TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG


Vân Nghê trở về phòng, vừa đi cô vừa nghĩ xem sẽ đưa những ai đi cùng.

Hai người Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ chắc chắn sẽ đi cùng tại vì họ là tứ, lục hoàng tử đương triều.

Mẫn Nhi và....phải rồi Tình Nhi cô bé ấy nhất định không thể cùng đi được.

Bây giờ chưa có chứng cứ thôi thì cứ tạm bỏ qua cho Tình Nhi trước.

Mẫn Nhi là tỳ nữ thiếp thân của cô, dù không biết võ nhưng cũng là do nghĩa mẫu cô nhặt được, là tỷ muội cùng nhà.

Dương Hoa và Trân Châu thì lại không đi được, hai đứa nhóc đó là tiểu quan của Vạn Hoa lâu không phải ca kỹ, cũng không phải vũ nữ, không đi được.
Vân Nghê bước vào phòng bắt gặp Mẫn Nhi đang đứng loay hoay ở ben trong.

"Mẫn Nhi?"
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Vạn Hoa lâu được mời lên kinh thành tham gia vào tiệc mừng thọ của hoàng thượng đúng không vậy ạ?"
"Đúng rồi.

Sao vậy?"
"Nô tỳ.....Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi có được không ạ?"
"Em không phải là ca kỹ, không phải vũ nữ sao đi được chứ?"
"Nhưng Mẫn Nhi muốn đi.

Mẫn Nhi có thể học múa.

Tiểu thư em muốn đi cùng có được không ạ?"

"Tiểu cô nương ngốc, cả ta và các ca ca tỷ tỷ ở Vạn Hoa lâu đều ít nhiều biết võ công.

Em không biết một chút gì lên kinh thành lạ nước lạ cái rất nguy hiểm."
"Tiểu thư đừng lo.

Cảnh Vũ công tử nói rồi nếu nô tỳ lên kinh thành y nhất định sẽ bảo vệ nô tỳ"
"Cảnh Vũ? Trịnh Cảnh Vũ? Thật lạ nha hắn từ lúc nào mà tốt vậy?
"Nô tỳ cũng không biết.

Nhưng mà tiểu thư chuyện an toàn của nô tỳ đã có Trịnh Cảnh Vũ công tử bảo vệ rồi, tiểu thư có thể cho nô tỳ đi cùng được không? Đi mà tiểu thư, cho nô tỳ đi cùng với nha"
"Được rồi, được rồi.

Ta cho em đi cùng là được chứ gì? Mà từ lúc nào em với Trịnh Cảnh Vũ thân thiết như vậy chứ?"
"À...thì là nhờ một số chuyện mà nô tỳ mới quen thân được với y hơn chút thôi.

Tiểu thư không phải lo đâu, người cứ vui vẻ chọn vũ đoàn đi đến hôm khởi hành sẽ có bất ngờ đó ạ hihi"
Một tràng cười khúch khích vang lên, Mẫn Nhi vụt chạy đi sau khi dã đạt được mục đích.

Vân Nghê nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, hồn nhiên kém mình một tuổi đấy.

Đột nhiên cô ngẩn ra, sao nhìn như thể mình có thêm một đứa em gái nhỏ ngây thơ, hoạt bát.

"Xem nào"
Vân Nghê tiến lại phía án thư lật tìm sổ sách ghi chép về nhân sự của Tô phủ và Vạn Hoa lâu.

"Đây rồi.

mục ca vũ, cũng.....nhiều người quá.

Xem nào.

Tiểu Hạnh, A Tú, A Dung, Tiểu Tuyết, Tiểu Ái, Tiểu Ngọc, Tiểu Lệ, A Hoa, A Huyền, Tiểu Hương, Tiểu Dương.

Tính cả mình nữa là mười hai người, ưmmm.......năm người nhạc công, bảy người vũ nữ.

Được rồi.

Mẫn Nhi ngoan, em đâu rồi vao ta bảo tý"
"Dạ tiểu thư?"
Mẫn Nhi đang đứng ngoài phòng quét sân, nghe tiếng gọi mang cả cái chổi chạy vào phòng.

Vân Nghê đưa tờ giấy ghi tên các ca kỹ và nhạc công cho Mẫn Nhi dặn dò cô đi thông báo cho từng người trong danh sách này và phải đảm bảo tất cả bọn họ đều phải biết tin.

Còn bảo Mẫn Nhi dặn họ chuẩn bị sẵn y phục, tầm vài hôm nữa sẽ khởi hành đi kinh thành.


