TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Giọng của Nguyên Tu Vân vừa vang lên, Thạch Hâm giống như là toàn thân tìm được người đáng tin cậy ngay cả không cần suy nghĩ đã chạy về phía giọng nói truyền tới.

Sau khi chờ hắn đi vào gian phòng chỗ ở của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, thấy Nguyên Tu Vân không biết thế nào từ trên giường lăn đến trên đất, đang bưng đầu mình liền trực tiếp kích động đi thẳng vào vấn đề.

"Tu Vân tiền bối! Rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi! Ta chờ ngươi chờ thật là khổ đó!"

Nguyên Tu Vân mới vừa tỉnh lại, cả người còn chưa khôi phục từ trong trạng thái mông lung, giờ bỗng chốc lại nghe được Thạch Hâm trịnh trọng lại kích động gọi y như vậy, nhất thời cả người cũng đề phòng lên: "Ngươi làm gì? Ơ, Thạch Hâm? Ngươi không phải là phải ở thành Thiết gia sao? Còn nữa, đây là nơi nào? Ta còn nhớ ta ngất đi trước khi ta và Dịch Nhiên còn có Minh Xá cũng ở trong Luyện Yêu Sơn Hải đồ mà."

Thạch Hâm dĩ nhiên biết nghi ngờ của Nguyên Tu Vân, Minh Xá đã ở trong vài ngày trước đó đem sự tình đầu đuôi nói cho hắn, cho nên Nguyên Tu Vân hỏi xong, Thạch Hâm liền ngồi ở bên cạnh nghiêm nghiêm túc túc đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay nói cho Nguyên Tu Vân. Bao gồm bọn họ từ trong Sơn Hải đồ đi ra ngoài như thế nào, ngày Dịch Nhiên đem đoạn kiếm trâu bò có thể đâm trời, Thiết gia xui xẻo vì vậy mà diệt vong, cùng với chuyện toàn bộ Nhiên Nguyên giới vì thanh bảo kiếm này mà điên cuồng, toàn bộ một chút cũng không thiếu nói cho Nguyên Tu Vân.

"... Đây thật đúng là không được rồi á." Nguyên Tu Vân nhịn không được nhướng mày. "Mặc dù ta nghĩ tới Dịch Nhiên rất có thể còn có đòn sát thủ nào đó, thế nhưng thanh đoạn kiếm... Chậc, nếu như không phải là bị ép tới trình độ nhất định, hắn nhất định sẽ không vọng động như vậy. Chẳng qua cuối cùng từ trong Sơn Hải đồ đi ra, tiện thể Thiết gia cũng xong rồi. Kỳ thực kết quả cũng không tệ lắm, chỉ cần động tĩnh lớn như vậy Ngũ đại môn phái không chú ý là được."

Bởi vì Dịch Nhiên biết mũi kiếm của thanh kiếm này còn đang ở trong Ngũ đại môn phái, nghĩ đến trước đó Ngũ đại môn phái giống như nổi điên tìm kiếm luyện khí sư và linh tài thuộc tính Hoả, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể xác định bọn họ muốn làm gì, giờ nếu như bọn họ nhận thấy được đoạn kiếm vốn vẫn còn ở, chỉ cần không phải kẻ ngu si, sẽ chọn tìm được đoạn kiếm đem nó tu bổ tốt, mà không phải thiếu gấm chắp vải thô* một lần nữa lại rèn một thân kiếm. [câu chính xác là đuôi chó nói đuôi chồn: ví với nối cái xấu vào sau cái tốt, thường dùng để chỉ việc viết tiếp tác phẩm của người khác]

"Minh Xá đâu?" Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên bên cạnh vẫn còn đang hôn mê, rất nhanh thì chú ý tới thanh đoạn kiếm, chẳng qua bất kể là ai, giờ thấy thanh kiếm này cũng sẽ không đem nó cùng với bảo kiếm tuyệt thế nghe đồn đâm cmn trời kia liên hệ cùng nhau. Cũng may nó như vậy, không thì chỉ sợ Ngũ đại môn phái cũng sớm đã tìm tới.

"Hắn mang theo đệ đệ hắn đi thám thính tình huống tiện thể tiến giai rồi." Thạch Hâm thở dài: "Lôi quang trong Vạn Độc Huyết Quật bên ngoài thành rất có thể chính là hắn đưa ra, lúc đầu đây là một chuyện tốt, thế nhưng thời điểm hắn đi không đúng lắm, nếu như ngươi lại không tỉnh, ta cũng không biết nên làm gì giờ."

Thạch Hâm nói như vậy, liền đem lời nói buổi tối nghe được hai người kia muốn cướp bảo nói cho Nguyên Tu Vân. Nguyên Tu Vân sau khi nghe xong trực tiếp cau mày: "Vẫn còn có người và năng lực đặc thù như vậy, chẳng qua nếu như bọn họ phát hiện, rất nhanh thì sẽ có người khác cũng phát hiện theo. Hiện giờ quan trọng nhất của chúng ta không phải đối phó hai người kia thế nào, mà là trước tiên phải cho tên ngất đi này tỉnh lại, thanh kiếm thu hồi mới được. Không thì đây giống như là một miếng thịt mỡ, lang sói đuổi theo còn có mãnh hổ, lúc nào cũng sợ mất đầu.

