TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Thuyền chậm rãi cập bờ, trăng lên giữa trời, khách mời nối đuôi nhau rời thuyền, sôi nổi về nhà đoàn viên.

Thẩm Phức cũng về nhà, Thẩm Lệnh Nghi ở nhà làm đồ ăn sẵn chờ cậu rồi.

Cua cùng bánh trung thu là không thể thiếu, còn có đầy một bàn trái cây, chị em hai người cũng chuẩn bị đầy đủ đón dịp đoàn viên.
Từ sau khi Vu Duy Hồng lộ mặt thật, Thẩm Lệnh Nghi luôn có chút buồn bực, cũng không phải nhớ tình cũ, chỉ là cảm thấy mình tin nhầm người, liên luỵ người nhà.

Thẩm Phức cũng không biết khuyên nàng sao mới được, đành nói mấy lời dí dỏm giúp nàng thoải mái, chính mình không ăn, chỉ tập trung bóc cua cho nàng.
Đầu tiên là là tách càng ra, sau đó dập vỏ lấy thịt, Thẩm Phức tách tám càng cua rất điêu luyện, sau một hồi tập trung, thịt cua tách ra sạch sẽ, vỏ cua còn có thể giáp lại như lúc đầu.
Thẩm Lệnh Nghi ăn nhưng trên mặt lại không hề tươi cười, Thẩm Phức biết nàng đang suy nghĩ gì, nói: "Chúng ta ngày mai đi gặp Tiểu A, mang cho em ấy chút đồ ăn ngon."
Nàng thoải mái hơn, ăn cũng nhiều hơn chút, nhìn nhìn Thẩm Phức ở phía đối diện, đột nhiên nói: "Hẹn ai thế?"
Thẩm Phức bị nàng hỏi đến sửng sốt, trên tay nhéo càng cua, chớp chớp mắt, nói: "Đâu có."
"Chị thấy em đang sốt ruột lắm đấy," Thẩm Lệnh Nghi cười nói, "Được rồi, đừng tách nữa, chị ăn không vào, đi ngủ đây."
Thẩm Phức đặt đồ xuống lau tay.

Thẩm Lệnh Nghi đứng lên, giang hai tay với cậu, Thẩm Phức không rõ nguyên do, Thẩm Lệnh Nghi nói khẽ: "Lại đây, ôm một chút."
Chị em bọn họ tuy rằng thân mật, nhưng rất ít có hành động như vậy.

Thẩm Phức không hiểu ra sao, đứng lên cùng nàng ôm ôm.

Thẩm Lệnh Nghi vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Em phải thật tốt."
Thẩm Phức vuốt nàng tóc, nhỏ giọng trả lời: "Được."
Thẩm Lệnh Nghi nói bên tai cậu: "Chờ những chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ không đi khắp nơi như trước nữa, tìm một nơi sinh sống, thanh bần chút cũng không sao, dù sao cũng đâu phải chưa từng trải qua nghèo khó."
"Được."
"Đi đi thôi," Thẩm Lệnh Nghi nói, "Chị đi ngủ."
Dường như chột dạ, Thẩm Phức chậm rãi dọn bàn, nhìn nhìn thời gian, đã gần đêm khuya.

Cũng không nghe thấy có người gọi cửa, chuông cửa cũng không kêu.


Thẩm Phức đang nghĩ nếu không thì dứt khoát ngủ cho xong, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là mở cửa đi ra ngoài.

Cậu ở trong sân nhìn xuống hoa cỏ mọc dưới chân, lại đá đá ít đất đá bị mèo hoang cào lên từ lúc nào.
Đến cuối cùng thật sự không còn việc gì có thể làm, Thẩm Phức đẩy cổng ở sân ra, ra bên ngoài thăm dò, bên ngoài không có một bóng người.
Thẩm Phức bĩu môi, đóng cửa quay về, vừa quay người liền đụng trúng Lục Ký Minh.

