TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Lời của Khổng Yên Nhiên trực tiếp khiến sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, trước đó bọn họ là hoàn toàn không chú ý tới tu giả Tứ linh căn đứng ở bên cạnh kiếm tu kia, thậm chí có một nửa người cho rằng hắn chính là một kẻ không quan trọng gì cả.

Nhưng ai có thể đủ nghĩ đến một người như vậy lại là boss ẩn núp chứ? Mà nghĩ đến đây, trong lòng mỗi người đều ít nhiều gì cũng bắt đầu lộ vẻ do dự. Trong đó có nhi tử của Chu Tứ Bình thiếu kiên nhẫn nhất, phụ thân của hắn đã bởi vì hai người kia mà chết, cả chuyện này đều lộ ra quỷ dị, Chu gia bọn họ thật sự không thể xen vào được nữa.

"Mạnh thế thúc*, phụ thân đã thân mất đạo tiêu, thứ cho Chu gia chúng con không thể ở chỗ này tiếp tục thương thảo đại sự nữa, chúng con còn phải đi về đem chuyện này nói cho mẫu thân, Chu gia trước đây cũng từng gây thù hằn không ít, trong thời gian kế tiếp Chu gia sẽ thu thân lại, không cách nào giúp đỡ thế thúc nữa." [Thế thúc: gọi người nhỏ tuổi hơn cha của họ]

Mạnh Hiếu Bác nghe nói như thế mặt không đổi sắc, nói ôn hoà với nhi tử của Chu Tứ Bình: "Việc này đúng là phải làm, lúc thế chất rời đi nhất định phải cẩn thận, nếu như kiếm tu là một hạng người âm hiểm giả dối, chỉ sợ sẽ tiếp tục mai phục ở trên đường."

Chu Xung đề phòng mà gật đầu, sau đó không nhiều lời thêm nữa, liền mang theo người của Chu gia rời đi nơi này. Làm nhi tử, hắn cũng không biết trước đây phụ thân đã làm những gì, nhưng hắn lại biết phụ thân chắc chắn là làm một chuyện có thẹn với lòng. Chính bởi vì chuyện này, mẫu thân mới có thể ở mấy năm nay cũng không mở miệng nói một câu với phụ thân. Hắn mơ hồ biết chuyện này có liên quan với một nhà tiểu thiếu gia trước đây của bọn họ, nhưng khi đó hắn đang ở Vân Thiên cung tu tập, chờ hắn trở về lần nữa mẫu thân và phụ thân đã biến thành tình huống không lời nào để nói.

Lúc này đây phụ thân thân tiêu, trực giác của Chu Xung cho rằng không đơn giản như vậy, phải chờ sau khi hắn đem chuyện này nói cho mẫu thân trước, mẫu thân sẽ nói cho hắn biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chờ Chu Xung sau khi rời khỏi, còn lại ba nhà Từ gia, Mạnh gia, Khổng gia trong lúc nhất thời an tĩnh chẳng biết nói gì mới tốt. Rất nhanh thì gia chủ Khổng gia Khổng Phùng Đức cau mày mở miệng nói: "Yên Nhiên và Thọ Tề ở lại, những người khác đều đi nghỉ trước đi!"

Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên bị điểm danh ở lại, hai người trước là có hơi không hiểu ra sao, sau đó Khổng Yên Nhiên chợt trừng lớn hai mắt như là xin giúp đỡ vậy, nhìn về phía phụ thân mình, "Không, không thể nào?"

Khổng gia chủ cũng không mở miệng trả lời vấn đề của nữ nhi mình, mà là chờ tất cả mọi người rời khỏi, sau khi chỉ còn lại có ba vị gia chủ ba Đại gia tộc cùng Khổng Yên Nhiên, Từ Thọ Tề, mới nói không mang theo chút tình cảm nào với nữ nhi nhà mình: "Con nghĩ chuyện gì? Con cảm thấy sẽ không xảy ra cái gì? Thọ Tề sao? Con cảm thấy thế nào?"

Khổng Yên Nhiên lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch, ngay cả thân hình đều có chút lung lay sắp đổ, giống như có chuyện gì đó tuyệt đối không xảy ra có thể xảy ra vậy. Mà trên mặt Từ Thọ Tề vốn bình tĩnh cũng hiện ra vẻ dữ tợn, đó là một loại ghen tỵ và phẫn hận sâu đậm, hắn ta không tự chủ nhìn về phía phụ thân của mình, phát hiện sắc mặt của phụ thân càng thêm khó coi hơn chính mình.

"Không có khả năng! Tiểu súc sinh kia làm sao có thể còn sống? Là độc không thể giải, kỳ độc xếp hạng nhất Địa bảng! Ngay cả Dịch Tiêu và Mạnh Dao cũng vì thứ này một đêm đầu bạc, bản thân bị trọng thương, hắn làm sao có thể còn sống?!"

Từ Minh Thịnh mở miệng cắn răng nghiến lợi lão tuyệt đối không thể chấp nhận tin tức tên tiểu tạp chủng kia lại vẫn còn sống, cho dù là Dịch Tiêu và Mạnh Dao tự mình đến tìm lão báo thù, lão cũng có thể đủ chấp nhận, mà nếu đúng là đổi thành tên tiểu tạp chủng Dịch Nhiên kia, lão ta nỗ lực nhiều năm như vậy chẳng phải là uổng phí?!

Từ Thọ Tề nhìn kích động hiếm thấy của phụ thân mình, nhịn không được ở trong lòng cười nhạt. Xem đi, chỉ có lúc liên quan tới nữ nhân kia phụ thân của hắn ta mới có thể kích động như vậy, mẫu thân đối với chuyện này đã phẫn hận đến lạnh lòng giễu cợt rồi. Mặc kệ phụ thân hắn ta phẫn nộ như thế nào đi nữa, nữ nhân kia cuối cùng cũng chỉ là đạo lữ của người khác mà thôi.

Lời nói của Từ Minh Thịnh làm cho cả bầu không khí đại điện trở nên nặng nề đến cực điểm, bọn họ biết gia tộc gom lại cùng nhau là muốn tụ tập sức lực của mọi người để suy đoán hậu quả xấu, cho nên đề phòng chuyện chưa xảy ra. Nhưng giờ "Hậu quả xấu" kia đã bị bọn họ tìm đến, bọn họ lại không có một người sẵn lòng tin tưởng sự chân thật của nó.

"Việc này còn chưa có chứng cứ xác thực, không thể kết luận mù quáng. Tu giả gọi là Nguyên Tu Vân kia mặc dù quỷ dị như thế nào đi nữa, nhưng ít ra có một chút có thể xác định hắn tuyệt đối không phải là một kiếm tu, một tu giả Tứ linh căn sao đi nữa cũng không thể là tên tiểu tử kia. Hơn nữa kỳ độc đệ nhất Địa Bảng cho tới giờ cũng chưa có người có thể hiểu, cho nên chúng ta không cần khẩn trương như vậy, chỉ cần tìm một thời gian thám thính thật tốt một chút cái người Nguyên Tu Vân kia là được." Khổng Phùng Đức đang lúc mọi người trong trầm mặc mở miệng: "Có thể từ trên người của hắn chúng ta có thể tìm được cơ hội đột phá. Hơn nữa, hắn lại là một tu giả Tứ linh căn có thể tu luyện tới Nguyên Anh, lúc này thế nào cũng lộ ra bất phàm. Có lẽ sau khi tra xét, chúng ta sẽ có thu hoạch không nghĩ tới được."

Khổng Phùng Đức đối với Nguyên Tu Vân chỉ điểm một ngón tay đã dấy lên hỏa hoạn nửa bầu trời thật sự cảm thấy tương đối hứng thú, lão biết trong nháy mắt y phá bỏ lửa Linh Sa hộ thể của lão, ít nhất cũng phải là Hỏa linh xếp hạng trước năm mươi trên Thiên bảng mới làm được.

Mà giờ, Khổng gia bọn họ có bảo bối lợi hại nhất cũng chẳng là thổ Linh Sa trong tay bản thân lão, xếp thứ sáu mươi sáu Thiên bảng.

Gia chủ Khổng gia tuy nói là rất có đạo lý, nhưng thật ra cũng để cho mấy người vốn có chút nghi thần nghi quỷ an tâm một chút, Khổng Yên Nhiên suy nghĩ một lát nói với phụ thân nàng: "Phụ thân, nếu trước đó ở bên ngoài Nguyên Tu Vân cũng không xé rách mặt với con, còn chủ động giải thích với con hắn chỉ là đền ơn báo ân, giờ ân tình của hắn đã trả, con có thể coi đây là mượn cớ mời hắn tới nhà của chúng ta làm khách, đến lúc đó chỉ cần hắn vào cửa Khổng gia, có bao nhiêu nội tình chúng ta đều có thể đào hắn không còn một mảnh."

Sau khi Khổng Phùng Đức suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý. Đây là cách an toàn nhất cũng nhanh nhất, bất luận là từ phía Tứ đại gia tộc hay là từ tư tâm của bản thân lão mà nói, mời Nguyên Tu Vân tới nhà bọn họ đều là tình thế phải làm.

"Đã như vậy, Khổng huynh, cần chúng ta đi nhà ngươi giúp ngươi toạ trấn không? Tiểu tử kia thế nhưng rất tà môn." Mạnh Hiếu Bác hơi cau mày mở miệng.

Khổng Phùng Đức nghe xong lời này, nhịn không được cười xì một tiếng: "Mạnh huynh, ngươi cũng quá coi thường ta. Hắn chính là một tu giả Nguyên Anh Sơ kỳ cho dù là quỷ kế đa đoan như thế nào đi nữa, có thể vận dụng thuật pháp Tứ linh khác nhau, nhưng hắn ở trước mặt ta vẫn là không có cách nào vênh mặt được. Phải biết rằng một lực giáng thập hội, cảnh giới thua quá nhiều làm sao hắn có thể bay ra khỏi. Chớ nói chi nơi đó là Khổng gia nữa."

Trong lòng Mạnh Hiếu Bác còn có chút cảm thấy bất an, chẳng qua những người khác đều lộ ra vẻ mặt tán đồng, lão cũng không thể nói gì nữa. Chỉ là đợi tới sau khi tất cả mọi người rời đi, Mạnh Hiếu Bác mới ngồi ở trong đại điện, bản thân tự hỏi cẩn thận.

Chẳng lẽ là ảo giác của lão sao? Vậy mà lão cảm thấy mọi cử động của kiếm tu họ Trương kia cực kỳ giống cháu trai thân trúng kỳ độc năm đó. Mà nếu như kiếm tu kia thật sự là cháu trai của lão, như vậy Nguyên Tu Vân kia đem Mạnh Cẩm Vinh đánh thành trọng thương, thì không phải là ngẫu nhiên, ngược lại là chuyện cần phải làm rồi.

"... Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều rồi thôi." Mạnh Hiếu Bác thở dài. Nhịn không được nhìn cánh tay của mình cơ hồ bị phế bỏ, đây là chỗ huỷ diệt của thân thủ Dịch Tiêu, nếu như không phải Mạnh Dao ngăn cản, chỉ sợ lão giờ đã là một phế nhân rồi. Nếu giải thích hai người phu thê muội muội cũng có thể không tin, năm đó lão chỉ muốn đạt thành giao dịch với Từ gia mà thôi, lão căn bản cũng không nghĩ đến hai tiểu tử Từ gia và Khổng gia lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy. Chẳng qua giờ nói gì cũng đã muộn, nguyên nhân của bản thân thì nên thừa nhận kết quả đạt được. Cẩm Vinh quá mức tự cho là đúng, bị một lần giáo huấn như thế cũng tốt, nếu như lại không được, vậy cũng chỉ có giúp đỡ Cẩm Lam rồi.

Sau khi Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên thương lượng xong kế tiếp phải tìm Khổng gia gây phiền phức, đang lo lý do và mượn cớ gì mới được đi tới cửa Khổng gia đây. Kết quả buồn ngủ, thì có người cho y tặng gối nằm. Vậy mà y nhận được truyền âm phù Khổng gia. Đó là một tiểu hỏa kế trong luyện khí các đưa cho y, y mới biết được Khổng gia ở trong thành thị chính của Đại thế giới Thương Lan đều có cơ sở ngầm.

Chẳng qua y cũng không tức giận, ngược lại rất vui mừng nhận lấy truyền âm phù, hầu như không ở lại liền mang theo Dịch Nhiên lại thay đổi một gương mặt khác đi Khổng gia.

Khổng Yên Nhiên rất hiển nhiên thật không ngờ Nguyên Tu Vân đã vậy còn không quá cố kỵ mà tới cửa bái phóng, bọn họ cho rằng sau khi Nguyên Tu Vân nhận được truyền âm phù sẽ do dự thật lâu, có thể nhìn thấy dáng vẻ khí định thần nhàn của Nguyên Tu Vân ở ngoài cửa, Khổng Yên Nhiên đã cảm thấy loại cảm giác bấc an kia lại dâng lên trong lòng. Nàng nhìn thấy bên cạnh Nguyên Tu Vân đứng một tu giả thân hình cao lớn, đang nghĩ muốn hỏi thân phận rõ ràng, Nguyên Tu Vân chủ động cười híp mắt lên tiếng.

"Khổng tiên tử, vị này chính là một tu giả Hỏa linh căn trong một lúc cao hứng cứu, ta vốn dự định cứu hắn sau đó để hắn rời đi, ai ngờ người này giống như ta là một người đặc biệt trọng ân tình, muốn theo ta báo đáp một lần ân cứu mạng mới đồng ý rời đi. Cho nên ta cũng chỉ có thể mang theo hắn mạo muội tới cửa bái phóng, không biết Khổng tiên tử có thuận tiện hay không? Nếu là Khổng giáo cảm thấy không tiện nói ta, ta có thể để hắn chờ ở ngoài cửa."

Khổng Yên Nhiên nghe xong lời này, quả thực cảm giác mình không lời chống đỡ. Nàng thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy tên mặt dày như vậy, cái gì gọi là giống hắn là một người rất trọng ân tình? Còn nữa, nếu không tiện để hắn ta chờ ở bên ngoài, lẽ nào hắn không biết đây là cửa chính Khổng gia sao?! Ở cửa Khổng gia, đột nhiên xuất hiện một tu giả cũng không làm gì chỉ đứng ở nơi này, để cho người khác thấy Khổng gia thế nào? Những lời này nói đường hoàng như thế, nhưng khắp nơi đều là sơ hở khiến Khổng Yên Nhiên tức giận!

"Ha ha, đạo đãi khách của Khổng gia là không thể để cho khách nhân ở bên ngoài chờ. Nếu một vị tu giả có nghĩa có tình như thế, Khổng gia chúng ta tự nhiên cũng đồng ý tiếp đãi. Chỉ là mong hai vị đi vào sau đó không cần đi loạn là được, dù sao thành Huyền Cơ của Khổng gia chúng ta là mê thành nổi danh của cả Đại thế giới Thương Lan, coi như trung tâm của thành Huyền Cơ, đại trạch Khổng gia vẫn là rất nguy hiểm."

Nguyên Tu Vân nghe vậy híp mắt cười gật đầu: "Đây là tự nhiên, đa tạ Khổng tiên tử nhắc nhở. Chúng ta nhất định sẽ cẩn thận một chút ở trong quý gia làm khách." Sau đó sẽ cẩn thận một chút phế bỏ thân mẫu ngươi.

Khổng Yên Nhiên nhíu mày, cảm thấy trong nụ cười Nguyên Tu Vân mang theo lạnh lẻo.

---

Bình luận

Truyện đang đọc