Thạch Hâm nghe vậy cười khổ một tiếng: "Ta đương nhiên biết đây là biện pháp tốt nhất rồi, nhưng vấn đề là chúng ta phải gọi tỉnh hắn như thế nào đây? Hai người các ngươi đều lực kiệt ngất đi, mặc dù ở bề ngoài nhìn qua không có thương tổn gì, nhưng ai biết bên trong có vấn đề gì? Ngộ nhỡ đột ngột đem các ngươi đánh thức xảy ra chuyện gì ví dụ như đan điền hỗn loạn, thần thức bị hao tổn cũng làm sao bây giờ?"

Nguyên Tu Vân chậc một tiếng, hiển nhiên cũng cảm thấy Thạch Hâm nói có đạo lý, chẳng qua hai hại về quyền lấy cái nhẹ*, nếu như Dịch Nhiên không muốn bị người bắt đi thái mỏng luyện đan gì gì đó, vậy nhất định phải ở tối hôm nay đem hắn đánh thức, mặc kệ dùng cách gì.

[Nguyên câu hoàn chỉnh là hai hại về quyền lấy cái nhẹ, hai lợi về quyền lấy cái nặng. Là tục ngữ cổ đại, hình như không có tài liệu tham khảo để kiểm tra. Nghĩa là hai loại lợi ích đồng thời để trước mặt, đương nhiên là lựa chọn loại lợi ích nhiều hơn, hai loại tổn hại để trước mặt, đương nhiên lựa chọn loại tổn thương hơi nhẹ. Tóm lại, cân nhắc lợi hại, tự nhiên chọn lợi nặng hại nhẹ.]

"Được rồi, ngươi không cần phải để ý đến, ta tranh thủ dùng khoảng thời gian tối hôm nay đem hắn đánh thức, chuyện về sau dễ xử lý rồi. Mặt khác, ngươi và đại ca ngươi liên hệ một chút, xem chuyện thành Cự Mộc đã xảy ra thế nào. Hôm nay với ta mà nói đã không có việc lớn gì, còn lại hai người họ Triệu không chết, nhưng bọn họ đã không có bao nhiêu uy hiếp. Ngược lại là Nhiên Nguyên giới, dầu gì cũng là cội nguồn chúng ta yên thân gởi phận, không thể xảy ra việc hệ trọng. Lỡ như đến thời điểm đó vì vậy mà không có cách nào mở ra giới môn, Dịch Nhiên và ta cũng phải tức chết."

Thạch Hâm nghe được Nguyên Tu Vân nói như vậy cũng yên lòng, cho dù hắn đối với Nguyên Tu Vân đó là tuyệt đối tin tưởng và yên tâm, ở trong lòng của Thạch Hâm, sẽ không có chuyện nào vị này không làm được! Nguyên Tu Vân nói có thể ở tối hôm nay đánh thức Dịch Nhiên, vậy nhất định có thể đánh thức hắn, hắn có lòng tin với Nguyên Tu Vân!

"Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng yên lòng. Ta đây phải đi liên hệ với đại ca của ta, gần đây thành Bách Hối tương đối loạn, hẳn là nghe được tin tức tương đối tốt." Thạch Hâm sau khi nói xong đã không chút do dự rời đi, Nguyên Tu Vân phía sau hắn hơi choáng váng, vì sao y cảm thấy Thạch Hâm còn có lòng tin hơn y? Nói thật ngay cả bản thân y cũng không chắc chắn đem Dịch Nhiên gọi tỉnh.

Thạch Hâm sau khi rời khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người. Lúc này ngay cả Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô cũng bởi vì trước đó tiêu hao lực lượng quá nhiều mà ngủ say ở trong đan điền của y, cho nên toàn bộ bên trong phòng yên tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút hoảng hốt. Nguyên Tu Vân quay đầu nhìn về phía Dịch Nhiên nằm ở trên giường linh thạch, người này lúc này chân mày hơi nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ đang vì sự tình nào đó lo lắng, nhưng quả nhiên mặt băng sơn chính là mặt băng sơn, mặc dù như vậy vẻ mặt của hắn cũng không rõ ràng, Nguyên Tu Vân nhìn không khỏi muốn cười.

"Này này, trước tỉnh một chút đi, đem kiếm của ngươi thu về sau đó ngươi trở lại ngủ tiếp, không thì chờ ngươi tỉnh lại đoán chừng sẽ ở trong nhà lao của người ta rồi." Nguyên Tu Vân mỉm cười đưa tay vỗ vỗ mặt của Dịch Nhiên, sau đó cảm thấy xúc cảm có vẻ như cũng không tệ lắm, liền lại vỗ vài cái. Sau đó? Sau đó y liền trực tiếp bị người bắt tay lại xoay người đặt ở dưới thân!