Thẩm Phức sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên, trong lúc hoảng loạn một chân dẫm trúng ngón chân Lục Ký Minh, Lục Ký Minh hít một hơi, rút về chân, rũ rũ chân hai cái, hạ giọng nói: "Tôi phát hiện em thật sự khắc tôi, mỗi lần gặp mặt kiểu gì tôi cũng bị thương."
Thẩm Phức tức giận nói: "Ai bảo anh cứ lén lén lút lút xuất quỷ nhập thần?"
Lục Ký Minh nói: "Tôi ở bên ngoài chờ em lâu lắm rồi, trèo tường định vào nhà rồi, em mở cửa tôi không kịp nhảy ra cũng chưa kịp gọi thì em đã quay đầu."
"Chờ tôi làm gì?" Thẩm Phức hỏi.
"Ngắm trăng." Lục Ký Minh thản nhiên nói.
Thẩm Phức chính là thích hỏi vặn hắn: "Không phải mới ngắm hồi tối rồi sao?"
"Quá nhiều người," Lục Ký Minh cười nói, "Hai người ngắm mới được."
Xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, đưa bọn họ quay trở lại bên hồ Vọng Nguyệt.

Lần này không phải thuyền hoa lớn, hoa lệ mà hắn kiếm đâu ra được một chiếc thuyền ô bồng, đung đưa trong nước, ngập trong ánh trăng, xung quanh không một bóng người, mặt nước gợn sóng lăn tăn, đẹp như một bức tranh.
Lục Ký Minh lên thuyền trước, sau khi đứng vững vàng, quay lại đưa tay ra trước mặt Thẩm Phức.
Thẩm Phức đầu tiên đưa tay đi, không biết nghĩ đến cái gì lại rụt về.

Lục Ký Minh khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu.

Thẩm Phức quay lại nhìn nhìn, ngồi ở ghế lái chính là Dương Linh, y từ trước đến nay luôn rất tự giác trong việc không làm bóng đèn cản trở, lái xe đỗ ở tít xa.
Thẩm Phức nhỏ giọng nói: "Tôi mới lột cua, trên tay còn mùi tanh."
Cua mùi tanh, muốn hết mùi phải cẩn thận dùng nước thêm cánh hoa cúc rửa, ngoài ra còn phải tỉ mỉ rửa cả móng tay nữa.

Thẩm Phức mới chỉ rửa bằng nước, luôn nghĩ Lục Ký Minh không biết có đang đợi ở ngoài hay không, thành ra quên hẳn vụ rửa tay.
Lục Ký Minh bật cười: "Này có sao đâu? Mau lại đây."

Hắn vươn tay về phía trước, nắm chặt lấy tay Thẩm Phức, kéo cậu lên thuyền.

Thuyền nhỏ, Thẩm Phức vừa bước lên, mạn thuyền liền lung lay, Thẩm Phức gần như không thể đứng vững, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh đỡ cậu ngồi ổn định ở mũi thuyền, chính hắn thì chui xuống đuôi thuyền lấy mái chèo.
Lục Ký Minh cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi quần tây, nhìn qua rõ ràng không hợp với việc chèo thuyền.
Thẩm Phức đỡ mép thuyền ngồi cho vững, có hơi lo lắng nói: "Anh cũng biết chèo sao? Vào thu rồi, nước lạnh đấy."
Lục Ký Minh hai ngày nay bỏ thời gian học cái này, tự nhận là học ổn rồi, chèo thuyền cũng không thành vấn đề, nhỏ giọng nói: "Chờ mà xem."
Thuyền thế mà thật sự di chuyển, theo nhịp khua của mái chèo, mặt nước gợn từng vòng từng vòng làm tan vỡ ánh sao dưới nước.

Mũi thuyền chia đôi vầng trăng dưới nước, đợi thuyền đi qua rồi, hai nửa vầng trăng lại tìm về với nhau.
Thẩm Phức ngồi ở mũi thuyền, gió thu mang theo hơi nước phả vào mặt, thực sự thoải mái.

Lục Ký Minh thuận lợi mà chèo thuyền đến giữa hồ, trăng tròn vành vạnh giữa trời, mây đều bị gió thổi tan, còn đẹp gấp mười lần so với hồi tối trên thuyền hoa.
Lục Ký Minh đặt mái chèo xuống, cẩn thận đi đến mũi thuyền, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phức.
Khắp nơi đều an tĩnh, không một tiếng động.
Thẩm Phức đột nhiên hỏi: "Hôm nay thật sự là sinh nhật anh sao?"
"Thật chứ," Lục Ký Minh nói, "Lừa em làm cái gì?"
Thẩm Phức không nói gì, sinh nhật người ta cố ý mời mình đi ngắm trăng, vậy mà mình lại không chuẩn bị quà cho người ta, này cũng hơi không phải phép rồi.

