh, hoặc là nói, Chương Chấn Lộ cho rằng có viện binh, chỉ là viện binh chậm chạp chưa tới, Lục Ký Minh đoán không sai.
Thẩm Phức tiếp tục nói: "Đại thiếu lúc không có người ngoài toàn nóng lạnh thất thường, động một chút đánh chửi, tôi......tôi là giận mà không dám nói.

Chuyện giường chiếu cũng toàn làm theo ý hắn, lực có không bằng ai nhưng lại không chịu chấp nhận, rất giày vò người......"
Chương Chấn Lộ không nói gì, nhưng hiển nhiên rất thích nghe Thẩm Phức phản bội nói xấu Lục Ký Minh, càng nói Lục Ký Minh chật vật bất kham, trong lòng gã càng thống khoái, thần sắc cũng không còn cảnh giác như hồi nãy nữa, thậm chí có vài phần đắc ý.


Thẩm Phức vì thế vỗ mông ngựa nói thêm vài câu, trong tối ngoài sáng nâng Chương Chấn Lộ lên, hạ thấp Lục Ký Minh xuống.
Từ lời cậu nói ra có thể thấy, Lục Ký Minh chính là loại người có hành vi quái đản, có hoa không quả, trên giường cũng chỉ có vẻ bề ngoài, trông thì ngon mà dùng thì không được.
Lúc Thẩm Phức nói chuyện, Lục Ký Minh nằm chỗ đó cũng không nhúc nhích, cũng không biết nghe xong thì tâm tình có cảm giác như thế nào.
"......!Rốt cuộc vẫn là thiếu soái đi một nước cờ cao, đại thiếu ở trong thành Bình Châu tìm nghiêng trời lệch đất, cũng không tìm thấy đồ vật mà thiếu soái giấu."
Nói tới đây, Thẩm Phức cố ý nhìn biểu tình Chương Chấn Lộ, thấy gã phản ứng, biết đồ vật quả thật để ở Bình Châu, chỉ là Bình Châu lớn như vậy, rốt cuộc là giấu ở đâu?
Chương Chấn Lộ vẻ mặt đắc ý, đi qua ngồi xổm xuống, một tay lật Lục Ký Minh lại, thấy dao kia thật sự hoàn toàn đâm vào máu thịt, trên quần áo máu chảy đầm đìa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải muốn giữ mạng mày lại, một phát súng bắn vỡ đầu mày mới xem như thống khoái.

Mày chắc cũng không nghĩ đến, mày tìm lâu như vậy, đồ vật kỳ thật vẫn ở Thuần Viên......"
Lời vừa dứt, Lục Ký Minh nguyên bản hai mắt nhắm nghiền đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tinh quang chợt lóe, thanh âm vững vàng: "Động thủ."
Trong lúc nhất thời, Thẩm Phức có hơi phản ứng không kịp, không biết động thủ này là động cái gì, qua một cái chớp mắt, cậu mới hiểu được, mệnh lệnh này cũng không phải là bảo cậu làm.

Phó quan vẫn luôn trầm mặc phía sau bọn họ không nói gì đột nhiên thay đổi họng súng, không chút do dự hướng vào Chương Chấn Lộ nã một phát súng.
Chương Chấn Lộ tốt xấu cũng là lăn lộn không ít chiến trường, phản ứng cực nhanh, lăn một cái ngay tại chỗ, tránh được một phát súng kia.

Gã giận cực hét lên: "Dương Linh!"
Dương phó quan lại không một chút dao động, lại lần nữa bình tĩnh nhắm chuẩn.
Lục Ký Minh gian nan mà từ trên mặt đất bò dậy, chống vào thân cây, miễn cưỡng đứng lên.

Chương Chấn Lộ một đường trốn tới bên vách núi lui, súng của gã không hề nhắm chuẩn bất cứ người nào, mà là ——
Thẩm Phức hô: "Dây mìn! Gã muốn kích nổ mìn!"
Nếu kích nổ mìn, Chương Chấn Lộ phía bên kia có thể lăn xuống vách núi, nói không chừng còn có một đường sinh cơ, còn bọn họ thì ai cũng không sống nổi.
Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, không ai nghĩ tới, Chương Yến Hồi đột nhiên lao tới, huých vào người Chương Chấn Lộ, một phát súng kia bắn trật, bắn tới thân cây, tóe ra mấy tia lửa.

Chương Chấn Lộ trở tay tát Chương Yến Hồi một cái, nổi giận mắng: "Tiện nhân!"
Chương Yến Hồi bị gã đánh đến ngã lăn trên đất.

Nhân cơ hội này, Dương Linh lại lần nữa nhắm chuẩn, Thẩm Phức cũng trở tay từ bên hông rút ra khẩu súng lục vẫn luôn được giấu kỹ, thử nhắm vào Chương Chấn Lộ đang trốn đông tránh tây kia.