Nguyên Tu Vân nhất thời cảm giác cả người mình cũng có chút mông lung, thử ngọ ngoạy giãy dụa phát hiện bị siết chặt gắt gao, trực tiếp giật giật khoé miệng: "Ngươi tỉnh rồi còn giả bộ cái gì? Đừng đùa nữa, nhanh chóng đem kiếm của ngươi thu về đi!"

Chỉ là sau khi nói xong người đang đặt ở trên người của y không có phản ứng chút nào, Nguyên Tu Vân nhìn kỹ lại, người này lại vẫn nhắm mắt lại đấy! "... Ngươi rốt cuộc tỉnh chưa hả?!"

Dịch Nhiên vẫn đè nặng y không có chút động tĩnh, sau đó Nguyên Tu Vân đã hiểu được rõ ràng, người này hoàn toàn không có tỉnh.

"Được rồi, cũng đừng có trách ta." Nguyên Tu Vân nói xong, liền chuẩn bị đem Tiểu Sỏa Đản triệu hồi ra lại tới cạo trọc cho kiếm tu tóc đã dài thành một đầu tóc ngắn, kết quả Tiểu Sỏa Đản mới vừa từ trong tay y nhô ra, Dịch Nhiên đã hai tay dùng sức, trực tiếp đem tay y uốn cong đến sau lưng, sau đó trực tiếp cúi đầu, một ngụm, cắn, ở, trên, cổ, của, y!

Nguyên Tu Vân: "...!!!"

Lúc này đây cảm thụ được nơi cổ truyền tới độ ẩm ấm áp, Nguyên Tu Vân không còn có tâm tư trêu chọc trai đẹp đang ngủ này, Tiểu Sỏa Đản trực tiếp đi ra nhảy một chút liền đốt tới trên đầu Dịch Nhiên, không thể không nói Tiểu Sỏa Đản quả nhiên là lửa đệ nhất thiên hạ, vốn Dịch Nhiên thoạt nhìn ngủ như chết, giống như gió táp mưa sa cũng tuyệt đối không tỉnh thân thể chợt rung lên. Chờ hắn chậm rãi đem đầu của mình nâng lên, Nguyên Tu Vân thấy chính là một đôi mắt thâm thúy, dường như trong mắt chỉ có hai mắt của y.

"Ờm, ngươi có phải tỉnh lại hay không?"

Dịch Nhiên trừng mắt nhìn, sau đó môi mỏng nhếch nhếch lên, hai cánh tay cả người đột nhiên không có sức lực rớt xuống, trực tiếp đặt ở trên người của Nguyên Tu Vân nói: "Không tỉnh."

Nguyên Tu Vân trực tiếp liếc mắt. Lúc này lực độ của Dịch Nhiên đã nới lỏng, Nguyên Tu Vân đem cánh tay của mình xoay trở về, không chút do dự đem người hung hăng đẩy xuống giường linh thạch cắn răng: "Tỉnh thì nhanh chóng đem kiếm của ngươi thu về! Một thanh kiếm như vậy ở Nhiên Nguyên giới ai thấy cũng sẽ chảy nước miếng, đặt ở bên ngoài ngươi sẽ không sợ bị người cướp?"

Dịch Nhiên không có phản kháng mà bị Nguyên Tu Vân đẩy tới trên mặt đất, thần sắc trong ánh mắt không thế nào thoả mãn, chẳng qua hắn cũng không đem bất mãn nói ra, vô cùng cao lãnh mà từ dưới đất bò dậy, sau đó đưa tay trực tiếp đem thanh đoạn kiếm ở góc tường chộp vào trong tay. Vừa lúc đó, thanh đoạn kiếm kia vốn thoạt nhìn u ám tàn tạ, thấy thế nào cũng rất tầm thường trong nháy mắt sáng lên một tầng màu vàng và ánh sáng màu đỏ, bên trong nhà cũng đồng thời tràn đầy một hơi thở nóng rực, hung hãn.

Đây đúng là một thanh kiếm làm cho lòng người kinh hãi run sợ.

Dịch Nhiên đem đoạn kiếm một lần nữa thả lại trong đan điền, Nguyên Tu Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc y muốn nói rõ ràng với người này chuyện đã xảy ra hai ngày này cùng với phải ứng đối thế nào, vậy mà Dịch Nhiên đi lên trên mấy bước, thẳng tắp mà hướng y ngã xuống!

"?!" Ngươi làm gì thế?

Dịch Nhiên nghiêm túc lãnh tĩnh nói: "Bên trong ta hao tổn nghiêm trọng, có thể sẽ còn hôn mê một tháng. Chẳng qua, nếu có chuyện trọng đại gì, lần này ngươi chỉ cần hơi chạm vào miệng của ta, ta sẽ mở mắt. Mặc kệ lúc nào."

Nguyên Tu Vân: "..." Ngươi vẫn ngủ tới chết đi! Vì sao mới hôn mê hơn mười ngày, hoạ phong của ngươi đã không biết xấu hổ như vậy rồi?! [phong cách vẽ tranh]

——–

Bình luận

Truyện đang đọc