TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Thẩm Phức là được người lay tỉnh.
Lúc tỉnh lại, trời vẫn còn tối đen, lọt vào tầm mắt là cành lá xanh um, từng mảnh từng mảnh đen kịt.

Người lay cậu tỉnh là Dương Linh, Dương Linh lúc giằng co cùng Chương Chấn Lộ, sườn eo trúng một phát súng, nhưng viên đạn chỉ xượt qua, không thương tổn đến chỗ yếu hại, trước mắt xem ra coi như hành động vẫn thuận tiện.
Thẩm Phức chống tay muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, phía dưới cậu còn một người nữa, là Lục Ký Minh hai mắt nhắm nghiền.

Thẩm Phức sợ tới mức tay khuỵu xuống, do dự một chút, duỗi tay tới kiểm tra mạch đập của hắn.
Chẳng trách lúc Thẩm Phức rơi từ vách núi xuống, vài lần cảm thấy mình sắp bị văng đi, luôn có đôi tay kéo cậu lại.

Lục Ký Minh lót dưới cậu, may mà trên mặt đất có lá rụng chồng chất bao năm mới giúp hắn không bị thương tới nội tạng.
Chỉ là trên người hắn còn cắm nguyên con dao, Thẩm Phức đâm.
Lúc đâm một dao này, Thẩm Phức không đâm vào mấy chỗ quan trọng ở ngực, bụng, cậu cố ý dịch hướng dao xuống, đâm vào bên sườn bụng, nhìn bên ngoài có vẻ nặng, nhưng thực ra không hề thương tới nội tạng.

Cậu đâm cũng khống chế lực rất nhiều, dao đâm không sâu, trên thực tế chỉ tổn hại tới da thịt bên ngoài.
Dương Linh nhìn qua trầm ổn đáng tin cậy, mang tới cảm giác tương tự như Tần Nhạn, chỉ là so ra còn lớn tuổi hơn Tần Nhạn một chút.

[Tui cứ cảm thấy Tần Nhạn trong manhua vẽ hơi bị già quá thì phải]
"Tôi ở phụ cận tìm được Chương tiểu thư ngất xỉu, đầu va đập bị thương rồi, phải mau chóng tìm bác sĩ xin thuốc mới được, đại thiếu cũng vậy."
Thẩm Phức gật đầu, lúc này trừ bỏ nghe y, cũng không có lựa chọn nào khác.

Có thể được sắp xếp ẩn núp bên người Chương Chấn Lộ, ý nhất định cũng là tâm phúc của Lục Ký Minh.
So với Dương Linh, Thẩm Phức thon gầy hơn chút, không khiêng nổi Lục Ký Minh cao to lại còn bất tỉnh kia, vì thế liền tới cõng Chương Yến Hồi, Dương Linh đỡ Lục Ký Minh, đi phía trước dẫn đường.


Vất vả lắm mới xuống tới chân núi, Thẩm Phức cảm thấy thân thể mình sắp rời thành từng mảnh rồi.

Dưới chân núi có quân đội Tấn Trung đóng quân, chỉ cần nhìn thấy người, hai người ngất xỉu này liền được cứu rồi.
"Từ từ ——" Dương Linh đột nhiên nói.
Thẩm Phức vội vàng đứng yên, dựng tai lên cẩn thận nghe, trừ bỏ tiếng côn trùng kêu trong núi, còn có vũ khí rền từng trận, dưới chân mơ hồ truyền đến chấn động.
"Là tiếng súng." Dương Linh cau mày nói.
Trái tim Thẩm Phức vừa buông lỏng một nửa lại treo lên, kỳ đà cản mũi lại ở đâu chạy ra vậy, chẳng lẽ là cứu binh mà Chương Chấn Lộ chờ mãi không đến, giờ mới tới ư? Trên chiến trường cũng có thể trì hoãn như thế cơ á? Hay là nói ngồi xem hai bên trai cò đánh nhau, tới làm ngư ông đắc lợi?
"Nếu không đợi chút?" Thẩm Phức nói, "Đại thiếu dẫn theo nhiều nhân mã như vậy tới đây, binh hùng tướng mạnh, hẳn là sẽ không rơi vào thế hạ phong."
Đoàn người dừng bước chân, tỉ mỉ chờ đợi.

