TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG


Vân Nghê nhìn túi dâu tằm mà Mẫn Nhi mang về, cô tay chống má, tay mâm mê chiếc khuyên tai nghĩ xem nên làm gì với chỗ này.

Vì nếu cô không nhầm ngoại trừ Mẫn Nhi chắc chắn vẫn còn ít nhất một túi dâu tằm nữa sẽ về đến tay Vân Nghê.
Quả nhiên không sai, chỉ một lúc sau khi Mẫn Nhi rời đi Trịnh Cảnh Hiên đã đi đến trước cửa phòng trọ của Vân Nghê trên tay còn cầm theo ba cái túi đựng đồ.

Y đứng ở trước cửa một tay cầm túi đồ, một tay gõ lên cánh của phòng của cô.

Vân Nghê lúc đó đang ngồi ở trong phòng đọc sách tại thư viện giả tưởng, nghe tiếng gõ cửa, cô đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa vừa đi vừa nói
"Đợi chút ra liền"
Cô mở cửa thấy người đứng trước mặt là Trịnh Cảnh Hiên thì hơi sững người lại vì từ lúc hắn tặng trâm cho cô hai người tuy có gặp mặt nhưng cũng chưa có thời gian riêng với nhau nên không ngại lắm.

Nhưng hiện giờ thì lại khác, tại nơi này chỉ có hai người bọn cô, không còn một ai đến cả Pipi cũng chạy theo Mẫn Nhi đi chơi rồi.
"A Tửu tiểu thư, dù sao ta cũng vẫn là người bệnh chẳng lẽ tiểu thư không định mời ta vào trong ngồi sao?"
"À huynh vào trong đi"
Vân Nghê mở rộng cửa, cánh cửa phòng trọ cũ kỹ kêu lên ken két dần mở ra.


Trịnh Cảnh Hiên mỉm cười đi vào, đặt ba cái túi mới mua về lên mặt bàn, y mơr từng túi ra cười giới thiệu.
"A Tửu ta nghe mọi người nói muội rất thích tang thậm, ta liền mua cho muội một chút, nhưng ta sợ nó hơi chua nên đã mua thêm một ít kẹo hồ lô cho muội.

Còn nữa đây là hạt dẻ bọc đường, rất ngọt đó.

Mẫn Nhi nói muội không thích ngọt nhưng ta sợ nếu muộn chỉ ăn mỗi tang thậm sợ sẽ bị chua...."
"Trịnh Cảnh Hiên"
Không đợi cho Trịnh Cảnh Hiên nói xong Vân Nghê đã ngắt lời y
"A Hiên ừm chuyện là ta có việc muốn nói với huynh.

Huynh ngồi xuống trước đi đã"
Trịnh Cảnh Hiên hơi khựng lại, nhưng rồi cũng khôi phục lại dáng vẻ cũ, hắn ngồi xuống bên bàn trà khuôn mặt có chút căng thẳng.

Vân Nghê cũng nhận ra, cô tiến lại rót cho y một tách trà rồi mới mở lời
"A Hiên, lần trước ta có nói với huynh phải đề phòng Tình Nhi huynh còn nhớ không? Lần trước, trước khi khởi hành lên kinh thành ta đã phát hiện ra, Tình Nhi đã biến mất khỏi An Lạc sơn trang.

Mấy ngày nay Phúc bá âm thầm điều tra và gửi thư cho ta nói rằng đã tra ra thân phận của Tình Nhi rồi."
"....Sao muội lại nói chuyện này với ta chứ? A Tửu nghi ngờ về cô ta thì tra thôi, ta cũng không có liên quan..."
"Tứ hoàng tử, Tiêu Dao Vương, Trịnh Cảnh Hiên, lục hoàng tử, Trịnh Cảnh Vũ.

A Hiên huynh không cần phải giấu ta nữa.

À không bây giờ phải gọi là Tiêu Dao Vương gia rồi."
Vân Nghê đã lật bài ngửa với Trịnh Cảnh Hiên rồi.


Tuy miệng gọi Trịnh Cảnh Hiên là Tiêu Dao vương nhưng cô không có vẻ gì là giống như đang nói chuyện với người có chức danh cao hơn mình cả.

Nói đơn giản thì hiện giờ hai người bọn họ vẫn cần dựa vào cô để làm bình phong, bây giờ cho dù có vô lễ đến mấy thì Trịnh Cảnh Hiên sẽ không giết cô hay trị tội cô ít nhất là cho đến lúc đến kinh thành cô cùng đội ca vũ vẫn an toàn dưới kiếm của bọn họ.
"Pháo hoa vào đêm hai ngày trước khi xuất phát, nhất định là tín hiệu mà người đã báo cho đội binh sĩ đó đến bảo vệ hay nói đúng hơn là đến hộ tống hai người về kinh thành.

Còn A Tửu và đội ca vũ này chỉ là công cụ để giúp che giấu hai người mà thôi."
"A Tửu không phải.....ta..."
"Ta chưa nói hết.

Hiện tại an nguy của hai người đều phụ thuộc vào sơn thôn thiếu nữ bọn ta, vì sống ở sát biên giới nên ngài chắc chắn bọn ta ít nhiều ai ai cũng biết võ công.

Nếu loan tin đồn Tiêu Dao Vương mời chúng ta lên kinh thành biểu diễn sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý và nhưng người gây bất lợi với người cũng sẽ dần lộ diện, nhưng để đảm bảo an toàn cho bọn ta nên người bất đắc dĩ phải để đệ đệ người tức lục hoàng tử ra ngoài cưỡi ngựa dẫn đường.

Thực ra người không thể cưỡi ngựa theo ta suy đoán có thể là do không tiện ra mặt, không muốn để người khác biết về tình trạng của mình hoặc vì một lý do nào đó mà người không thể trực tiếp ra mặt nên mới phải dựa vào bọn ta.

Ta nói đúng chứ Tiêu Dao vương gia?""
"Đúng.

A Tửu nói đúng.


Trịnh Cảnh Hiên là Tiêu Dao vương, Tiêu Dao Vương chính là Trịnh Cảnh HIên.

Nhưng mà làm thế nào muội có thể phát hiện ra được chứ?"
"Chuyện này thì.....hmm nói thế nào nhỉ, nó hơi khó nói.

Nói chung là bản thân của huynh nó toát lên vẻ cao quý khác người, nói chuyện với huynh ta cảm giác được một sự cao ngạo ẩn chứa trong lời nói và ngữ điệu của huynh....Thôi quay lại chuyện chính, Phúc bá đã tra ra được Tình Nhi là ai rồi.

Cô ấy là tiểu công chúa của tiền triều, 10 năm trước binh biến nổ ra, cô ấy được một hầu nữ cứu thoát chạy trốn đến đây.

Hầu nữ thì đã bị thương mất rồi còn Tình Nhi thì được một người khác nhận nuôi.

"
"Nếu đã được người khác nhận nuôi vậy sao lại xuất hiện tại An Lạc sơn trang của muội?".


Bình luận

Truyện đang đọc