TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Lục Ký Minh đau tám phần thì nói khuyếch đại thành tận mười hai phần, nắm chặt tay Thẩm Phức không buông, hết nhờ cậu đổ giùm hắn chén trà đã nguội, rồi lại bảo cậu phân phó phòng bếp làm đồ ăn ngon, xoay Thẩm Phức như chong chóng.

Thế nhưng Thẩm Phức nào dám để lộ ra khuôn mặt thiếu kiên nhẫn được, ngẫm nghĩ một lúc, liền nói: "Tôi dù sao cũng phải về nhà nói một tiếng với chị, tiện thu dọn mấy bộ quần áo đem tới đây."
Ai mà biết được, Lục Ký Minh không chút nghĩ ngợi, giống như một khắc cũng không muốn rời cậu: "Để Tần Nhạn đi là được."
Cứ như vậy, Thẩm Phức "bị ép" ở lại Thuần Viên để chiếu cố Lục Ký Minh dưỡng thương, trong lòng hi vọng Thẩm Lệnh Nghi có thể phát giác được điểm kỳ quặc, sớm chuẩn bị kỹ càng, cái đất Bình Châu này không phải là nơi nên ở lâu, Lục Ký Minh cũng không giống như lúc đầu cậu nghĩ nữa rồi, hắn rõ ràng không phải dạng người hiền lành gì.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, đem chuyện ngày đó nghĩ thật kĩ lại, cậu muốn nhớ kĩ lại xem, ngày đó trên mặt Lục Ký Minh rốt cuộc có kinh hoảng cùng sợ hãi hay không, chuyện ngày ấy là ngoài ý muốn hay là vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của Lục Ký Minh rồi.

Cái tên đánh lén rồi bị bắn chết kia, đến cùng là cậu bắn bừa mà trúng hay là Lục Ký Minh nhắm chuẩn.
Nghĩ tới nghĩ lui, tới mức cả trong mơ cũng đang suy nghĩ.
Cảnh ở bãi chim nhạn ngày đó, ở trong mơ càng thêm rõ ràng, cái tên bị bắn chết kia phảng phất chỉ cách cậu trong gang tấc, máu tươi tung toé văng tới đầy mặt cậu, Thẩm Phức bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người toàn là mồ hôi, hậu tri hậu giác nghĩ đến, cậu giết người rồi.
Mình giết người rồi, Thẩm Phức tự thuyết phục mình, không có gì to tát cả, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn phải nghĩ.
Trong bóng tối, Lục Ký Minh đang nằm bên cạnh cũng động đậy.
Vết thương của Lục Ký Minh còn chưa lành, lẽ ra hai người không nên ngủ ở cùng một chỗ như vậy, sợ sẽ đè ép vào vết thương, nhưng Lục Ký Minh hết lần này tới lần khác không đồng ý, nhất định phải lôi kéo cậu cùng ngủ.

Thẩm Phức ban đầu còn cảm thấy, ở Thuần Viên, ngay dưới mí mắt Lục Trọng Sơn, không nên khác người như thế, nhưng Lục Trọng Sơn trừ việc mỗi ngày phái người đến hỏi Lục Ký Minh chuyện thương thế như nào, thì những chuyện khác đều không có quản qua.
Thế là hai người liền ngủ cùng nhau.
Ngủ bên cạnh Lục Ký Minh, Thẩm Phức luôn luôn trằn trọc không yên, tựa như tối nay, sau khi tỉnh lại liền không ngủ được nữa.

Cậu quay đầu sang, kém chút nữa bị dọa đến hét lên, Lục Ký Minh thế mà cũng không ngủ, hắn nghiêng người, tay chống đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc, tựa như động vật săn mồi về đêm.
"Gặp ác mộng sao?" Lục Ký Minh nói.
Thẩm Phức nhìn đỉnh giường, nói: "Không, ngủ đi."

Lục Ký Minh nghiêng người qua, đôi môi mềm mại cọ đến cằm Thẩm Phức, từng chút một cọ đến môi, há miệng ngậm lấy.

Môi lưỡi đều ôn nhu, Thẩm Phức lại không có tâm tình phản ứng hắn, đưa tay muốn đẩy ra, lại sợ chạm vào miệng vết thương của hắn.
Căn phòng hướng ra hồ, thanh âm sóng nước vỗ vào bờ từ cánh cửa sổ mở rộng truyền đến, chăn đệm vải áo ma sát phát ra tiếng xột xoạt.

Áo ngủ của Thẩm Phức bị vén lên, bàn tay Lục Ký Minh đặt trên vòng eo thon mà mềm dẻo của cậu, thanh âm nhẹ nhàng, như tình nhân thì thầm: "Vết thương của tôi đã tốt lên rất nhiều rồi, hai ngày nữa sẽ tới Vũ Kiều, em cũng về nhà một chuyến, thu thập ít đồ....."
Thẩm Phức mừng rỡ, rũ mắt che giấu cảm xúc, đáp: "Được."
Lục Ký Minh phảng phất rất vui vẻ, trong thanh âm đều mang ý cười, khẽ hôn lên mặt Thẩm Phức, một mực hôn đến mí mắt.

