TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Ở trong lòng Dịch Nhiên, tư thế đẹp trai này của hắn tuyệt đối là không chê vào đâu được, cho dù ai nhìn cũng có thể ca ngợi một tiếng, nhìn hơn vài lần.

Nhưng ở trong mắt những người tu chân trong thành Cự Mộc, tư thế này ngoại trừ rất tự nhiên ra, kỳ thực là hơi vô cùng đáng sợ, bọn họ không phải chưa từng muốn đưa Mộc Thông Thiên vào chỗ chết, nhưng làm sao bọn họ cũng thật không ngờ, Mộc Thông Thiên đã vậy còn đánh không lịch sự, một chiêu đã bị người miểu rồi! Bọn họ tin rằng tâm tình lúc này của bọn họ đều giống nhau đơn giản là sụp đổ, nếu như không phải ngại địa vị hoặc thân phận của mình, đoán chừng ngay cả lời thô tục cũng trực tiếp tun ra rồi.

Nguyên Tu Vân nhìn nam tử khí thế to lớn kia, hấp dẫn ánh mắt mọi người, đồng thời ở ánh mắt oán trách cũng nhanh chóng bị chói mù mắt cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, từ vừa mới bắt đầu người này đã nên là như vậy, hắn nên ngạo khí* [thái độ kiêu kỳ], mà không phải vì một chút chuyện nhỏ đã cúi đầu hoặc lo nghĩ cho người khác mới đúng. Nghĩ tới đây Nguyên Tu Vân đã cảm thấy, kẻ hạ độc Dịch Nhiên thật sự rất đáng hận, nhất định thực lực của bản thân bọn họ thật sự không bằng người này, sinh lòng đố kị mới có thể làm như vậy!

Mà Mộc Thông Thiên vừa chết, toàn bộ bầu không khí trong thành Cự Mộc đều trở nên vi diệu, ngay cả Triệu Trung Thiên cũng không nhịn được ngây người, sau đó trong lòng đột nhiên thấy lạnh cả người. Phải biết rằng tu vi của Mộc Thông Thiên còn muốn cao hơn lão một tầng, là tu giả tu chân Kim Đan Hậu kỳ dễ dàng đột phá giới môn nhất trong số người bọn họ ký kết khế ước, tiến giai Trung thế giới, thế nhưng tồn tại của một dê đầu đàn, lại bị người một chiêu giết chết, không cần nhìn sắc mặt của mấy người kia, Triệu Trung Thiên cũng biết, bọn họ nhất định cũng giống như mình trong lòng bắt đầu cảm thấy do dự không ngớt rồi.

Tiếp tục như vậy nữa đối với bọn họ thật sự rất bất lợi, vì vậy Triệu Trung Thiên đem ma khí quanh thân dồn sức tụ tập lại, sau đó quát to với mấy ma tu Kim Đan hơi có chút sững sờ: "Vào giờ phút này chỉ thiếu chút nữa thôi, chúng ta cần phải sống chết tuyệt đối không thể có bất kỳ do dự nào! Bằng không thất bại trong gang tấc, mặc dù chết cũng chết không nhắm mắt!"

Lời của Triệu Trung Thiên khiến mấy kẻ ma tu Kim Đan có chút do dự trong lòng rùng mình, sau đó nhịn không được cắn răng một cái gật đầu. Đúng vậy, giờ bọn họ đã không có bất kỳ đường lui nào rồi, mặc dù bọn họ muốn cải tà quy chính cũng phải nhìn những người đó có nguyện ý tiếp thu bọn họ hay không, bọn họ lúc này đã là ma tu, lại dùng thành Cự Mộc làm nhiều chuyện kinh sợ như vậy, có lẽ chỉ cần là người có chút ý nghĩ cũng sẽ không để lại đường sống cho bọn họ, thay vì cuối cùng bị giày vò tới chết, còn không bằng vào thời khắc này đem hết toàn lực!

Lúc này mũi nhọn của Phá Vân Ma thương dần dần đi lên trên đã gần tới xoáy nước màu đen, chỉ cần qua một lát mà thôi, Phá Vân Ma thương sẽ đột phá màn chắn của mây đen, trực tiếp cùng toàn bộ thành luỹ của Nhiên Nguyên Giới chạm vào nhau, đến khi đó giới môn vì không làm cho cả màn chắn của Nhiên Nguyên Giới sụp đổ, sẽ bất đắc dĩ tự động buông xuống ngay chỗ đó, sau đó đã là cơ hội của bọn họ! Cơ hội nghìn năm mới có một lần như thế, bọn họ đã tiêu hao hết tâm sức nhiều như vậy mới để cho cơ hội này đến sớm, cũng không phải là để cho bản thân chờ chết!

Vì vậy, giống như đạo tặc cùng đường bí lối bị dồn đến cực hạn, những ma tu Kim Đan này thoáng cái bộc phát ra sức lực cực lớn, ở trong khoảnh khắc đem ma khí quanh thân tụ tập đến đỉnh, không chút do dự đánh về phía những tu giả chết tiệt kéo bước chân bọn họ, quấy rối bọn họ thăng cấp! Trong khoảng thời gian ngắn bên trong thành Cự Mộc ma khí đại thịnh, khiến bọn người Nguyên Tu Vân có chút không dễ chịu, mà lúc này mọi người vốn còn muốn chờ Dịch Nhiên vị kiếm tu lợi hại này, sẽ đến một kiếm kinh thiên động địa nữa, nhưng Dịch Nhiên vẫn là tư thế kia, ngừng không động.

Biểu tình trên mặt Dịch Nhiên lại trở nên có chút vi diệu, Nguyên Tu Vân không hiểu nhìn về phía hắn, Dịch Nhiên mới chậm rãi lắc đầu nói: "Ta vừa tụ tập gần như toàn bộ lực lượng phát động một kiếm kia, lúc này đã có chút thoát lực. Nếu muốn kiếm thứ hai, còn phải chờ hai ba canh giờ mới được."

Nguyên Tu Vân sau khi nghe trực tiếp xem thường, mà những tu giả khác cũng hơi có chút thất vọng lại hơi có chút buồn cười, trách không được từ sau khi Mộc Thông Thiên chết, người này cũng chưa cử động. Có điều Mộc Thông Thiên đã chết quả thực là một chuyện tốt, thế nhưng lại khơi dậy lòng liều mạng của những ma tu này, lúc này tất cả mọi người không thể chậm trễ, Nguyên Tu Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng nhịn không được cắn răng một cái, đem Tiểu Hồ Lô gọi về đây.

"Hạn lâu gặp cam lộ là mùi vị gì, ngày hôm nay để cho các ngươi thể nghiệm thể nghiệm nha!" Nguyên Tu Vân có chút đau lòng, cảm thấy y thật đúng là thua thiệt lớn. Vì vậy cuộc sống người thắng thua thiệt lớn vung tay lên, mọi người liền thấy Tiểu Hồ Lô ngọc bích trong tay y, biến lớn biến lớn biến lớn dần dần, chờ hồ lô này, sau khi biến thành cỡ một người lớn, hồ lô bắt đầu tản mát ra ánh sáng xanh biếc óng ánh, mà lúc mấy vị chưởng môn và trưởng lão được ánh sáng xanh biéc hất tới trong nháy mắt đều cảm giác được linh lực bản thân khô kiệt bắt đầu khôi phục, mà sau khi những ma khí dính vào ánh sáng xanh biếc óng ánh này dĩ nhiên như là gặp phải khắc tinh gì đó lui về phía sau đồng thời tiêu tan.

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng tin mọi người tăng nhiều ngay cả ánh mắt nhìn Nguyên Tu Vân cũng có chút thay đổi. Chẳng qua thừa dịp khôi phục thực lực, mấy ma tu lại không phản ứng kịp, mấy chưởng môn trưởng lão liền trực tiếp diệt sát ba ma tu Kim Đan.

"Nhóc con khá lắm! Rốt cuộc chúng ta đánh giá thấp ngươi, biến số sau cùng lại là các ngươi! Có điều các ngươi cho rằng mình có thể thắng lợi sao? Chớ ngu, chỉ cần trong chúng ta còn có một người sống, đại trận huyết luyện cũng sẽ không chấm dứt! Phá Vân Ma thương trên trời kia sẽ tiếp tục đi về phía trước! Trừ phi giờ các ngươi đem chúng ta giết hết toàn bộ, nếu không các ngươi ngẩng đầu nhìn một chút đi, dù cho kéo chỉ chốc lát cũng không kịp rồi!" Vân Nghê tiên tử âm u nhìn Nguyên Tu Vân, trong mắt mang theo sát ý và sảng khoái.

Thủy Mạt tiên tử sau khi nghe đám người nói như thế sắc mặt trầm xuống, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong lòng càng thêm lo âu. Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân sau khi nghe nói như thế cũng tâm thần khẽ động, sau đó liếc mắt nhìn nhau, Nguyên Tu Vân sắc mặt âm trầm trực tiếp hướng về mấy vị chưởng môn trưởng lão kỳ Kim Đan kia nói: "Ta là người của Nguyên gia, biết phải phá ma thương kia như thế nào. Mong chư vị ngăn chặn mấy ma tu này, ta và hắn đi lên ngăn cản ma thương tiếp tục lên cao."

Mấy người khác tự nhiên không có dị nghị, hiện giờ ở trong những người này ngoại trừ Triệu Trung Thiên và Vân Nghê ra đã không có ai có thể uy hiếp bọn họ nữa, mặc dù còn ba ma tu thế nhưng trong lúc nhất thời không giết được bọn họ ngăn chặn bọn họ cũng là có thể, có điều bọn họ không chú ý tới sau khi Triệu Trung Thiên nghe xong lời này vành mắt muốn nứt ra: "Nhóc con ngươi dám!"

Lão vào lúc mọi người đều không có phản ứng vậy mà trực tiếp đuổi theo Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đi lên theo. Lúc này đám người Thủy Mặc tiên tử phản ứng kịp lại không thể đuổi theo, chỉ có thể ở trong lòng hy vọng Triệu Trung Thiên sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hai người kia. Mà bọn họ lại nghiêm nghiêm túc túc đem mấy ma tu của thành Cự Mộc vây lại, tận lực giết mấy kẻ còn sót lại. Chẳng qua bởi vì liên quan đến trận huyết luyện, muốn đem mấy người này giết chết thật sự là rất khó, mà tất cả những người này lúc này đều lấy bảo toàn sinh mệnh làm việc chính để đợi giới môn mở ra, ngược lại trong khoảng thời gian ngắn trong thành Cự Mộc dâng lên giằng co.

Đám người Thủy Mạt tiên tử cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào Nguyên Tu Vân và trên người đạo lữ kiếm tu lợi hại của y, hy vọng bọn họ có thể ở trước khi giới môn mở ra phá hủy Phá Vân Ma thương, nếu như thật sự không ngăn cản được, cũng hy vọng chuyện sẽ không đến bước xấu nhất, giới môn mở sớm sẽ không khiến Nhiên Nguyên giới bị diệt sớm.

Lúc này, ánh mắt mọi người, đều tập trung ở trong mũi khoan ngược của mây đen kia, ở nơi đó mơ hồ có thể màu đen, lóe lên ánh sáng lôi hỏa và thỉnh thoảng lóe lên xanh nhạt.

====

Bình luận

Truyện đang đọc