Lục Ký Minh không dám rút con dao đâm trên người mình ra, chịu đựng đau, đi qua túm lấy Thẩm Phức, nói: "Lui tới bên vách núi."
Lại "đoàng đoàng" vài tiếng, Dương Linh cùng Chương Chấn Lộ đều trúng đạn từ đối phương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Dương Linh vẫn luôn dùng hỏa lực áp chế Chương Chấn Lộ, khiến gã không có thời gian nhắm chuẩn chỗ chôn dây mìn.

Nhưng đây rõ ràng không phải kế lâu dài, đạn trong băng cũng chỉ có giới hạn, chỉ cần Chương Chấn Lộ tìm được khe hở, gã tuyệt đối sẽ bắn kích nổ mìn.
Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh bị thương tránh ở sườn núi, họng súng từ sau thân cây thò ra, Chương Chấn Lộ trốn tránh khắp nơi, sống bia khó ngắm, lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi, còn có chút run.

Cậu không nhắm chuẩn được, nên không dám nổ súng, sợ một phát không trúng ngược lại sẽ làm lộ vị trí.
Lục Ký Minh dựa gần Thẩm Phức, hô hấp dồn dập, thanh âm cũng có chút run.
Hắn nói: "Mau nổ súng, cùng lắm thì chính là cái chết, làm một đôi uyên ương bỏ mạng."
Thẩm Phức đang muốn cãi lại, ai muốn cùng anh uyên ương bỏ mạng.
Lục Ký Minh từ phía sau duỗi tay tới, nâng tay bao lấy tay cầm súng của cậu, ổn định vững chắc.

Hắn nói: "Tôi làm điểm tựa cho em, tôi có hơi hoa mắt rồi ngắm không chuẩn, em ngắm, ba, hai, một......"
[Động viên em bé kìa:3]
Thẩm Phức muốn nói không được, thế nhưng ba con số kia lại thúc giục cậu phải làm, cậu vội vàng nhắm chuẩn, trong lúc nhất thời, ngoài tiếng dồn dập thở dốc của Lục Ký Minh cùng tiếng đếm ngược từ ba tới một ra thì những âm thanh khác không hề lọt vào tai Thẩm Phức.
"Đoàng" một tiếng, Chương Chấn Lộ vừa bắn một phát súng, gần như là cùng lúc, trên đầu gã máu tươi cũng tuôn ra, biểu tình trên mặt gã ngưng lại, ngoài sự khiếp sợ sợ hãi, còn có một phần đắc ý ác liệt.
Yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó là tiếng mìn nổ vang rung trời động.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Phức chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, nhìn thấy nơi nơi đều là đất đá cùng cành lá rớt rụng rào rào như mưa, không thấy rõ bất cứ thứ gì khác.

Cậu cảm giác được Lục Ký Minh vẫn gắt gao mà ôm lấy cậu như cũ, hai người bị sóng nhiệt nổ tung hất văng ra, rơi xuống vách núi.

Thành Bình Châu cách đó ngàn dặm, Thẩm trạch ở đường Nghi Dương, dường như ở trong mộng một chân bước hụt, Thẩm Lệnh Nghi bừng tỉnh, che ngực ngồi dậy.

Nàng đẩy cửa sổ nhìn lại, thấy màn đêm buông xuống, ánh sao nhu hòa.

Trong phòng quá trống trải, dường như một chút tạp âm cũng không có.
Nàng mở máy quay đĩa lên, một khúc nhạc Phạn nhẹ nhàng cất lên, dây đàn như hóa thành thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy múa trên cung đàn, mũi chân chạm xuống một chút liền thu lại.
Đúng lúc này, chuông cửa dưới lầu cũng vang lên, từ cửa sổ nhìn ra, vừa vặn nhìn thấy Vu Duy Hồng đội mũ dạ kiểu Tây đứng đó.

Vu Duy Hồng tháo mũ xuống, lại ấn chuông cửa lần nữa, ngẩng đầu vừa lúc đụng phải ánh mắt Thẩm Lệnh Nghi.

Thẩm Lệnh Nghi cuộn tóc lại, quấn chặt áo ngủ, theo tiết tấu âm nhạc, từng bước xuống lầu gặp khách.
Lúc Vu Duy Hồng đi vào phòng khách, Thẩm Lệnh Nghi vừa lúc đỡ lan can cầu thang đi xuống, giọng nói mang vẻ lười nhác: "Cơn gió nào đưa khách quý tới nhà tiện dân đây như vậy."
Nàng làm bộ làm tịch, Vu Duy Hồng nhìn mới mẻ.