Hắn nói: "Thu thập nhiều một chút, chuyển tới đây ở đi."
Thẩm Phức không đáp ứng cũng không có cự tuyệt, chỉ là lầu bầu kêu "buồn ngủ", xoay người sang chỗ khác ngủ.
Hô hấp của Lục Ký Minh dần dần nhẹ nhàng, dường như đã ngủ rồi, Thẩm Phức lại cảm thấy có lửa trong lòng, trái tim đập thình thịch, ngủ không được.

Cậu khẽ gỡ cánh tay Lục Ký Minh ở trên người mình xuống, xoay người xuống giường.

Bước chân cậu nhẹ nhàng ra gian phòng, đi đến sân vườn.

Bên hồ có gió đêm thổi tới, bầu trời đầy sao, phản chiếu ở trên mặt nước, lại theo sóng nước rì rào mà như đang chuyển động.
Thuần Viên rất lớn, một chút cũng không thể thấy được phía bên kia.
Có gió đêm thổi qua, Thẩm Phức cũng cảm thấy bớt ngột ngạt, thuận đường đi tới bên hồ, đứng trong đình, dõi mắt nhìn lại, Thuần Viên khắp nơi đều đã tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chỗ phía xa xa, hiu hắt có ánh đèn nhỏ xíu, không phải đèn điện cũng không phải phong đăng, theo gió chập chờn, hẳn là đèn lồng, không biết chỗ kia là nơi nào.
"Em có biết đó là đâu không?"

Thẩm Phức bị dọa đến mức kém chút liền mắng lời thô tục, cậu quay đầu nhìn lại, là Lục Ký Minh khoác áo theo sau mình.

Một chút thanh âm cũng không có, Thẩm Phức oán thầm, Lục Ký Minh này sao bây giờ giống quỷ vậy, dọa người cực kì.
"Không biết." Thẩm Phức tức giận đáp.
Lục Ký Minh tựa vào lan can trong đình, nói ra: "Kia chỗ mà mẹ tôi ở trước kia."
Thẩm Phức quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía ảnh lửa nhỏ chập chờn trong gió ở phía xa kia.

Thân thế của Lục Ký Minh người người đều biết, cha hắn là con trai độc nhất của Lục Trọng Sơn - Lục Hạc Minh, Lục Trọng Sơn là binh lính nhân thời loạn lạc gây dựng được sự nghiệp, nhưng lại nuôi ra người con trai nho nhã thư sinh.

Cưới con gái lớn của Nghiêm Nhất Hải - Nghiêm Du Ninh, nhưng vợ chồng hai người cũng đã mất rồi.
Lục Ký Minh phối hợp nói ra: "Mẹ tôi từ phía bắc gả đến, cha tôi sợ nàng nhớ thương phong cảnh phương bắc, đặc biệt vì nàng xây một viện tử, phỏng theo kiểu dáng phương bắc.

Biết vì sao tôi lại có tên là Ký Minh* không? Bắt nguồn từ trong « Sở Từ* », ánh trăng cùng con người đang tỏa sáng, cha tôi nói lần đầu tiên thấy mẹ tôi, cũng không biết là trăng hay người tỏa sáng đẹp hơn nữa."
*《楚辞》: « Sở Từ* » là tập thơ lãng mạn đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc, tương truyền là một phong cách thơ mới do Khuất Nguyên sáng tạo ra.
*《既明》: «Ký Minh»: nghĩa là tỏa sáng á.
Thẩm Phức nghe, cậu cũng không biết lại có câu chuyện tình yêu lãng mạn như thế.
Lục Ký Minh lại đổi chủ đề, lạnh lùng nói: "Nhưng mà bà ấy đã chết trong căn nhà kia."
Lại nhìn đi qua lúc, ánh lửa kia chập chờn trở nên quỷ khí âm trầm.

Thẩm Phức bị gió đêm lành lạnh thổi tới rùng mình một cái, nói ra: "Có chút hơi lạnh, trở về ngủ đi."

Lục Ký Minh nhún nhún vai, hững hờ ôm lấy phía sau lưng cậu, đưa cậu trở về, vừa đi vừa cười nói: "Em đừng có nhẹ nhàng lẻn đi như vậy, tỉnh lại tìm không thấy em, dọa tôi một hồi."
Giọng giống như trêu chọc, lại nói trúng tâm sự của Thẩm Phức, làm cậu không tránh khỏi đáy lòng trầm xuống.
Qua mấy ngày, Lục Ký Minh quả nhiên thu dọn đồ đạc đi nghe mưa cầu Lục công quán đi.

Vết thương của hắn còn băng bó đầy băng vải trắng, cúc áo sơ mi chỉ có thể cài một nửa, áo khoác khoác bên ngoài, Tần Nhạn mở cửa một chiếc xe hơi đưa Thẩm Phức về Thẩm gia thu dọn đồ đạc.
Ở Thuần Viên hơn nửa tháng, cây cối trong sân nhà nơi ba chị em ở đều đâm chồi xanh tươi.

Tiểu A nghe được tiếng ô tô liền chạy ra mở cửa, Thẩm Phức bảo Tần Nhạn ở bên ngoài đợi một lát, trở tay đóng cửa lại, nắm Tiểu A đi vào.

Tiểu A không nói lời nào, chỉ trợn tròn tròng mắt, trên dưới dò xét cậu.
Thẩm Phức cười nói: "Không thiếu cánh tay, thiếu cái chân nào, đừng nhìn nữa."
Thẩm Lệnh Nghi còn mặc áo ngủ đi dép lê, đá lẹt xẹt đạp đất chạy đến, cũng là bên trên nhìn xem nhìn, hốc mắt đều đỏ, nhìn một chút, một bàn tay đập đầu Thẩm Phức, mắng: "Muốn hù chết chị có phải không!"
Thời gian gấp, không kịp nhiều lời nói nhảm, Thẩm Phức kể sơ lược chuyện phát sinh ở bãi săn nhạn ngày đó, Thẩm Lệnh Nghi nghe được có người mai phục nổ súng, dọa đến mặt trắng bệch, nắm chặt tay Thẩm Phức không buông.

Thẩm Phức vội hỏi nàng: "Trước đó nói đổi chút tiền mặt, chị đã đổi được chưa?"
Thẩm Lệnh Nghi nói: "Mấy thứ lớn nhất thời chưa đổi được."
"Không kịp rồi, " Thẩm Phức nói, "có bao nhiêu tính bấy nhiêu.

Chúng ta đi đường thủy, mau chóng đi."
Nghe vậy, Tiểu A níu chặt vạt áo Thẩm Phức, Thẩm Phức an ủi vỗ vỗ cậu nhóc.

Thẩm Lệnh Nghi chân mày nhíu chặt hơn, hỏi: "Vội như vậy sao? Sự tình chậm thì trọn vẹn, muốn hay không nhìn lại?"
"Nhìn không nổi, " Thẩm Phức quả quyết nói nói, " nơi này đầu nước quá sâu, chúng ta đều là dân chúng thấp cổ bé họng, vào sâu quá thì không có quả ngon để ăn, thừa dịp bây giờ còn có thể bứt ra, kịp thời bứt ra."
Lại bàn giao vài câu, Thẩm Phức tùy ý thu thập mấy món quần áo vào vali rồi đi.

Cậu vừa mới đi ra ngoài, Thẩm Lệnh Nghi liền xoay người trở về phòng, ngồi tại trước bàn ngẫm nghĩ hồi lâu, viết phong thư.

Một phong thư viết viết ngừng ngừng, trên tờ giấy có mấy chấm đen, nàng nhìn phong thư đã viết xong, lại nghĩ thật lâu, nghĩ đến tận khi sắc trời chạng vạng, đèn cũng đã châm lên, Tiểu A đến gõ cửa phòng nàng.
"Chị, ăn cơm thôi." Cậu nhóc nói.
Thẩm Lệnh Nghi bóp bóp khuôn mặt của cậu nhóc, nói ra: "Làm sao không vui rồi?"
Tiểu A nháy mắt mấy cái, nói: "Không có."
"Không có?" Thẩm Lệnh Nghi hừ nói, "từ khi em bắt đầu mặc tã liền ở dưới mí mắt chị rồi, em làm sao chị còn không biết chắc? Nhíu hết cả mày vào rồi mà còn nói không có."
Tiểu A không nói lời nào.
Thẩm Lệnh Nghi thở dài, nói ra: "Chúng ta rồi sẽ có một cuộc sống bình yên an ổn thôi.

Đi, chị gọi người đi mua hoành thánh ăn."
Nàng nắm lá thư này, hạ quyết tâm.
Phía bên kia, Thẩm Phức vào ở Lục công quán.

Lục Ký Minh hào hứng, tâm tình vô cùng tốt, buổi tối gọi bàn tiệc, chỉ là bởi vì vết thương còn chưa khỏi, không uống được rượu.

Sau bữa ăn, Thẩm Phức đi rửa mặt, Lục Ký Minh trong thư phòng, đứng đối diện Tần Nhạn.
Lục Ký Minh nhìn một chút vết thương trên bả vai mình, hướng Tần Nhạn cười nói: "Bắn chuẩn đấy.

Đưa súng cho tôi xem một chút."
Tần Nhạn hiếm khi có biểu lộ trên khuôn mặt, mặt mũi tràn đầy không tán thành, trầm giọng nói ra: "Đại thiếu gia vì sao phải liều mạng như vậy?"
"Giữ lại em ấy vẫn còn hữu dụng." Lục Ký Minh nói, " Thẩm gia bên kia, cậu chú ý một chút, gần đây tất nhiên sẽ có động tĩnh."
Hắn nhận lấy khẩu súng ngắn Tần Nhạn đưa, ngón tay lướt qua thân súng, cười nói: "Nhóm vũ khí này cũng không tệ, không phí công thua thiệt một hộp kim cương kia.".


Bình luận

Truyện đang đọc