TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG


Vân Nghê nhìn cô ta đưa miếng lệnh bài lên mà bật cười, thì ra cô ta trộm lệnh bài của Trịnh Cảnh Hiên là để dùng vào việc này, nhưng có vẻ cô ta đen quá đi.

Hoàng thượng cầm trên tay miếng lệnh bài màu vàng kim, ánh mắt như không thể tin được không quay đầu lại mà hỏi Trịnh Cảnh Hiên
"Hiên Nhi, chuyện này là sao? Giải thích rõ ràng cho trẫm."
"Phụ hoàng...."
"Hoàng thượng tất cả lời dân nữ vừa nói đều là sợ thật, xin hoàng thượng minh giám. - Tình Nhi cố tình ngắt lời không cho Trịnh Cảnh Hiên cơ hội giải thích.

Cô ta muốn dùng lời khai trước đó của mình để kéo Trịnh Cảnh Hiên xuống nước, nếu chọn đúng cách còn có thể kéo cả Trịnh Cảnh Vũ xuống theo.

" Trẫm đang hỏi Tiêu Dao vương, không phải hỏi ngươi.

Người đâu lôi cô ta xuống đưa đến Thận Hình ti nghiêm hình thẩm tra."
"Hoàng thượng xin hoàng thượng minh xét.

A Tửu hẵng còn nhỏ, con bé chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này.

Xin hoàng thượng hãy giao con bé cho thần phụ, thần phụ sẽ nghiêm khắc chỉ dạy lại nó."
Lý Loan sau khi nghe xong câu nói của đương kim hoàng thượng thì hốt hoảng chạy ra quỳ xuống dập đầu xin tha.

bà ta nước mắt đã lưng tròng.


"Cô...Tiểu thư, xin tiểu thư đừng làm hại con bé.

Xin cô đó.

Lão gia, lão gia ông mau cầu xin hoàng thượng đi, nó là A Tửu, là Phương Vân Nghê, là Vân Nghê của chúng ta đó.

Hoàng thượng thần phụ cầu xin người, người phạt con bé, phạt thần phụ như nào cũng được chỉ xin hoàng thượng đừng dùng hình với con bé."
Cả sảnh lớn như nổ bung, mọi câu chuyện mọi ánh mắt đổ dồn lên người của Lý Loan.

Phương Từ vẫn chưa hiểu việc gì liền chạy lại kéo lấy phu nhân Lý Loan của mình khẽ mắng bà ấy đừng lên cơn nữa, đây không phải hầu phủ, rồi lại quay ra nhìn mọi người cười khổ.

"Hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, mọi người xin thứ lỗi, từ sau khi trưởng nữ nhà ta mất tích bà ấy cả ngày đều tinh thần bất ổn như vậy hết.

Nào phu nhân mau quay về rồi, A Tửu đã không còn ở bên chúng ta nữa rồi."
"Không" - Lý Loan hất tay của Phương Từ ra bò lại bên cạnh Tình Nhi dùng đôi tay của mình ôm cô ta vào trong lòng: "Lão gia, nó chính là A Tửu, là con gái ruột của chúng ta.

Phải rồi thái hậu nương nương, người hãy nói gì đi, thần phụ cầu xin người.

Con bé chẳng phải là nghĩa nữ của người sao? Cầu xin người, cầu xin người hãy khuyên hoàng thượng tha cho con bé."
Nhưng trái lại với ý nghĩ của mọi người rằng Tô Tử Lan mở miệng câu đầu tiên là cầu xin cho Vân Nghê giả, thì bà ấy lại là phản đối với lời của Lý Loan vừa nói.

"Không, Định Văn hầu phu nhân.

Ai gia không thể giúp phu nhân khuyên hoàng thượng.

Tại vì ai gia chắc chắn nếu là Nghê Nhi thì con bé sẽ không hướng kiếm về phía ai gia như vậy, cho dù có là ám sát ai đi chăng nữa.

Hay có thể nói cách khác, người đang quỳ ở đó, đang ở trong vòng tay của phu nhân vốn không phải Nghê Nhi mà chính tay ta đã nuôi nấng hơn chục năm qua."
Lý Loan nghe câu này cảm giác như rụng rời chân tay, bà ấy dần buông lỏng đôi tay đang ôm Tình Nhi ra lùi dần về sau.