Cậu cân nhắc trong lòng, Lục đại thiếu gia từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, muốn tìm quà sinh nhật để tặng đúng là vấn đề đau đầu.
Lục Ký Minh nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, nói: "Em nhớ rõ ngày tháng, năm sau đưa cũng không muộn."
Ngày sinh nhật thực ra cũng không khó nhớ, lại còn là trung thu, muốn quên cũng không thể quên được.
Nhưng sang năm......Chẳng mấy lại đến sang năm, nhưng ai biết sang năm sẽ là tình cảnh như nào, liệu sang năm cậu đang ở đâu? Ngay cả ngày mai còn khó nói.

Lục Ký Minh nhìn có vẻ rất thoải mái khi nói đến "Sang năm", Thẩm Phức lại không dám trả lời đáp ứng, chỉ gật gật đầu.

Hai người chỉ ngồi cạnh nhau ở mũi thuyền, hồ Vọng Nguyệt mênh mông như vậy, trừ bỏ hai người ra, một người một thuyền đều không có.

Thẩm Phức rất hiếm có lúc nội tâm tĩnh lặng, cái gì cũng không cần nghĩ tới như vậy.

Lục Ký Minh thì lại không nhàn như thế, lòng bàn tay nóng bỏng không ngừng ma sát trên đùi, hắn nói: "Tôi có thể lại nắm tay em được không?"
Thẩm Phức mở to mắt, giống như không quen biết hắn, lắp bắp nói: "Anh, đây là đang nói gì thế, tôi......"
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Thẩm Phức bối rối, dường như thuyền nhỏ cũng đồng cảm với cậu, lắc lư trái phải, tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng, gợn sóng càng lúc càng lớn, vòng sóng lớn bao lấy vòng nhỏ.

Lục Ký Minh bị biểu cảm của cậu chọc cười, trêu chọc: "Thẹn thùng như này không giống em cho lắm."
"Ai thẹn thùng," Thẩm Phức lầu bầu nói, "Tôi đã bảo là tay tôi có mùi tanh..."
Vế sau thì không định nói ra—— sợ anh không thích.
Lục Ký Minh một chút đều không có ý ghét bỏ cậu, trực tiếp nắm lấy tay cậu, nâng đến trước mặt, khép các ngón tay cậu lại sát nhau, hắn thì cúi xuống đưa chóp mũi lại gần, cẩn thận hít hà.

Luồng khí qua hô hấp của Lục Ký Minh lướt qua đầu ngón tay Thẩm Phức, cậu nhịn không được mà đỏ mặt, muốn rụt tay về, Lục Ký Minh lại không cho, nắm tay cậu chặt muốn chết.
Thẩm Phức nói gần nói xa: "Tôi không phải......Anh......"
Lục Ký Minh vui vẻ mà thưởng thức dáng vẻ lúng túng của cậu, nắm chặt tay cậu, gần như cười ra tiếng, cười đến mức khuôn mặt Thẩm Phức nóng bừng, lông mày nhíu lại chuẩn bị nổi giận.
Lục Ký Minh vội nói: "Em có thể gọi tên tôi không?"
Này đâu có gì khó? Cũng đâu có chữ nào khó đọc.

Nhưng Thẩm Phức ngước mắt lên, nhìn thấy Lục Ký Minh cười đến đôi mắt cong cong, lập tức cảm thấy mặt nóng bừng, tựa như có ai đang đốt lửa vô hình ngay sát bên cậu vậy, hun đến cả người cậu đều nóng, nhưng thật ấm áp, làm người thoải mái.
Thẩm Phức rũ mắt, liếm liếm khô ráo môi, kêu lên: "Lục Ký Minh......Ký, Ký Minh......"
Lục Ký Minh nghe mà thoải mái, chỉ cảm thấy giọng nói Thẩm Phức như lông chim khẽ lướt qua tai hắn, làm tai ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa.

Thẩm Phức chẳng qua chỉ gọi tên hắn mà thôi, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hắn lại cười đến vui vẻ, cười tới mức Thẩm Phức càng thêm cảm thấy trên mặt càng lúc càng nóng bừng.
Thẩm Phức lại liếm liếm đôi môi khô ráo, sét đánh không kịp bưng tai mà rút tay từ lòng bàn tay Lục Ký Minh về, tay chống vào mép thuyền gỗ, nhích người lên hôn lên đôi môi đang cười của Lục Ký Minh, vừa chạm liền tách ra.