Mãi đến khi chân trời hửng sáng, dãy núi trùng điệp lộ ra đường nét nhấp nhô, động tĩnh giao chiến mới dần dần hoãn lại tới.

Suốt quá trình chờ đợi, hai người ngất xỉu vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Lục Ký Minh nằm thẳng trên mặt đất, quần áo đã bị chà đạp hư không ra hình dáng gì, trên mặt cũng dính không ít bùn, hắn vẫn luôn cau mày, lúc ngất xỉu cũng là một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Phức thấy Lục Ký Minh lưu lạc đến mức chật vật như vậy, có chút không biết nên khóc hay nên cười, không tự giác mà liền vươn tay, muốn giúp hắn lau sạch bùn dính trên mặt.
"Đi thôi." Dương Linh nói.
Thẩm Phức vội vàng thu tay về, đáp: "Được."
Cậu vốn định mang theo hai người bị thương trở về thành, ai biết Dương Linh có chủ trương riêng, dẫn theo Thẩm Phức tới một nơi hẻo lánh ở chân núi, quẹo tới bảy tám lần mới tới.

Thấp thoáng sau rừng rậm, thế mà có một căn nhà nhỏ, nhìn qua rách nát bất kham, đã lâu không có hơi người, lúc đẩy cửa vào, bụi mù mịt phả vào mặt Thẩm Phức.
Bên trong có giường có bàn, đồ dùng nhà bếp lương khô đầy đủ hết, nhìn qua là mới bày trí, đơn giản nhưng không đơn sơ.
Dương Linh giải thích: "Đại thiếu bố trí lúc trước."

Thỏ khôn có ba hang.
Dương Linh đặt Lục Ký Minh vào giường, từ trong phòng tìm ra một hộp thuốc rất lớn, đồ vật bên trong đầy đủ cả.

Y là thủ hạ của Lục Ký Minh, đương nhiên sẽ lo cho chủ tử trước, Thẩm Phức thấy Chương Yến Hồi đáng thương, từ trên giường lấy xuống một chiếc chăn mềm trải xuống đất, sau dó mới đặt Chương Yến Hồi nằm lên đó.
"Anh biết trị thương sao?" Thẩm Phức hỏi.
"Có biết một chút," Dương Linh khiêm tốn nói, "sau đầu Chương tiểu thư có máu bầm, là nội thương, tôi không có biện pháp động tới, phải mang nàng trở về tìm bác sĩ mới được.

Đại thiếu là ngoại thương, tôi muốn rút con dao ra trước để cầm máu, phiền cậu lại đây một chút, giúp tôi đè đại thiếu lại, tránh để giãy giụa sẽ làm miệng vết thương lớn hơn."
Ngữ khí y bình đạm, trên mặt biểu tình bình tĩnh, nhưng lại khiến Thẩm Phức nghe xong đầu đầy mồ hôi.
Không đợi Thẩm Phức chuẩn bị, Dương Linh đã dùng kéo cắt áo Lục Ký Minh, tay đặt trên cán dao, Thẩm Phức vội vàng qua tới, ấn cánh tay Lục Ký Minh xuống.

Hẳn là đau lắm, Dương Linh mới động một chút, trán Lục Ký Minh đã đầy mồ hôi, hắn bắt đầu giãy giụa.

Thẩm Phức tay mắt lanh lẹ, từ hòm thuốc lấy một cuộn băng gạc, nhét vào miệng Lục Ký Minh, hai tay giữ chặt bờ vai hắn.
Thẩm Phức cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, ngăn cản Lục Ký Minh giãy giụa.
Dương Linh nhãn lực tinh tường, quyết đoán mà rút đao, không đợi máu tươi trào ra, lập tức dùng băng gạc gắt gao che lại vết dao, dù đã nhẹ tay, nhưng vẫn rất đau.

Lục Ký Minh giãy giụa không ngừng, Thẩm Phức giữ hắn tới mức cả người cậu toàn là mồ hôi, căng thẳng đến mồ hôi cùng không dám lau.