Có những lúc, Thẩm Lệnh Nghi ở trong lòng hắn, vẫn là thiếu nữ kéo dây cột tóc hồng đặt vào tay hắn ở Dục Anh Đường rất nhiều năm về trước, quật cường, thông minh, xinh đẹp nhưng mềm lòng.

Nhưng cũng có những lúc hiện giờ, nàng có chút khiến gã không nắm bắt được.
Dường như trong chính sự, còn có một trò chơi mới.
Vu Duy Hồng nói: "Đã mấy ngày không gặp, em có khỏe không?"
Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy dáng vẻ này của gã ta phiền cực kỳ, rõ ràng đều đã xé rách mặt với nhau, còn làm bộ không có việc gì phát sinh, làm cho người ta sinh chán ghét.

Giữa ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng kẹp một điếu thuốc bạc hà mà phái nữ giới quyền quý hay dùng, điếu thuốc đã châm lửa, sơn móng tay của nàng đã mấy ngày chưa sơn lại, nhìn qua có chút loang lổ.
"Nói chính sự luôn thôi nhỉ." Nàng nói.
Vu Duy Hồng cười, không biết là tự giễu hay là trào phúng nàng.

Gã cúi đầu nhìn mũ trên tay chính mình, nói: "Có vài đồ vật quan trọng, là một ít thư từ cùng sổ sách, giấu ở trong thành Bình Châu.

Lục Ký Minh nếu có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ tìm ra, tôi muốn xem nội dung trong đó."
Cái gì gọi là "nếu có thể sống sót trở về"? Nghe quá hung hiểm.


An nguy của Lục Ký Minh, Thẩm Lệnh Nghi cũng không quan tâm, nhưng nàng quan tâm tới Thẩm Phức.
"Thư từ gì? Sổ sách gì?" Nàng nói, "Nếu anh không nói rõ hơn, thì tôi biết tìm kiểu gì."
Vu Duy Hồng lạnh lùng mà nói: "Đây không phải là thứ em nên biết."
"Không nói thì không nói, bày ra sắc mặt như kia để làm cái gì." Thẩm Lệnh Nghi nhẹ giọng oán giận một câu, nghiêng người dựa vào sô pha, khẽ thở một ngụm khói, "Đã trễ thế này, tôi có chút đói bụng.

Anh đói bụng không, có muốn ăn chút điểm tâm rồi đi hay không?"
Bóng đêm vốn đã trêu người, sắc đẹp trong bóng đêm lại còn cào vào lòng người hơn, bên trong còn ẩn chứa vài phần thần bí, vài phần nguy hiểm, dễ làm người run rẩy.
Không đợi Vu Duy Hồng đáp lời, Thẩm Lệnh Nghi đã kêu người hầu mang điểm tâm khuya đã chuẩn bị sẵn lên, bày một bàn rực rỡ sắc màu.

Món khô hay ướt, ngọt hay mặn đều có cả, khiến người khác khó lòng chối từ.
Thẩm Lệnh Nghi cầm lấy một đĩa nhỏ trong đó, đặt tới trước mặt Vu Duy Hồng.

Trên nền đĩa sứ trắng, đựng đầy bánh quy to cỡ bàn tay, mùi rất thơm.

Vu Duy Hồng vốn không tính toán ăn gì ở Thẩm gia, nhìn thấy điểm tâm này xa lạ, nhìn qua thật sự ngon, không tránh khỏi lắm lời hỏi một câu: "Đây là gì?"
Thẩm Lệnh Nghi cười, nói: "Rong biển xay thành bột, nhào thành một lớp nhân xanh rêu, lại rắc hạt mè lên, tôi nghe người ta nói món này rất nổi tiếng ở phương nam đấy.

Anh nói anh từng đến phía nam đọc sách, chẳng lẽ chưa thấy qua?"
Giọng nói tuy mềm mại, uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng một câu cuối cùng lại giống như lưỡi dao sắc bén rạch nát lời nói dối của Vu Duy Hồng.
Vu Duy Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Lệnh Nghi.

Thẩm Lệnh Nghi chống cằm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm gã.

Không cần biết bánh này gọi là gì, ở phương nam có thường thấy hay không, sự kinh ngạc của gã trong nháy mắt, trong mắt nàng đã là lộ tướng.
Gã đứng lên, vội kéo mũ lên đội, muốn che đi biểu tình của gã giờ phút này.
Thẩm Lệnh Nghi vẫy vẫy tay với gã, cười nói: "Mới đến đã đi rồi, lần tới ngồi thêm một lát nha."
____________________________
Tác giả có điều muốn nói: Lúc viết chương này, người bạn làm ý tá đang ngồi đối diện thảo luận với tôi, theo lý thuyết thì Tiểu Lục khó sống trong hoàn cảnh này lắm, nhưng ai biểu cậu ấy là nhân vật chính làm chi?>.


Bình luận

Truyện đang đọc