TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG


"A….đau đau đau.

Ta đã như vậy rồi mà còn bị truy sát nữa thật là thảm mà."
"Được rồi, đừng làu bàu nữa bọn chúng sắp đến rồi, nếu cô không muốn chết thì mau chạy về phía trước đi.

Ra khỏi con ngõ này là cổng lớn của Tiêu Dao vương phủ rồi, cô cứ bán thảm ở đó chắc chắn bọn chúng không dám làm gì gây nguy hại đến cô đâu."
Vân Nghê chạy một mạch ba chân bốn cẳng ra khỏi con ngõ, mặt trời chiếu thẳng vào mắt, khiến cô phải nhăn mày, cổng lớn của Tiêu Dao vương phủ đã hiện ra trước mắt rồi, nhưng không thể cứ vậy xông vào được.

Vân Nghê ngó quanh phải rồi tượng sư tử, cô chạy đến ngồi thụp xuống phía sau của bức tượng đá phía bên phải của cổng lớn.

Đám người áo đen quả nhiên đã đuổi đến rồi nhưng bọn chúng không dám bước ra khỏi con ngõ, ngang nhiên đến bắt Vân Nghê đi, đứng yên ở đó cũng không phải cách, bọn chúng đành rút lui đi trước.
Nhẹ thở hắt ra một hơi, Vân Nghê ngồi bệt xuống mặt đất trước cửa của vương phủ, thoát rồi, tâm trạng thật nhẹ nhõm, bàn chân bị trẹo không thấy đau nữa, bàn tay vẫn đang rỉ máu cũng không còn cảm thấy đau đớn như mấy hôm trước nữa.


Đang ngồi tự cảm thán với sự may mắn này của bản thân, Vân Nghê chợt giật mình ôm con sư tử đá, quay phắt lại đằng sau nhìn.

Là một trong số hai người thị vệ canh cửa…
"Tô tiểu thư? Sao tiểu thư lại ở đây? Không phải tiểu thư đã cùng với vương gia vào cung rồi sao? Sao y phục của tiểu thư lại…???"
"Ngươi biết ta sao? Thôi từ từ đã chuyện này không quan trọng, ta hỏi ngươi chút.

Trịnh Cảnh Hiên….à vương gia nhà ngươi đâu rồi?"
"Không phải vương gia vừa cùng tiểu thư vào cung sao?"
".....À à đúng, đúng rồi, ta quên mất dạo này đầu ta cứ sao ý quay mòng mòng luôn.

Đa tạ thị vệ đại ca nhé, ta đi tìm vương gia.

À phải rồi, có thể nhờ hai người đừng nói với vương gia rằng ta….ừm bộ dạng như này đi tìm ngài ấy nhé."
"Dạ, Tô tiểu thư đi thong thả"
Vân Nghê cười quay đi nhưng trong lòng thầm mắng Trịnh Cảnh Hiên, cái đồ ngốc này về rồi cũng không biết đường phải ở yên trong phủ hả còn chạy linh tinh như vậy nữa? Khoan đã….hắn nói…cô và Trịnh Cảnh Hiên cùng nhau vào cung? Hơ, hơ hơ, hơ hơ hơ, cô á? Cùng Trịnh Cảnh Hiên vào cung? Được lắm Trịnh Cảnh Hiên, cô mới không ở cùng có mấy hôm thôi mà đã tìm người khác giống cô rồi? Thật uổng công tìm thuốc cho hắn mà.
"Pipi, ký chủ của cậu bị thay thế rồi kìa."
"Đừng có đùa chứ ký chủ.

Nhưng tóm lại là cô không cần lo, cho dù có thế nào thì cô cũng là chính cung nương nương mà."
"Không phải, chỉ là, tự nhiên có chút hụt hẫng.

Biết sao không kiểu cậu đang là một phiên bản duy nhất ý, xong tự nhiên bị thay thế cảm giác cứ thế nào ý."
"Ký chủ….chẳng lẽ, cô thích nam chủ rồi sao?"
"Thích cái đầu cậu đấy.


Ta quyết định rồi, bổn cô nương sẽ không đi tìm hắn ta nữa, ta sẽ ở trong phủ chờ hắn về.

Ta phải xem xem rốt cuộc người thế thân kia giống ta được mấy phần, xinh hơn ta không hay là lại xấu như Chung Vô Diệm."
"Vậy mà còn nói là không thích, ký chủ ghen rồi."
Câu này Pipi cũng chỉ là lẩm bẩm nói thầm thôi, không dám nói thành lời, nếu không sẽ bị Vân Nghê mang đi làm đại bổ mất.

Lại nhắc đến Vân Nghê, cô lúc này trí đã quyết liền khập khiễng đi tìm chỗ để trèo vào bên trong Tiêu Dao vương phủ.
Tìm khắp nơi rồi Vân Nghê vẫn chưa tìm được chỗ nào ổn sẽ leo vào cả, chỗ thì cao quá, chỗ thì cũng cao lại có điểm tựa để trèo lên nhưng lại quá nhiều người.

Nếu để người ta thấy thì rất là không tốt.

Loay hoay thêm một lúc nữa thì Vân Nghê tìm đã được lối vào bên trong nhưng nó hơi....
"Ký chủ cô thực sự muốn chui qua cái lỗ này để vào trong sao? "
"Mặc dù nó là lỗ chó chui nhưng ít nhất có thể vào trong phủ, vẫn đỡ hơn là phải trèo tường mà đúng không? "
Vân Nghê ngồi xuống vén đám cỏ ra, kéo gọn vạt áo lại hai tay chống xuống đất khẽ khàng bò qua lỗ chó chui đấy.
"....Tiểu thư? "
Nghe thấy có tiếng gọi, Vân Nghê ngẩng đầu lên, là Mẫn Nhi.


Cô đứng thẳng lên, phủi phủi hai tay cười ngượng
"Mẫn.....Mẫn Nhi, sao em lại ở đây? "
" Tiểu thư.........thật sự là tiểu thư sao? Ơn trời người không sao, tiểu thư không sao, người an toàn rồi.

Tiểu thư sao người lại như này? Tiểu thư rất thích sạch sẽ sao lại để bản thân mình ra nông nỗi này cơ chứ? Sao hai bàn tay tiểu thư lại bị thương như vậy chứ? Cả người đứng cũng không vững, tiểu thư người gầy đi rồi....."
"Đợi chút Mẫn Nhi, tạm thời đừng nhắc mấy cái này, em có biết chỗ nào an toàn để trốn không? Ta cần......cần phải tắm rửa thay đồ đã."
"Tạm thời em cũng không được lộ mặt, không thì tiểu thư theo em đến tạm phòng của Xuyến Tâm tỷ tỷ đi.

Hiện tại tỷ ấy cũng không có ở trong phủ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc