TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Tiếng kêu của Phó Tu Vân ở trong nháy mắt đó là lạc giọng lực kiệt, trực tiếp làm Hồ Bạch và Hồ Lộ chạy tới y dừng lại cước bộ, hai người hoàn toàn không cần tiếp tục truy hỏi Phó Tu Vân vì sao la lên để cho bọn họ chạy trốn, bởi vì bọn họ rất nhanh thì cảm nhận được uy áp đến từ đối diện cuồng bạo lại âm tà vô cùng kinh người!

Lúc này Dịch Nhiên không chút do dự cầm kiếm Tứ Linh trong tay rót đầy linh lực ném mạnh ra ngoài, chuôi kiếm Tứ Linh này không nhìn thẳng đánh về phía Phó Tu Vân, Hậu Lôi và Ti phu nhân, mang theo linh khí to lớn thẳng tắp đâm vào trong miệng ma thú màu đen đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.

Sau một khắc linh lực to lớn bạo phát đem đám người Phó Tu Vân liều mạng thoát đi trực tiếp hất bay ra ngoài, mà Kim Sư Hống cũng bởi vì linh bạo này tới quá mức đột nhiên mà bị trọng thương, lần này thú Kim Sư Hống vốn xưng bá một phương ở trung tâm huyễn vật đã bị triệt để chọc xù lông, lực chú ý của nó cũng từ trên người Phó Tu Vân Dịch Nhiên tiểu lâu la chuyển dời đến trên người ma thú màu đen nhô ra dưới lòng đất.

Ma thú màu đen kia thật vất vả từ trong khe chen lấn ra ngoài, nhưng còn chưa tỉnh lại sang đây đã bị một thanh kiếm tạo thành trọng thương, tà niệm và phẫn nộ bị áp chế mấy vạn năm trong nháy mắt bạo phát, không chút nghĩ ngợi giống như thú Kim Sư Hống nhào tới cùng nó đối mặt.

Kế tiếp toàn bộ bên trong trung tâm Vạn Mộc Thâm Lâm đều tràn đầy linh lực to lớn đối trùng và đất rung núi chuyển, bọn Phó Tu Vân coi như là chuồn nhanh, mặc dù đều bị trùng kích không nhỏ, nhưng rốt cuộc không có bị thương nặng. Dưới so sánh, Hậu Lôi và Ti phu nhân bên kia thế nhưng tổn thất thảm trọng, người tuỳ tùng theo bọn họ đã từ mười mấy người ban đầu cuối cùng ít đi còn sót lại năm người, hơn nữa còn có một người bị trọng thương, mạng sống gần như không còn lâu.

Cho dù như vậy, Hậu Lôi và Ti phu nhân cũng hoàn toàn không buông tha ý nghĩ đoạt lại bảo bối từ trong tay Phó Tu Vân, Hậu Lôi lúc này mang trên mặt ghen tỵ và tham dục vô cùng, hai mắt gã gắt gao mà nhìn chằm chằm Phó Tu Vân phía trước, cặp mắt kia vốn vừa lớn lại vừa tròn lúc này đã toàn bộ sung huyết, Hồ Lộ quay đầu nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đem cặp mắt của mình nhìn đến mù.

"Ông trời của ta! Hậu Lôi kia rốt cuộc là thứ gì?! Ánh mắt của hắn đã sắp chiếm hết cả khuôn mặt hắn!! Hơn nữa hai mắt của hắn còn là màu đỏ, từ xa nhìn qua đúng thực giống như thấy được một con ma thú điên vậy!!" Hồ Lộ nhịn không được hơi run run, Hồ Bạch bên cạnh cũng ngồi ở trên phi thảm nghe vậy sắc mặt cứng đờ, như là nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng không tốt, cắn răng thấp giọng nói, "Hắn vốn cũng không phải là người! Bản thân hắn chính là một con yêu thú phát điên!"

Hồ Lộ nghe nói như thế còn muốn hỏi gì đó, lại đột nhiên bị Dịch Nhiên nắm cổ áo đưa đến trước mặt của phi thảm, "Hiện giờ toàn bộ trung tâm Huyễn Vụ đều gần như tan vỡ, coi như là tự mình đại năng của kỳ Nguyên Anh ở chỗ này cũng không nhất định có thể chịu nổi tình trạng sụp xuống! Chúng ta cần phải nhanh đi ra ngoài cách trung tâm càng xa càng tốt, hoặc là còn có thể dựa vào cây đại thụ kia chống đỡ qua một đoạn thời gian."

Hồ Lộ khó có được nghe được Dịch Nhiên thoáng cái nói một chuỗi dài như thế, chỉ là hắn có chút không rõ vì sao Dịch Nhiên sẽ nói với hắn những thứ này? Sau đó hắn chợt nghe được âm thanh tức giận có chút hư nhược bên cạnh: "Cho nên ngươi nhanh chóng rót linh lực vào trong phi thảm, ta và Dịch Nhiên giờ đều đã dùng hết linh lực, ngươi trước phải chống đỡ trên một canh giờ sau đó chúng ta mới có thể tiếp nhận."

Trên mặt của Hồ Lộ nhất thời lộ ra sầu khổ, hắn chỉ biết chuyến này tới đây đúng là không có chuyện tốt, thế nhưng đây là lão tổ tông tự mình báo mộng cho hắn, hắn không tới thật đúng là không qua được một cửa ải trong lòng! Thực sự là, đây đều là mệnh đó, vừa nghĩ tới số phận Hồ Lộ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồ Bạch, hắn nhớ kỹ rất rõ ràng trước khi tiến vào Vạn Mộc Thâm Lâm hắn dùng Tiểu Kim Hoàng bốc một quẻ, quẻ tượng vẫn biểu hiện không ra sinh cơ ở nơi nào, chỉ tới cuối cùng thời điểm Hồ Bạch đột nhiên xuất hiện, Tiểu Kim Hoàng mới dị thường kiên định chỉ vào người kia, thuật bói toán của hồ lô Tiểu Kim Hoàng cho tới giờ chưa từng có xuất hiện sai lầm, cho nên lúc này đây rốt cuộc có thể còn sống đi ra ngoài hay không phải nhìn hồ ly tinh này!

Hồ Lộ muốn nói, chẳng qua suy nghĩ một chút vẫn là quyết định chờ một lát hơn nữa dù sao giờ còn chưa có đến trình độ sơn cùng thủy tận* [ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng]. Thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ý nghĩ kỳ lạ của mình, bọn họ gót linh lực vào chạy tới nơi trung tâm Huyễn Vụ mới vừa tiến vào, rõ ràng ở chỗ này chỉ cần thoáng đi về phía trước một đoạn đường là có thể trực tiếp đi ra bên ngoài, nhưng sắc mặt bọn họ khó coi phát hiện bọn họ dĩ nhiên không ra được!! Rõ ràng vùng Huyễn Vụ đang ở trước mắt đại biểu cho tạm thời an toàn, nhưng bọn họ giống như là bị nhốt vào căn phòng bằng thủy tinh, mặc dù có thể nhìn được tình huống bên ngoài, nhưng làm thế nào cũng ra không được!

"Nhanh lên một chút á, Hậu Lôi muốn đuổi kịp rồi!" Hồ Bạch cắn răng khẩn trương mở miệng.

Mà Dịch Nhiên tay cầm kiếm bổn mạng của mình bên này vừa tập hợp lực lượng, mang theo uy thế vô cùng bổ về phía tầng chắn kia, toàn bộ lá chắn của trung tâm Huyễn Vụ ngoại trừ âm thanh rung động nặng nề, nhưng khiến người ta cảm thấy tâm lạnh chính là mặc dù như thế nào bọn họ cũng không có đánh vỡ được tầng hàng rào kiên cố này.

"Không được, không qua được, trước chạy dọc theo tầng chắn này, Hậu Lôi và Ti phu nhân cũng phát điên, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đuổi theo." Phó Tu Vân nói như vậy xong, Hồ Lộ cũng sớm đã điều khiển phi thảm xông ra ngoài, hắn thế nào cũng không thể bị một con yêu thú cắn chết đi? Dù gì hắn và yêu thú vẫn là cùng một chủng tộc nhưng không cùng loại.

"Các ngươi không nên mãi tốn công mà chạy trốn như vậy! Thay vì chạy tới chạy lui như vậy cuối cùng vẫn là trốn không thoát chết không bằng các ngươi tới cùng ta làm một giao dịch! Trong tay ta có phù truyền tống của khoa cảnh* [khoa: nhảy qua], đem bảo bối trong tay các ngươi lấy được cho ta, ta liền đem bốn tờ phù truyền tống cho các ngươi mạng sống! Nếu không, các ngươi sẽ không muốn biết ta rốt cuộc có thủ đoạn gì!!" Hậu Lôi lúc này ngồi ở trên một mảnh linh khí như lá cây vậy, nhưng cả người gã đều đã thay đổi hình dạng, không còn là nhân khuông nhân dạng, ngược lại cả người đều là da lông vàng óng ánh, phía sau còn có một cái đuôi thật dài, hơn nữa mặt khỉ rõ ràng đặc thù, cũng không vì lời nói của Hồ Bạch, mấy người họ liền biết vị này chính là thứ gì rồi, mà Ti phu nhân bên cạnh gã càng sốt ruột, trên người của ả lại dài ra sáu cánh tay, tám cánh tay đang hoa chân múa tay nhả tơ, lòng người nhìn buồn nôn không ngừng.

"Con khỉ tinh và con nhện tinh?!" Phó Tu Vân mang trên mặt thần sắc vô cùng ghét bỏ, "Vì sao con khỉ này lớn lên khó coi như vậy?! Ta biết đến một con còn đẹp trai hơn gã nhiều..."

Dịch Nhiên ở bên cạnh nghe vậy có chút quỷ dị nhìn về phía y, nhịn không được ở trong lòng nghĩ rốt cuộc con khỉ hình dạng gì mới có thể được tên rất xoi mói tướng mạo cảm thấy đẹp trai? Nói cách khác chính là, thẩm mỹ người này có phải có một chút kỳ quái hay không, khỉ tinh lúc nào đẹp trai hơn?! Hắn sống sắp một trăm tuổi cũng không thể nào biết!

Hồ Bạch rất hiển nhiên cũng là cảm thấy thẩm mỹ Phó Tu Vân có chút kỳ cục, chẳng qua hắn càng để ý là một chuyện khác, mặc dù cảm thấy giờ không phải là thời cơ thích hợp nhưng hắn thật sự là không chờ được, hắn sợ lại kéo dài tiếp nữa sẽ có biến cố gì đó phát sinh, khiến sự tình vốn có thể hoàn thành trở nên không có đầu mối.

"Tu Vân đạo hữu, không biết ngươi lấy được bảo bối gì? Có đúng hay không, có đúng hay không? Có một cái trong lòng ta nghỉ tới?" Âm thanh của Hồ Bạch tới đây đều có chút phát run, hắn vô cùng mong đợi nhìn về phía Phó Tu Vân, cùng đợi đáp án trong lòng mình mong đợi nhất.

"Ai, nếu hắn hỏi ta đây cũng muốn hỏi rồi, ngươi có tìm được lão tổ tông nhà ta hay không? Nếu như ngươi thực sự tìm nó được rồi, như vậy ngươi muốn cái hồ lô nào trên người ta đều được, ta sau này cũng sẽ đem ngươi làm người một nhà!"

Thời điểm Hồ Lộ nói đến chuyện này thiếu chút nữa ngay cả phi thảm cũng không để ý, vẫn là Dịch Nhiên nhìn không được đạp hắn một cước mới để cho hắn quay đầu tiếp tục điều khiển phi thảm chạy, mà lúc này tơ nhện của Ti phu nhân nổi điên đã ở xung quanh bọn họ bay loạn, đồng thời linh lực đè lên toàn thân bọn họ, khiến người ta như muốn hộc máu!

"Hai cái đều lấy được. Chẳng qua Hồ Lộ chuyện lão tổ tông của ngươi một hồi mới có thể nói rõ ràng cho ngươi, Hồ Bạch, nếu như giờ ta đem nửa viên yêu đan cho ngươi ngươi có thể mang đi ra ngoài chứ? Nếu như không thể, hẳn là lại thêm an toàn." Phó Tu Vân nói nghe giống như là muốn đem bảo bối nuốt riêng, cũng mặc kệ là Hồ Bạch hay là Hồ Lộ đều biết y cũng không phải lừa dối và có lệ, nhất thời hai người đều lộ ra thần sắc kích động, mà Hồ Bạch càng thiếu chút nữa té xuống phi thảm, hắn thoáng cái nghẹn ngào lên, sau đó run rẩy cơ thể nói, "Thật tốt quá, thật tốt quá! Ta rốt cuộc rốt cuộc đợi được cái ngày này! Đem yêu đan cho ta, ta phải gọi tỉnh một người, chỉ cần hắn tỉnh lại chúng ta có thể đi ra ngoài!"

Lúc này coi như là không có điều kiện Phó Tu Vân cũng sẽ đem nửa viên đan ước định tốt cho Hồ Bạch, chớ nói chi là Hồ Bạch nói hắn có biện pháp đi ra, Phó Tu Vân không nói hai lời mà đem nửa viên yêu đan mang theo ánh sáng màu vàng cho Hồ Bạch, mà ngay tại lúc này, Hậu Lôi truy đuổi phía sau hình như phát hiện động tác của bọn họ, thế nhưng giống như e ngại và phẫn nộ gì đó thoáng cái gào lên.

"Mau dừng tay! Ngươi không thể đem yêu đan cho hắn!!"

Mà lúc này Hồ Bạch đã đem viên hạt châu màu trắng đã đeo trên cổ mình trực tiếp cắn xuống, Phó Tu Vân có chút ngoài ý muốn có chút trong dự liệu thấy vào lúc này trong nháy mắt đi ra một nam tử có tai thú màu trắng, trên người của nam tử này truyền đến yêu lực làm cho lòng người sợ hãi, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt gần như lại hiện lên hắn suy yếu vô cùng.

"Thiên Hồ, Thiên Hồ... Hu..." Hồ Bạch ở lúc người đàn ông này xuất hiện cả người đều bày biện ra trạng thái ngu si, chẳng qua ngược lại hắn không quên cầm viên yêu đan trong tay kia nhét vào trong miệng Thiên Hồ.

Hậu Lôi lúc này đã điên cuồng chạy tới một tay gắt gao mà bóp cổ của Hồ Bạch gào to hơn: "Ngươi thứ tạp chủng này! Tạp chủng chết tiệt! Ngươi làm sao dám! Ngươi làm sao dám!"

Mà Hồ Bạch chống lại Hậu Lôi cũng một chút cũng không ngu, hắn thậm chí còn lộ ra một nụ cười giễu cợt, "Ta, khụ... Vì, vì sao... Khụ không, không dám... Ngươi lợi dụng ta... Khụ... phản, phản bội... Hắn... Chúng ta cũng, đối khụ hắn... không nổi..." Thế nhưng, ít ra ta nỗ lực cải chính trả hắn, cho nên cho dù chết, cho dù chết ta cũng rất vui vẻ.

"Vô liêm sỉ! Ngươi quả thực, ờm?!"

Tiếng nổ xa xa chợt yên tĩnh lại, sau đó tiếng gào thét lớn hơn nữa truyền đến, toàn bộ ba động của linh khí trung tâm Huyễn Vụ đã nhanh với điên cuồng, linh khí nơi này giống như là nước nấu sôi phá huỷ tất cả vật bọn nó nhìn được, mà bọn Phó Tu Vân mặc dù thân ở biên giới, nhưng cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Phó Tu Vân là tu vi thấp nhất, không ngạc nhiên chút nào mà lúc này sắc mặt đã trắng bệch, y cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình cũng bắt đầu rung động, co rút lại phồng lên, giống như là sau một khắc sẽ nổ tung! Mặc dù kháng tính với đau đớn của y đã có mười năm, thế nhưng lúc này lần thứ hai chợt cảm thấy đau đớn kịch liệt, y cũng không nhịn được đau kêu thành tiếng.

"Ư ự..."

Trong lòng của Dịch Nhiên chợt co rụt lại, sau một khắc đã không chút do dự đem Phó Tu Vân hộ ở tại trong lòng, hắn chưa từng có cảm giác mình vô lực giống như hiện giờ, cũng chưa từng có cảm thấy vô cùng nôn nóng giống như hiện giờ.

"Hậu Lôi. Đã lâu không gặp, giờ, ngươi có thể đi chết rồi."

Kèm theo âm thanh không hề có nhiệt độ này, một bàn tay thon dài hữu lực đưa ra ngoài, vốn Hậu Lôi còn dáng vẻ bệ vệ phách lối nhất thời hoảng sợ không thôi, muốn nói cái gì đó lại cũng không có cơ hội nữa.

———

Bình luận

Truyện đang đọc