TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Vào một ngày cuối tuần không xa, vài chiếc ô tô ngừng trước cửa Thẩm gia ở số 3 đường Nghi Dương, hiện tại đang là đầu hạ, hoa ngọc lan nở rộ đầu cành, hương thơm vờn quanh không khí, dưới ánh trăng càng thêm mê người.
Salon Thẩm gia hôm nay, Thẩm Phức cùng Lục Kí Minh đều có mặt, khiến khung cảnh phá lệ náo nhiệt.
Ngày ấy ở Lục công quán, một lần cầu hôn kinh thế hãi tục, giống như cổ động vô hình tác động đến không khí buổi xã giao trong sân hôm nay, tựa như nước sắp sửa sôi trào, mặt nước vẫn miễn cưỡng bảo trì bằng phẳng, nhưng đáy nước đã "ùng ục ùng ục" cuồn cuộn sóng ngầm.

Không biết bao nhiêu lần, Thẩm Phức cảm giác được đám người cách đó không xa đang túm năm tụm ba nghị luận bản thân cậu, các tiểu thư thái thái dùng quạt xếp chế tác từ ngà voi che khóe miệng, thân hào chính khách lại dùng chén rượu ngăn trở ánh mắt.
Chờ cậu vừa đi qua, mọi người sẽ tự nhiên mà thay đổi chủ đề, hoặc nói tình hình chính trị đương thời, hoặc nói bát quái, giống như hết thảy chẳng có gì xảy ra vậy.
Mọi người tự nhiên mà coi Thẩm Phức trở thành "lão bà" của Lục Ký Minh, đáp lời cậu đa phần đều là phái nữ.

Thẩm Phức cũng không cảm thấy quá khuất nhục hay gì cả mà ngược lại, cậu còn rất am hiểu cách nói chuyện với họ, làm cho ai nấy đều mặt mày hớn hở, nhìn rất chi là vui vẻ.

Cậu nhìn cách đó không xa, nghe các quý ông cũng đang nói chuyện phiếm với Lục Ký Minh, châm chọc mà thầm nghĩ, có lẽ đây là "Phu nhân ngoại giao" nhỉ.
Salon ngày trước đều là do Thẩm Lệnh Nghi giỏi xã giao làm chủ, nhưng mà hôm nay, nàng từ sớm đã lấy lí do nói thân thể không khoẻ cho nên không lộ diện nữa.

Cũng bởi vì thế, mới có sự việc Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh đứng ra làm chủ buổi xã giao, khách khứa ngoại trừ vài vị một lòng theo đuổi Thẩm Lệnh Nghi ra thì những người còn lại đều thập phần vừa lòng với sự sắp xếp này.
Thẩm Phức vừa ứng phó đám người đang nói chuyện phiếm với cậu, dư quang khóe mắt vừa đảo qua đám người, nhìn thấy ở góc phòng khách có một nam nhân cao gầy, mặc một thân âu phục, đeo kính gọng tròn.

Lại nhìn thấy, Tiểu A đang ở lối nhỏ cuối phòng khách nhẹ nhàng vẫy tay với nam nhân đó.
Là Vu Duy Hồng.
Thẩm Phức trong lòng trầm xuống một chút, cầm lấy muỗng bạc nhỏ thường dùng để ăn đồ ngọt, gõ gõ lên thành ly champagne, thanh âm thanh thúy lập tức thu hút mọi người chú ý về phía này.

Bất quá cũng chỉ là mấy lời nói hoan nghênh mọi người, xen lẫn vài câu trêu đùa, lại nói một chút về môn đua ngựa đang thịnh hành gần đây ở Tô Giới, tiện thể đá sang mã cầu* xíu.

Thẩm Phức lớn lên anh tuấn phong lưu, lại biết cách nói chuyện gợi hứng thú với người nghe, cho nên mọi người chăm chú mà lắng nghe cậu nói.
[*cưỡi ngựa chơi bóng đó mn ạ]
Chờ khi Thẩm Phức liếc tới chỗ đó một lần nữa, Vu Duy Hồng đã không còn ở đó, hẳn là đi theo Tiểu A lên lầu đi tìm Thẩm Lệnh Nghi rồi.
Cậu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh đang ngồi trên sô pha cách đó không xa, rất có hứng thú mà nhìn cậu, giống như rất say mê với lời nói của cậu vậy, đầy bụng chờ mong nghe tiếp đoạn sau.

Thẩm Phức làm ra vẻ nhìn hắn mà nở nụ cười đầy ẩn tình, lọt vào tầm mắt người nhạy bén, đây đúng là bằng chứng cho thấy tình cảm hai người bọn họ cực kỳ sâu đậm.
Rượu quá ba tuần, mọi người cũng dần bớt câu nệ hẳn.
Thẩm Phức ngồi trên ghế bên dương cầm ở góc phòng khách.

Cậu cũng không biết đàn, chẳng qua ra vẻ tí thôi, tùy ý nhấn vài phím đàn, phát ra mấy đơn âm êm tai.

Lục Ký Minh nhưng bắt chước làm theo, nghiêng người dựa vào bên thân dàn, vươn tay tùy ý nhấn nhấn vài cái, nhưng mà cũng rất gì và này nọ.
Lục Ký Minh tựa như quả nặng treo trên cái cân vậy, hắn ở đâu, cán cân xã hội đều sẽ nghiêng về phía hắn.
Lập tức liền có người sấn tới, bắt đầu nịnh hót: "Đại thiếu cùng Thẩm công tử thật là đẹp đôi ——"
Trên mặt những người khác đều ẩn ẩn mà lộ ra vẻ xấu hổ, mọi người tuy rằng ham thích đàm luận bát quái, nhưng cũng không có ai giống như tên đó cả, tùy tiện mà phá ô giấy trên cửa sổ, nói thằng tuột ra như thế.


Thẩm Phức nhìn về phía hắn, trong lòng mơ hồ nhớ rõ, tên này hình như là một tên buôn ngựa thì phải, gần đây Tô Giới bắt đầu thịnh hành đua ngựa, tên buôn này phỏng chừng là muốn kiếm chút lợi lộc từ chỗ Lục Ký Minh đây mà.
Lục Ký Minh một chút cũng chẳng thấy xấu hổ, đã có người đưa thang thế kia thì tội gì không trèo lên chơi tí cơ chứ, cho nên thuận theo mà tiếp nối câu chuyện: "Tôi hai ngày nay cũng đang rầu hết cả người đây, cha mẹ tôi cùng cha mẹ A Phức đều đã khuất, hôn lễ cũng không biết nên làm thế nào cho tốt, nửa điểm chủ ý đều không có......"
Thấy hắn thoải mái hào phóng nói chuyện như thế, mọi người tuy có xấu hổ, cũng chỉ đành cổ động theo mà thôi.
"Tôi đã nghĩ chỉ cần giấy đăng kí kết hôn là đủ rồi," Lục Ký Minh lười nhác mà dựa vào dương cầm, uể oải mà oán giận, "nhưng giấy đăng kí kết hôn ở Cục Dân Chính in ra đều cổ hủ thật sự, mấy cái từ cũ rích ấy mới nhìn đã thấy chán..."
Hắn vừa nói vừa thưởng thức việc nắn nắn ngón tay Thẩm Phức, khẽ vuốt cái "nhẫn cầu hôn" trên ngón tay cậu, ngón tay hắn ở giữa khe hở ngón tay cậu mà cọ cọ, có loại rõ ái muội như ban ngày.

Thẩm Phức chỉ có thể nhẫn nại tính tình bồi đại thiếu gia chơi cho xong trận này, người còn ở chỗ này bồi cười, tâm trí đã bay đến trên lầu, chỉ muốn biết Thẩm Lệnh Nghi cùng Vu Duy Hồng nói cái gì.
Lầu hai, cửa phòng ngủ Thẩm Lệnh Nghi đóng chặt, Tiểu A cầm chổi làm bộ làm tịch ngoài cửa.
Dưới lầu có thuê nhân viên tạp vụ tạm thời, cậu nhóc không cần đi xuống hỗ trợ, chỉ cần kiên nhẫn ở chỗ này canh cửa cho tốt là được.

Cậu nhóc mặt không biểu tình mà làm bộ quét rác, nhưng trong lòng bất ổn, không biết Vu Duy Hồng cùng Thẩm Lệnh Nghi sẽ nói ra cái gì.

Cậu nhóc thong thả đi đến bên cửa sổ, từ cửa sổ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy ô tô dừng lại bên tường ngoài Thẩm gia.
Tiểu A mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Nhạn dựa ở bên ô tô hút thuốc, xung quanh một mảnh đen nhánh, chỉ thấy được tần thuốc lập lòe bên môi hắn.
Tần Nhạn là tay bắn súng cừ khôi, tự nhiên cũng liếc mắt một cái thấy được Tiểu A, giơ tay vẫy vẫy với cậu nhóc.
Tiểu A sợ hắn biết chính mình đang canh cửa, nâng cái chổi trên tay cho hắn xem, ý bảo cậu nhóc đang làm việc.

Tần Nhạn cười cười —— sắc trời rất tối, nhưng Tiểu A biết là hắn đang cười.
Ngay sau đó, Tần Nhạn từ trong túi tìm tìm thứ gì đó, giơ tay ném về phía Tiểu A.


Ném cực chuẩn, Tiểu A che lại cái trán bị ném trúng, phồng má, nhặt bao giấy gói kẹo đậu phộng từ trên mặt đất lên.
Tiểu A khoát tay với hắn, đóng cửa sổ lại, hành lang im ắng, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng ăn uống linh đình dưới lầu, nhưng trong phòng ngủ của Thẩm Lệnh Nghi lại im ắng.
Thẩm Lệnh Nghi đang nhìn Vu Duy Hồng đứng ở chính giữa phòng
Không giống như mọi khi, hôm nay Thẩm Lệnh Nghi không mặc sườn xám sặc sỡ nữa.