Lục Ký Minh giơ tay đỡ gáy cậu, bắt lấy đôi môi đang rút lui về của cậu, làm sâu hơn nụ hôn vừa rồi.
Dù sao thuyền vốn nhỏ, chỉ cần động tác hơi lớn một chút liền lắc trái lắc phải, hai người mải hôn nhau nên hoàn toàn quên mất.

Lục Ký Minh càng hôn càng sâu, cả người nhào qua, tay chống trên mép thuyền, trọng lượng dồn vào bên Thẩm Phức, hai người lảo đảo, thuyền mất cân bằng mà lắc lư, nước theo đó tràn vào từ một bên thuyền.
Hai người một trận luống cuống tay chân, vội tách sang hai bên để ổn định thân thuyền.

Thuyền lắc lư lắc lư trái phải một lúc mới ổn định trên mặt nước, một chút nước đã tràn vào thuyền.


Hai người thiếu chút nữa rơi xuống nước, thẳng đến khi thuyền ổn định lại mới thở hắt ra một hơi, nhìn nhau cười.
Bầu không khí kiều diễm một lần nữa bị phá vỡ, hai người nhìn nhau, bỗng cảm thấy không biết đặt tay chân vào đâu cho hợp lý nữa.
Đúng lúc này, ánh trăng vô tình biến mất, trời thế mà đổ mưa, "tách tách" mà rơi xuống trên mui thuyền.

Hai người nhanh chóng đỡ nhau vào khoang thuyền tránh mưa.

Khoang thuyền hẹp, hai người đều không thấp, thu chân dựa gần nhau, nghe tiếng mưa lớn dần nhỏ đến lớn, đập vào mui thuyền, nghe như một giai điệu có tiết tấy dồn dập.
Nghe một hồi, Thẩm Phức tự nhiên có chút mệt rã rời, mí mắt trên dưới đánh vào nhau, đầu gật gù.
Lục Ký Minh nhỏ giọng nói: "Ngủ một lát đi, hết mưa rồi sẽ gọi em."
Ý thức Thẩm Phức nhanh chóng mơ hồ, lời của Lục Ký Minh cũng thấy mơ hồi, chỉ hừ một tiếng, ngả đầu dựa vào người Lục Ký Minh, ngủ ngon lành, không mộng mị.
Một đêm qua đi, nước hồ sau cơn mưa trong vắt lạ thường, chân trời hửng sáng, một con thuyền ô bồng nhỏ nhẹ nhàng lay động trong hồ.
Tiếng chim hót lanh lảnh vang lên, Thẩm Phức giật mình tỉnh giấc, phát hiện hai người dựa sát vào nhau, thu người ngủ trong khoang thuyền.

Lục Ký Minh ngủ bên cạnh cậu, mặt dựa vào bờ vai cậu, hô hấp vững vàng.

Thẩm Phức nhớ hôm nay còn có việc, nhẹ nhàng lay Lục Ký Minh dậy.
Lục Ký Minh khom người ra khỏi khoang thuyền, duỗi người trong gió hồ tươi mát, chậm rãi chèo thuyền trở về bờ.
Dương Linh cùng xe đều còn ở chỗ cũ, hai người ngồi vào ghế sau, trên xe đặt một cái radio, Dương Linh đang nghe.

Lục Ký Minh dừng một chút, nói với Dương Linh: "Vặn to lên chút."
Tiếng radio từng từ từng chữ rõ ràng truyền ra.

"......! Dùng 5000 nhân dân tệ mua chuộc một tấm vé bầu cử, các tầng lớp đang sôi nổi gửi khiếu nại khiển trách Thái Tranh làm rối loạn kỉ cương.

Trịnh Triệu đốc quân tỉnh Lĩnh gửi điện tín cả nước, nhắm thẳng vào Nghiêm Nhất Hải, cắt giảm lương, đánh thuế chồng chất, lập mưu, lấy mồ hôi nước mắt của nhân dân giúp Thái Tranh hối lộ tuyển cử, cướp đoạt chính quyền......"
Thẩm Phức nhíu mày, ngược lại nhìn về phía Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh nghe nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, ngón tay gõ theo quy luật lên đầu gối.
Rốt cuộc thì Thẩm Phức đã biết những thư
từ cùng sổ sách hối lộ bầu cử đi nơi nào rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc