TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Lúc Dịch Nhiên cảm thấy mình đang nghe trọn câu chuyện có liên quan đến Triệu gia, một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc. Phó Tu Vân lại nghĩ ở đâu cũng có Triệu gia gây chuyện, lần này không biết bọn họ và thành Cự Mộc cấu kết rốt cuộc có âm mưu gì, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây sẽ không là một chuyện tốt.

Phó Tu Vân cho Dịch Nhiên một ánh mắt, Dịch Nhiên gật đầu bọn họ cùng nhau đi vào trong phòng nhỏ của Thạch Lỗi. Lúc này vẻ mặt Thạch Lỗi đang tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ cuộc đời của hắn cũng không có ý nghĩa gì, dường như hắn muốn nằm đến địa lão thiên hoang vậy.

Phó Tu Vân đưa tay đem cửa phòng đóng cửa, động tĩnh lớn như vậy chưa từng khiến Thạch Lỗi liếc mắt nhìn qua, có thể thấy được hắn đúng là bị đả kích lớn.

"Này, nếu như ngươi thật sự muốn chết thì đừng ở chỗ này nằm ngay đơ, trực tiếp chờ ba ngày sau đó có thể ngủm. Không có gì tốt để do dự."

Thạch Lỗi nghe được trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh của con người như chợt lấy lại tinh thần phản ứng lại, "Ai ở nơi đó?! Ra đây mau!"

Phó Tu Vân cũng không nghe lời như thế, y chỉ là cúi đầu ở bên tai Thạch Lỗi nhỏ giọng mở miệng nói, "Ngươi còn muốn gặp được đệ đệ ngươi chứ?"

Hai mắt Thạch Lỗi chợt trừng lớn, hắn vươn tay bắt lại tay áo Phó Tu Vân, mặc dù Phó Tu Vân ẩn thân, hắn cũng vẫn như cũ gắt gao nắm lại Phó Tu Vân: "Ngươi là ai! Làm sao ngươi biết chuyện của đệ đệ ta! Ngươi biết nó ở nơi nào sao? Ngươi biết nó còn sống có đúng hay không?! Van cầu ngươi nói cho ta biết, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết nó ở chỗ nào để ta làm chuyện gì cũng được!!"

Đến lúc này Phó Tu Vân cũng không muốn để cho người ta lo lắng đề phòng, đem Linh Xà Ẩn từ trên cổ tay lấy xuống sau đó hơi nở nụ cười với Thạch Lỗi nhìn y đột nhiên hai mắt phóng ra ánh sáng rực rỡ, "Ngươi yên tâm đi! Giờ Thạch Hâm sống rất tốt, hắn đang ở ngoài thành chờ ngươi đấy! Giờ ngươi có muốn theo chúng ta đi hay không? Mặc kệ nói như thế nào, hiện ở trong thành là vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên ngươi không cần lo lắng, ta có cách đem máu con rối bên trong cơ thể ngươi tiêu trừ hết."

Lời nói của Phó Tu Vân quả thực giống như là rơm rạ cứu mạng người sau khi rơi xuống nước, thoáng cái khiến Thạch Lỗi vốn chán chường nhất thời có tinh thần, hắn đầu tiên là bắt lại tay của Phó Tu Vân, "Thực sự?! Vậy thì tốt quá, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi! Ở đây thật sự rất nguy hiểm, may là Thạch Hâm cũng không theo ta cùng ở nơi này, nói cách khác giờ nó nhất định đã trở thành một thành viên con rối trong đại quân! Ta cho tới giờ cũng không biết thành chủ lại sẽ là một người kinh khủng như thế này!"

Phó Tu Vân nghe nói như thế sau đó ấn đường nâng lên, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể nói cặn kẽ một câu với ta chứ?"

Lúc này chuyện lo lắng nhất của Thạch Lỗi đã được giải quyết, thần sắc đã tốt hơn nhiều. Đối với câu hỏi của Phó Tu Vân cũng có thể trả lời thật tốt, hắn gật đầu vẫn còn một dáng vẻ lòng còn sợ hãi, "Lúc ta nhận được tin tức truyền tới của các tiền bối, ta đã yên tâm rất nhiều. Trong lòng ta suy nghĩ chờ nửa năm trôi qua lúc luồng gió trôi đi, Tiểu Hâm sau khi trở về nó không có chuyện gì rồi. Thế nhưng, ngay lúc trận phát sinh biến hóa của Vạn Mộc Thâm Lâm trôi qua, trong bầu không khí của thành Cự Mộc đột nhiên thay đổi khẩn trương lên. Hình như là nói thành chủ đã đánh mất vật gì đó, chỉ cần là người kỳ Trúc Cơ trở lên cũng phải đi tiếp nhận kiểm nghiệm. Vốn tu giả bên trong thành là không thể nào đồng ý, chẳng qua đây suy cho cùng là mệnh lệnh của thành chủ huống hồ thành chủ cũng đồng ý lúc kiểm tra xong sẽ nhất định bồi thường cho người kiểm tra không có vấn đề, cho nên trên cơ bản tất cả mọi người đi qua."

"Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này! Ai cũng không nghĩ tới những người đó sau khi đi tới thì gặp nạn toàn bộ! Không phải từng người biến thành con rối không có tư duy của bản thân, tu vi cũng không biết nguyên nhân phế toàn bộ, sau khi chờ chúng ta phát hiện tất cả những người này cũng đã đi phủ thành chủ tiếp nhận kiểm tra nhất thời thì có người muốn thoát đi thành Cự Mộc. Nhưng kết quả ngài cũng biết, không có người có thể chạy đi, thành Cự Mộc bị đóng cửa thành. Lúc thành chủ phong thành thì hắn không còn lo ngại, tất cả mọi người kỳ Trúc Cơ trở lên bị hắn khống chế mặc dù mọi người phải tận dụng các loại biện pháp muốn đi ra ngoài, nhưng ta biết không có một người thành công."

"Thì ra là thế. Vậy ngươi biết thành chủ có tính toán gì hay không? Hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Chuyện này dường như liên quan to lớn, nếu như có thể lấy được một chút tin tức hữu dụng có thể trong tương lai nhận được công dụng to lớn." Phó Tu Vân mở miệng, y vốn còn muốn hỏi thăm một chút tin tức của những người khác, kết quả giờ tất cả người trong thành Cự Mộc đều đã bị khống chế, vì không bứt dây động rừng y bỏ qua ý nghĩ này. Cho nên cũng chỉ có thể hỏi từ trên người Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là chán nản lắc đầu, "Chuyện này thành chủ làm vô cùng bí ẩn, trừ phi là tâm phúc của hắn nếu không thì sẽ không có người có thể dò thăm tin tức. Vân tiền bối ngài là nghĩ chuyện này không riêng gì chuyện của thành Cự Mộc sao? Thế nhưng thành Cự Mộc đã phong thành, chuyện này hẳn là không liên quan tới những người khác đi?"

Phó Tu Vân cười lạnh một tiếng, nếu quả như thật không liên quan nói như vậy Phó tổng quản Triệu gia cũng không nên ở nơi này. "Được rồi, chúng ta mang theo ngươi lẻn đi ra ngoài, chuyện thành Cự Mộc lại nói sau, hy vọng đây là chúng ta suy nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu như chuyện này thật sự liên quan đến toàn bộ Nhiên Nguyên giới, đến lúc đó là ai cũng trốn không thoát, cho nên coi như chờ cũng có thể đợi được kết quả."

Phó Tu Vân nói xong cũng dự định mang theo Thạch Lỗi rời đi, nhưng khi y chuẩn bị lôi kéo Thạch Lỗi, người này lại đột nhiên lui về sau một bước. Phó Tu Vân lộ ra thần sắc nghi hoặc, Dịch Nhiên bên cạnh y vẫn ẩn thân không mở miệng nói chuyện cũng nheo lại hai mắt.

"Vân tiền bối, ngươi cảm thấy chuyện này rất quan trọng? Thậm chí liên quan đến cả Nhiên Nguyên giới?"

Phó Tu Vân gật đầu, trong đầu có một loại dự cảm xấu. Quả nhiên sau một khắc vẻ mặt Thạch Lỗi kiên định mở miệng: "Nếu là như vậy, Vân tiền bối, ta sẽ không đi. Ta ở lại để tìm hiểu tin tức xấu cho các người đi! Cho dù thành chủ muốn ta thả huyết con rối vào chút đồ ăn bán ra ngoài cho tu giả khác trong thành, trước ta còn tưởng rằng là thành chủ muốn khống chế nhiều người hơn, nhưng giờ vừa nghĩ lại tổng cảm thấy kinh hồn táng đảm, trong thành Cự Mộc tay nghề linh thực giống như ta đây không ít người, nếu như bọn họ đều bị khống chế, hậu quả kia quả thực không thể tưởng tượng nổi, cho nên ta vẫn là ở lại đây đi, như vậy thì có thể ở thời điểm mấu chốt truyền lại tin tức cho ngài."

Phó Tu Vân trực tiếp đen mặt: "Ngươi rốt cuộc nghĩ gì thế? Chỗ này lâu thêm một khắc là nguy hiểm hơn một phần, lúc ngươi biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm lại vẫn muốn ở lại?! Ngươi làm như vậy lẽ nào sẽ không sợ đệ đệ ngươi lo lắng sao? Giờ hắn còn đang bên ngoài chờ ngươi đấy!"

Thạch Lỗi nghe được đệ đệ nhà mình trong nháy mắt chần chờ, chẳng qua rất nhanh hắn càng thêm kiên định nhìn về phía Phó Tu Vân, "Ta làm chuyện này cũng là vì Tiểu Hâm, nếu như bản thân Nhiên Nguyên giới xảy ra rắc rối lớn gì đó, như vậy lấy tính tình và tu vi của Tiểu Hâm chỉ sợ là mệnh chết sớm nhất, cho nên ta muốn thay Tiểu Hâm che chở một con đường, làm cho đệ ấy có thể an tâm tu luyện! Tiền bối, Tiểu Hâm thiên phú không tệ tâm tính cũng tốt, ta hy vọng thời gian kế tiếp lúc ta hỏi thăm tin tức, ngài có thể mang theo đệ ấy đi nhìn cảnh đời nhiều một chút, học hỏi kinh nghiệm, Thạch Lỗi vô cùng cảm kích!"

Phó Tu Vân bị lời nói này vừa tức vừa bất đắc dĩ, tính tình của người này giống như hòn đá một khi quyết định thì nói như thế nào cũng kéo không trở về. Lại vừa khuyên bảo nửa canh giờ không có kết quả, Phó Tu Vân rốt cục không có cách, chỉ có thể để Tiểu Sỏa Đản phân ra một luồng linh hỏa, thả một hồ lô nhỏ màu xanh biếc kết xuất ra từ bên trong Tiểu Hồ Lô, cuối cùng đem hồ lô thay đổi đến đỏ bừng cho Thạch Lỗi.

"Được rồi, ngươi vì đệ đệ ngươi cũng là bất cứ giá nào, chẳng qua ta cảm thấy hắn có thể cũng không đồng ý cách làm của ngươi. Kỳ thực ngươi cũng không cần làm như vậy, ta vẫn sẽ cùng các ngươi cùng nhau hành động, ngươi thực sự muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

Thạch Lỗi tiếp nhận hồ lô cười cười, "Kỳ thực sự tình cũng không có nguy hiểm như ngài nghĩ, dù sao ta không phải là có pháp bảo loại trừ máu con rối sao? Tự ta tự do, đến lúc đó lúc làm linh thực cũng thêm huyết con rối, lúc cần thiết bản thân lại uống một giọt, kỳ thực đây là một cách rất an toàn đồng thời hữu hiệu. Như vậy vừa có thể bang trợ ngài tìm hiểu tin tức, vừa có thể để Tiểu Hâm theo ngài học nhiều ít bản lĩnh cứu mạng, ta thực sự vô cùng nguyện ý. Hơn nữa ta đã chuẩn bị xong ngọc giản nhắn lại cho Tiểu Hâm, đệ ấy sẽ đồng ý."

Phó Tu Vân lần này trực tiếp liếc mắt, không dự định cùng người hận không thể đem đệ đệ phủng lên trời nói chuyện.

Mãi đến cuối cùng Phó Tu Vân tiếp nhận ngọc giản rời khỏi, còn có thể thấy biểu cảm tràn ngập sung sướng và kiên định của Thạch Lỗi.

Phó Tu Vân ẩn thân đi trở về, một hơi ấm từ bàn tay lần thứ hai cầm tay y. Cảm thụ được lực độ này, Phó Tu Vân đột nhiên mở miệng nói, "Có thể có một huynh trưởng như vậy, Thạch Hâm thật sự là may mắn ba đời."

Dịch Nhiên ở bên cạnh gật đầu, "Yên tâm, ta ở trong cơ thể hắn đánh vào một đạo kiếm khí, thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng." Hắn biết Phó Tu Vân đang lo lắng và hơi áy náy cái gì.

"Ừ, hy vọng chuyện Nhiên Nguyên giới kết thúc nhanh lên một chút, sau đó chúng ta tìm một chỗ bế quan liên tục đến khi giới môn mở ra, chúng ta cùng đi Trung thế giới tầm bảo, đề thăng tu vi cho ngươi đi đánh tới Đại thế giới."

Dịch Nhiên dừng một chút, bàn tay lần thứ hai dùng sức: "Sẽ."

Chờ hai người ra khỏi thành sau đó gặp lại Thạch Hâm, Phó Tu Vân nhìn vẻ mặt mong đợi của Thạch Hâm, thở dài đem ngọc giản giao cho hắn, chờ sau khi Thạch Hâm ở một bên an tĩnh tra xét xong ngọc giản nhắn lại, trên mặt hắn cũng không xuất hiện uể oải phẫn nộ và bất an trong tưởng tượng của Phó Tu Vân. Ngược lại thì tâm tình tiêu cực trước đó toàn bộ tiêu biến không còn, lúc này trên mặt của Thạch Hâm tất cả đều là biểu tình sung sướng và kiên định giống như đại ca hắn, hắn nói với Phó Tu Vân:

"Vân tiền bối, nếu đại ca của ta đang làm chuyện lợi hại như vậy, ta nhất định không thể kéo chân sau của huynh ấy, ta phải trở nên càng mạnh càng lợi hại hơn, sau đó cùng đại ca của ta cùng nhau vạch trần âm mưu thành chủ."

Phó Tu Vân: "..."

"Ngươi không biết chuyện này rất nguy hiểm ư?" Phó Tu Vân cảm thấy suy nghĩ của hai người này thế nào cũng không bình thường.

Thạch Hâm nghe vậy cười cười, một người cao to gần hai mét lại có vẻ rất là thuần lương nghiêm túc, "Đây có gì đâu chứ! Cho dù bất kể là mạng của ta hay là mạng của đại ca đều là Vân tiền bối và Dịch tiền bối các người cứu, nếu như bàn về nguy hiểm chúng ta đã sớm chết rồi, giờ sống lâu một ngày được lợi một ngày, ta và đại ca cùng nhau phụng bồi, mặc kệ sống hay chết cũng sẽ không cô độc."

Phó Tu Vân nhìn dáng tươi cười của Thạch Hâm bỗng nhiên cảm giác mặt mình được chiếu rọi, y nghĩ đến huynh đệ bên cạnh mình ngoại trừ muốn giết chết y chính là muốn hại chết y, nhất thời cảm thấy bị thương tổn thật lớn, sau đó y ngẩng đầu, thấy kiếm tu đã hiện ra thân hình, đang nghiêm túc nhìn y.

"... A..."

Dịch Nhiên mặt không thay đổi mở miệng: "Chờ sau khi chúng ta cùng nhau đánh trở về, ngươi đi đâu, ta đi nơi đó."

Ánh mắt của Phó Tu Vân từ từ sáng lên.

Khóe miệng Thạch Hâm giật một cái, hắn lại dư thừa! Rõ ràng vóc dáng của hắn lớn như vậy! Hùng tráng như núi vậy!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:

Không nhìn.

Thạch Hâm: Vóc dáng ta đây to lớn như thế sao các ngươi vẫn không nhìn ta!! Đó không khoa học được không!

Dịch Nhiên: Trong lòng có vật thì trong mắt có vật, trong lòng vô vật thì trong mắt vô vật.

Phó Tu Vân: Lòng của ta muốn bỏ qua lời của ngươi cho dù mắt mở lớn hơn nữa cũng có thể không nhìn thấy!

Thạch Hâm:... Ha ha, nói trắng ra là chính là thấy sắc quên bạn mà thôi, nói mơ hồ như vậy để làm chi?!

———

Hiện giờ chỉ là hint bay khắp trời thôi, chứ chưa thấy gì cả đâu, nhưng mà vậy thì vui:3

Bình luận

Truyện đang đọc