Dương Linh nhìn qua là thật sự có bản lĩnh, quyết đoán cầm máu, tiêu độc, sau đó khâu lại.

Dương Linh cũng mồ hôi đầy đầu, nhưng thanh âm vững vàng như cũ: "Vốn là phải gây tê, nhưng hiện tại điều kiện không cho phép, chờ lát nữa lúc khâu lại, đoán chừng đại thiếu sẽ giãy đến lợi hại, cậu đè lại."
Mới chỉ nghĩ thôi, Thẩm Phức đã thấy đau rồi.
Toàn bộ quá trình khâu lại ước chừng mười lăm phút, Lục Ký Minh đau tới mức cổ cùng cánh tay nổi đầy gân xanh, Thẩm Phức gắt gao đè hắn lại, dùng sức tê hết cả chân tay, chờ đến khâu xong, sắc trời đã sáng hẳn, Dương Linh một khắc cũng không ngừng, thu thập tốt đồ đạc, dặn dò nói: "Khả năng sẽ bị sốt, nhớ cho đại thiếu uống thuốc đúng giờ."
Thẩm Phức nhạy bén hỏi: "Anh đi đâu?"
"Tôi trở về quan sát tình huống, đưa cả Chương tiểu thư về.

Từ lúc đại soái mất quyền hành, trong quân nhân tâm tan rã, chủ ý xấu rất nhiều, đại thiếu còn bị thương, trước trốn tránh quan sát tình huống là tốt nhất."
Y đi lại như gió, Thẩm Phức còn không kịp kháng nghị, y đã cõng Chương Yến Hồi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh, bên ngoài là tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu vang sáng sớm, bên trong là tiếng Lục Ký Minh hít thở dồn dập.

Thẩm Phức ngơ ngẩn hồi lâu mới như bừng tỉnh từ trong mộng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Ký Minh bất tỉnh nhân sự, hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi ở trên núi, hiện tại ở trong phòng, cậu có tới cả trăm cơ hội giết Lục Ký Minh.
Ngay cả khi không giết, hiện tại cũng là cơ hội rất tốt để chạy trốn.
Thẩm Phức đẩy cửa đi ra ngoài, vị trí của căn nhà nhỏ này rất khuất, bị cây cối che khuất, dù là ban ngày ban mặt cũng khó có thể phát hiện.

Cũng là bởi vì như thế, Thẩm Phức ngó trái ngó phải, cũng không biết lúc này bản thân đang ở đâu, muốn theo dấu chân Dương Linh mới đi cũng không được, hoàn toàn tìm không ra.
Tiểu A hiện tại tung tích không rõ, Thẩm Lệnh Nghi còn ở Bình Châu, thoát thân không được.
Lại nói, cậu theo đoàn quân tới đây, trên người không có bất cứ giấy tờ gì chứng minh thân phận, một cắc tiền cũng không có, sao ngồi được tàu hỏa đây.
Thẩm Phức cau mày "chậc" một tiếng, quay đầu lại lại nhìn thoáng qua Lục Ký Minh nằm im trên giường, trong lòng có chút buồn bực, đá một phát vào bên cửa, cuối cùng vẫn trở lại trong phòng.
Lục Ký Minh nằm đó, trừ bỏ sắc mặt nhìn qua tái nhợt thì cũng không có gì khác thường.
Thẩm Phức chán không thèm chết, nghĩ rồi lại nghĩ, cũng chưa nghĩ ra phương pháp thoát thân hoàn hảo, bực bội vươn ngón tay, chọc một chút vào đầu Lục Ký Minh, Lục Ký Minh bị cậu chọc đến đến nghiêng cả đầu, môi mấp máy, cũng không biết đang nói mê cái gì.

Thẩm Phức nghiêng đầu hắn trở về, vén mí mắt hắn lên, lại đem chóp mũi hắn kéo thành bộ dáng mũi heo, không thú vị chút nào.
Cũng may cậu cũng không phải người dễ sa sút ý chí tinh thần, buồn bực trong chốc lát liền điều chỉnh lại, đứng lên xem xét khắp nơi phòng trong.
Quần áo đệm chăn có, còn có chút gạo và mì, góc phòng có chum lớn đựng đầy nước trong, vũ khí thì không có.

Thẩm Phức sờ sờ dao găm quấn chặt ở bắp chân mình, trong lòng an tâm một chút, cũng không đến mức tay không tấc sắt.

Thẩm Phức mân mê lò đất ở bếp, nhóm lửa nấu cháo cho mình.
Cháo "lục bục" trong nồi, cậu vừa khuấy, vừa suy tư chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Lục Ký Minh đoạt quyền rồi cầm tù Lục Trọng Sơn, xuất binh tiêu diệt Chương Chấn Lộ, muốn đoạt thư từ sổ sách về, một loạt việc này diễn ra, có thể nói là thận trọng từng bước.

Thẩm Phức chỉ có một việc nghĩ mãi không hiểu, từ xưa đến nay, những kẻ có dã tâm, tính kế trước sau hẳn là sẽ không giống như Lục Ký Minh, tự mình đẩy mình đến cảnh chật vật như vậy.
Lần trước ở bãi săn nhạn trúng đạn, lúc này ở trên núi để Thẩm Phức xiên một nhát dao.

Lại giống hiện tại, Lục Ký Minh hắn chắc chắn cậu sẽ không lợi dụng lúc hắn bị thương, lấy tính mạng của hắn luôn sao? Hắn trải qua tình cảnh hoàn toàn chưa tới mức quá khốn cùng, Thẩm Phức cũng không tin không có giải pháp khác.
Lục Ký Minh không giống một kẻ có dã tâm, kẻ dã tâm yêu nhất chính là mạng sống bản thân, không có mạng, dốc sức đoạt tới tiền bạc cùng quyền binh, cũng đâu có được hưởng.
Lúc mưu tính thành công, cũng không thấy hắn vui sướng, đa phần là âm trầm cô đơn.
Nghĩ đến đây, cháo cũng nấu xong, Thẩm Phức múc một bát, nếm một ngụm, nhạt nhẽo vô vị, nhưng trong tình huống thiếu muối thiếu đường, có thể làm thành như vậy đã là cực hạn, lấp đầy bụng mà thôi.
Thẩm Phức uống cháo nóng hổi, vừa quay đầu lại, phát hiện Lục Ký Minh mở to mắt, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu, làm cậu sợ tới mức suýt thì đổ cả bát cháo.
"Tỉnh rồi có thể đánh động cái được không? Hù chết người." Thẩm Phức lầu bầu nói.
Lục Ký Minh hữu khí vô lực mà nói: "Phần tôi đâu?"
Thẩm Phức ba ngụm liền uống xong bát cháo của mình, múc phần còn lại đem tới.

Lục Ký Minh bị thương ở bụng, miệng vết thương mới khâu, không ngồi dậy được, Thẩm Phức múc nửa thìa, đưa tới bên miệng hắn.
"Nóng." Lục Ký Minh nói.
Thẩm Phức thổi thổi, lại đưa tới bên miệng hắn, Lục Ký Minh nếm nếm, lại nói: "Nhạt."
Thẩm Phức: "......"
Lục Ký Minh nhìn cậu, cậu nhìn Lục Ký Minh, bốn mắt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phức giơ tay, uống luôn chỗ cháo kia, đặt bát rỗng xuống, cười nói: "Trù nghệ không tốt, không miễn cưỡng đại thiếu chịu khổ cùng."
Dứt lời, cậu vỗ vỗ tay, đứng lên đi ra ngoài.
Giỡn mặt sao, Lục Ký Minh hiện tại hành động không tiện, bị thương nửa chết nửa sống, còn muốn bày ra phong thái thiếu gia sai khiến người khác á? Thẩm Phức sâu sác cảm thấy chính mình bị Lục đại thiếu hại cũng đủ thảm, vô duyên vô cớ dính rõ nhiều tai bay vạ gió, hiện tại cũng nên để Lục đại thiếu tự mình nếm thử bị tư vị bị người quản chế..


Bình luận

Truyện đang đọc