Nàng chỉ mặc một thân áo trắng váy đen tương đối mộc mạc, đây là "phong cách mới" mà nhóm nữ sinh bên ngoài thích mặc.

Không son phấn, mái tóc đen bóng được tết lại rũ trước ngực, tất cả những cái này làm Thẩm Lệnh Nghi trở nên ngây ngô mà non nớt, bớt đi vẻ kinh diễm động lòng người như lúc nàng trang điểm.
Nhưng tâm tư nàng tư nguyện ý dùng dáng vẻ này đứng trước mặt Duy Hồng, lúc này, nàng cảm giác bọn họ lại về tới lúc ấy mười hai - mười ba tuổi, ngày ngày ở Dục Anh Đường, tuy rằng khổ, lại cũng có niềm vui.
Vu Duy Hồng đã là một nam nhân thành niên trầm ổn, văn nhã khắc chế.

Gã tháo mắt kính xuống, dùng vạt áo xoa xoa thấu kính, sau đó đeo kính lên bất động thanh sắc mà đánh giá một chút cách bày trí trong phòng.
Gã nói: "Anh cho rằng các em đi rồi, vé tàu chưa dùng tới sao?"
Thẩm Lệnh Nghi sắc mặt buồn bã, nói: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy có vé tàu nhưng danh sách khách lên tàu lại không có tên bọn em."
Vu Duy Hồng ngồi xuống cạnh Thẩm Lệnh Nghi, hắn nói: "Thật ư?"
Thẩm Lệnh Nghi nhíu mi, cảm thấy hắn cũng không giống vẻ ngoài ý muốn cho lắm.

Nàng siết chặt vạt áo vạt, lại thả lỏng, giương mắt nhìn Vu Duy Hồng.

Cách biệt mấy năm, hắn giống như trở nên xa lạ.

Lần gặp lại đầu tiên bọn họ cũng không có cảm giác như vậy, lần thứ hai gặp lại là vui sướng dị thường, là tri kỉ cũ tha hương hội ngộ, từng có tình cảm lại lưu luyến.

Nhưng hôm nay, dường như mọi chuyện đã khác.
Nàng nhìn kỹ mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Vậy kế tiếp làm sao bây giờ, Lục đại thiếu khống chế A Phức, chúng em khó có thể thoát thân.

Lúc trước anh nói, anh có chút quen biết với thế lực phía nam, có thể có phương pháp gì giúp chúng em không?"
Vu Duy Hồng thở dài, giống như bất lực: "Hiện giờ Lục Trọng Sơn ở Tấn Trung một tay che trời, thật sự rất khó, nhưng mà......"
Thẩm Lệnh Nghi nghe thấy trong giọng nói của hắn hình như có thể cứu vãn, trong lòng dấy lên, giống như bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

Ngày ấy ở Dục Anh Đường trước khi ly biệt, nàng tháo xuống dây buộc tóc hồng của mình đưa cho Vu Duy Hồng, giống như đem một phần của nàng đưa cho hắn, hiện giờ, nàng hy vọng, một phần này còn tồn tại trong lòng hắn.
Nàng nói: "A Hồng, sinh tử tồn vong mấu chốt, tinh mạng ba người chúng em đều ở trên tay anh."
Vu Duy Hồng gật gật đầu, trầm giọng nói: "Như vậy đi, anh sẽ nghĩ cách.

Hiện giờ A Phức ở bên người Lục gia đại thiếu, có thể hay không bảo em ấy nghĩ cách truyền chút tin tức quan trọng ra, như vậy công tác của anh cũng dễ triển khai, cũng càng dễ dàng cứu các em ra."
Trầm mặc sau một lúc lâu, Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy giọng nói mình khô khốc, nàng dùng sức nuốt nước miếng, khàn giọng nói nói: "Thế lực Lục gia lớn mạnh như thế, Lục Ký Minh cũng không phải dạng người dễ đối phó.

Quá nguy hiểm......"
Vu Duy Hồng thế nhưng lại không nói tiếp đối sách cho việc này, từ trong túi móc ra đồng hồ quả quýt, nhìn nhìn, nói: "Tiệc sắp tàn, anh phải đi rồi, miễn làm cho người khác nghi ngờ."
Từ đầu đến cuối, gã đều ấm giọng thì thầm, trước khi đi, hắn ôm lấy bả vai thon gầy của Thẩm Lệnh Nghi, sờ lên gò má nàng, gã nói: "Có tin tức liền sai người đưa tin cho anh."
Thẩm Lệnh Nghi nhìn hắn đi ra ngoài, cửa khép lại, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nàng cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó theo tiếng khép cửa mà rơi xuống mà vỡ vụn.

[thương chị:.


Bình luận

Truyện đang đọc