Dặn dò xong xuôi hết cả, Vân Nghê nằm vật ra giường, đôi chân vẫn chưa phát triển hết đang thò ra khỏi giường lắc lư đung đưa.

Cảm thấy có chút mệt cô nhắm mắt lại, vài sợi tóc con vương trên mi mắt của cô.

Chúm môi lại thổi phù phù như một con cá vàng hết sức đáng yêu.

Nhưng sợi tóc cứng đầu vẫn không chịu tránh ra khỏi tầm mắt của cô.

Ở ngoài cửa vang lên tiếng cười, Vân Nghê khuôn mặt xị xuống không đáp lời.

Người bên ngoài bước vào mang theo một ít điểm tâm cho Vân Nghê.

Đặt hộp điểm tâm lên bàn y tiếng lại cúi xuống trong ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn cô.

Ngồi xuống giường ở ngay bên cạnh Vân Nghê y cười
"A Tửu hôm nay sao vậy? Nhìn như thể ca vũ của cô bị bắt nạt ý.

Có chuyện gì sao? Cứ nói ra biết đâu ta giúp được A Tửu thì sao?"
Vân Nghê cũng chẳng ngại ngần gối luôn đầu lên đùi Trịnh Cảnh Hiên.

Cô giả bộ nhiều tâm sự mà nói
"A Hiên, Vạn Hoa lâu nhận được thiếp mời đến tiệc mừng thọ của hoàng thượng biểu diễn, nghĩa mẫu đã đi trước để sắp xếp.

Ta là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu vài ngày nữa cũng phải khởi hành đi rồi."
"Thì có sao đâu.

Được lên kinh thành biểu diễn vào tiệc mừng thọ của hoàng thượng là chuyện tốt mà.

Biết đâu muội sẽ có bất ngờ đấy"
"Ta không quan tâm là chuyện tốt hay chuyện xấu, là bất ngờ hay không.

Cái ta lo là huynh."
Trịnh Cảnh Hiên mặt đã đỏ nay càng đỏ tợn.

"Ta.....ta có gì đáng để muội lo chứ?"
"Mắt của huynh giờ không đáng lo nhưng mà độc Dịch Hồn đã phát tán ra toàn bộ cơ thể, nếu không chữa trị kịp thời cùng lắm huynh chỉ còn sống được đến mùa xuân năm sau thôi."
"Vậy thì có sao đâu chứ? Ít nhất trong thời gian cuối cùng này, ta đã tìm thấy một tiểu cô nương lanh lợi có thể làm ta vui vẻ khi ở cùng ."
Vân Nghê nghe lời này như có dụng ý nào đó khác nhưng tạm thời không nghĩ ra
"Không thì hai người các huynh đi chúng bọn ta đi.

Cả huynh và Cảnh Vũ."
"Hả?......hai người chúng ta á? Nhưng...."
"Ta biết hai người các huynh là công tử kinh thành.

A Hiên huynh không cần lo, Cảnh Vũ đã vô tình nói cho Mẫn Nhi biết rồi.

Y đã hứa với Mẫn Nhi sẽ bảo vệ muội ấy, còn ta thì hứa sẽ chữa bệnh cho huynh, các huynh nhà lại ở kinh thành đi cùng bọn ta là nhất cử lưỡng tiện."
"Vậy phải làm phiền A Tửu chăm lo thêm cho hai huynh đệ bọn ta vậy"
"ừm...."
Vân Nghê ậm ừm một tiếng nhỏ trong cổ họng, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, hai mắt cô díp lại, dần thiếp đi trên đùi Trịnh Cảnh Hiên.

Thấy cô không trả lời nhịp thở đều đều, Trịnh Cảnh Hiên cúi xuống nhìn thì thấy cô đã ngủ từ bao giờ.

Vươn tay vén mấy sợi tóc còn vương trên má, y cười khổ.

"Tô Vân Nghê, A Tửu rốt cuộc muội là ai tại sao cả Tiểu Vũ lẫn Ô Y Vệ của ta đều không điều tra ra thân thế của muội.

Rốt cuộc muội là tiểu yêu nữ phương nào........lại có thể khiến ta từ muốn lợi dụng muội chuyển sang để ý muội, muốn tìm cách gặp muội đến vậy? Haizz Tô Vân Nghê à nếu muội biết có người cho dù là đã từng muốn lợi dụng muội bây giờ lại vô tình hữu ý đặt muội vào trong lòng vậy muội sẽ tha thứ cho hắn, hay ghét hắn không muốn gặp mặt?"


Bình luận

Truyện đang đọc