Như không tin vào tai vào mắt mình nữa, Lý Loan hít một hơi hỏi lại.

"Vậy thái hậu, chẳng phải người nói người đã nuôi nấng A Tửu sao? Con bé bây giờ.....đã ở đâu rồi? Người này không phải con bé, vậy nàng ta là ai? Sao thái hậu lại dẫn nàng ta đến trước mặt ta nói rằng đó là nữ nhi của thần phụ?"
"Chuyện này chính ai gia đến ban nãy cũng mới nhận ra.

Còn Nghê Nhi thật sự...chẳng phải đang ở đây hay sao? Sao vậy? Vẫn chưa muốn lộ mặt sao? Nghê Nhi?"
Vân Nghê cười, đỉnh lắm vậy mà lại phát hiện ra cô chỉ vì một hành động của Tình Nhi.


Thanh kiếm vẫn cầm chắc trong tay, tay còn lại đưa lên cởi bỏ tấm khăn che mặt.

Mọi người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô xong thì liền há hốc miệng, ha khuôn mặt này cũng quá giống nhau rồi.

Dung nhan như hoa như ngọc dần lộ ra sau lớp khăn, nụ cười vui vẻ nở trên môi.

"Dân nữ Vân Nghê xin thỉnh an hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương." - Vân Nghê đưa thanh kiếm cho tên thị vệ đứng bên cạnh, hắn hiểu ý cầm lấy khống chế Tình Nhi lại thay cho Vân Nghê để tránh cô ả chạy mất: "Nghĩa mẫu, Nghê Nhi có thể nói một số chuyện có được không? Và hỏi người một chuyện?"
"Được mau nói đi."
"Dạ.

Vậy hoàng thượng, không phải người muốn giải thích rõ ràng sao? Dân nữ sẽ kể lại đầu đuôi cho hoàng thượng.

Nhưng trước tiên dân nữ muốn hoàng thượng xem qua cái này."
Vân Nghê nói xong thì liền đưa miếng lệnh bài Tiêu Dao vương cho vị công công tên Tống Ngọc, để ông ta mang lên đưa cho hoàng thượng.

Xong rồi mới bắt đầu kể lại.
"Chuyện này phải kể từ lúc trước khi A Hiên....Tiêu Dao vương gia khởi hành quay về kinh thành."
Phải mất một lúc lâu Vân Nghê mới kể xong, đầu đuôi sự việc có vẻ đã rõ ràng, Tiêu Dao vương gia là bị oan.

Còn vị cô nương có khuôn mặt giống hệt đại tiểu thư Phương gia là công chúa của tiền triều Tình Nhi, tên đầy đủ là Dung Tình.

Cô ta được đưa đến Khương quốc sống sau đó quay về ẩn nấp bên cạnh thái hậu và Phương đại tiểu thư với âm mưu nhiễu loạn triều chính.

Khuôn mặt này cũng không phải của cô ta, mà là dịch dung mà thành.


Sau khi đã giải thích xong Vân Nghê cũng đã hết đất diễn cô im lặng quỳ bên cạnh chờ diễn biến tiếp theo.

Hoàng thượng cũng không muốn chuyện xấu của Minh triều bị phơi bày ra trước mặt các sứ thần nước khác liền tìm cách thoái lui.

"Được rồi, được rồi đừng tự làm xấu mặt nữa.

Người đâu đưa cô ta xuống áp giải vào Thận Hình ti chờ lời khẩu cung.

Trang phục của Tiêu Dao vương và Phương tiểu thư đã bị rách bẩn rồi, Tống Ngọc đưa hai người bọn họ xuống sửa soạn lại một chút.

Các vị sứ thần làm các vị sợ rồi, mong các vị lượng thứ.

Nay là sinh thần của trẫm mong các vị bỏ quá cho.

Mời ngồi"
Vân Nghê cùng Trịnh Cảnh Hiên được đưa ra ngoài chỉnh trang lại y phục, lúc đi qua chỗ Lý Loan và Phương Từ, cô có nhìn.

Hai người bọn họ có thể nói là ngạc nhiên đến hốt hoảng, ừm thì cũng không rõ là vì sao nhưng thôi kệ đi đã.

Bây giờ để xem lát nữa Vân Nghê sẽ được thưởng gì đã.


Bình luận

Truyện đang đọc