TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

*Xiên này là xiên để ăn như xiên bẩn (ai rồi cũng phải ăn xiên bẩn thôi), chứ không phải xiên chém đâm gì nhóe.

Là một bà chủ đường đường chính chính mà mấy ngày không tới quán, Bạch Cẩn bị mấy nhân viên nhắc tới gần chết.

Tần Vũ vừa lau bàn vừa bên nói: “Em bảo này Bạch Mỹ Nhân chị thật đúng là lớn gan, vứt chìa khoá cửa hàng cho em, còn bản thân thì biến mất mấy ngày liền, chị không sợ em ôm tiền chạy trốn à? “

“Người khác thì chị không dám nói, nhưng IQ của cậu vẫn khiến chị yên tâm lắm.” Bạch Cẩn cười trêu chọc.

“Xem ra chị Bạch ở bên soái ca Bùi rồi, ” từ khi Bạch Cẩn đến quán Hoàn Tử vẫn quan sát nét mặt của cô, “Mới vừa sáng sớm đã cười không nghỉ rồi, chắc chắn có chuyện.”

Bạch Cẩn bất giác sờ sờ mặt mình, “Có thể hiện rõ ràng như vậy  à?” Buổi sáng hôm nay quả thực Bùi Dương nhắn mấy tin cho cô, nhưng là nói anh phải đi công tác, phải ở bên ngoài nửa tháng. Anh nói gần đây học được một món ăn rất ngon, chờ anh về làm cho cô ăn.

Bạch Cẩn không ngờ Bùi Dương còn biết làm đồ ăn, ngỏ ý rửa mắt mà đợi.

Song số lần cô nhìn điện thoại di động nhiều hơn bình thường một chút, cứ thế mà để lộ rõ ràng ra mùi chua của người đang yêu sao?

“Không phải rồi, bình thường chị cười đều mang theo cảm giác xa cách, nói chuyện với soái ca Bùi mà mắt sắp nheo lại, loại thân kinh bách chiến này như em vừa nhìn liền biết là có chuyện tốt đó——” Hoàn Tử cười híp mắt giải thích nói.

Mấy cô chắc chừng còn muốn tám, Bạch Cẩn nhàn nhã ôm ngực, “Thêm một nội quy mới, ai thảo luận chuyện yêu đương của bà chủ trừ tiền thưởng.”

Hoàn Tử giả đò “Bừng tỉnh đại ngộ”, “A —— ra là yêu thật à ~ “

Bạch Cẩn liếc xéo cô ấy một cái.

“Em đi nghiền cà phê!” Hoàn Tử nghiêm nghị đi ra.

Bùi Dương đi công tác mấy ngày, lúc tối trời đều sẽ gọi điện thoại tới, gần như đều trước sau giờ cơm, hỏi cô ăn cơm chưa, ăn gì. Y bà mẹ già.

“Dạo này không phải là lúc anh bận rộn nhất sao?” Bạch Cẩn nghi hoặc.

Bùi Dương cười, “Ngày nào giờ này anh cũng ăn cơm cùng đồng nghiệp, mang thức ăn lên trước điện thoại cho em xem này.”

Bạch Cẩn mở loa ngoài ra bận rộn trong phòng bếp, “Họ không ghét bỏ anh sao? Cứ tranh thủ khoe tình yêu thế à?”

Ba chữ khoe tình yêu thật sự là không thích hợp với một người đàn ông thành công trong xã hội như Bùi Dương chút nào, hơi con gái, đương nhiên cũng không hợp với cô.

“Toàn là FA trường tồn, cho họ hâm mộ chết.” Bùi Dương nhẹ nhàng cười, trong lời nói tràn đầy cảm giác tự hào hoàn thành kế hoạch thoát kiếp độc thân.

“Vậy anh phải cẩn thận họ thừa dịp anh không ở đó mà đầu độc anh, người độc thân mà cáu lên là không thể khinh thường.” Bạch Cẩn vén tay áo lên, bỏ một con cá chép vào trong chảo dầu, tối nay định thử làm món cá chép dấm đường.

“Đồ của anh chắc là thượng hạng, mau về đi, tí nữa em cho anh xem thử tiệc em làm tối nay.”

Bùi Dương “Ừ” một tiếng, Bạch Cẩn chờ một lát phát hiện anh vẫn không có treo, lòng âm thầm buồn cười, mới cúp máy điện thoại.

Bánh ngọt xối dầu vừng, lại rải thêm hành thái, cá chép dấm đường đơm ra nồi thơm nức mũi, song lúc tạo hình thất bại, Bạch Cẩn cảm thấy khá là đáng tiếc.

Tiểu Bạch nghe được mùi thơm, bay nhảy chạy tới, Bạch Cẩn vỗ vỗ đầu chó con, cho nó ăn một cái bánh bích quy, Tiểu Bạch bất mãn dí cái mông nhỏ mập mạp với cô.

Bạch Cẩn lấy điện thoại ra chụp làm món cá tạo hình xấu gửi tới cho Bùi Dương, thêm chữ —— “Vật thí nghiệm thất bại.” rồi gửi thêm một tấm Tiểu Bạch phụng phịu —— “Tiểu Bạch nhớ anh nè.”

Ừm, một câu hai nghĩa.

Bạch Cẩn cảm thấy mình trình độ ăn nói của mình không thua gì cậu Lộ lãng tử tình trường.

Tám giờ đang tập yoga thì nhận điện thoại Lộ Kiêu, Bạch Cẩn vẫn rất kinh ngạc. Từ lần trước khi cô từ chối Lộ Kiêu muốn giúp cô “Dạy dỗ Kim Nghị một lần”, chắc anh ta cảm thấy mất mặt mũi, nên mấy hôm không có liên hệ cô.

Bạch Cẩn cũng lơ đễnh.

“Em ở đâu, tối nay nhà anh mở party, có muốn tới cùng nhau chơi không?” Lộ Kiêu hình như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn dùng giọng điệu bạn bè nói chuyện với cô. Mặc dù Bạch Cẩn không cho rằng giữa họ quen thuộc vậy...

“Không, mọi người chơi đi.” Giờ là năm phút nghỉ ngơi, cô giáo yoga đang chỉnh đệm yoga. Bạch Cẩn vừa kéo chân sang vừa kẹp điện thoại nói chuyện với Lộ Kiêu.

“Không nể mặt mũi à? Hay là đang có việc? Không đúng, em rảnh rỗi như thế, ai bận chứ em hẳn là luôn rảnh mới đúng.” Lộ Kiêu nói chắc kèo.

Thời gian đến rồi, cô gái lần nữa chào hỏi mọi người, Bạch Cẩn nói: “Không khéo, tối nay tôi phải học yoga, thật sự là không rảnh. Lần sau hẹn đi.” Nói xong cô liền treo.

Kỳ thật không phải Bạch Cẩn không phát hiện ra tâm tư của Lộ Kiêu, chỉ là một chàng công tử đào hoa đến thế, mà cô không phải mới biết anh ta ngày đầu, đương nhiên sẽ không coi việc anh ta lấy lòng là thật, song coi trọng chút giao tình trước kia, cô cũng không đến mức tránh người ngàn dặm.

Yoga là vận động có lợi, giãn cơ xong sẽ giúp cơn mỏi mệt cả ngày mất hết. Bạch Cẩn lau sạch sẽ mồ hôi trên người trong phòng thay quần áo, mới mặc quần áo của mình xuống lầu.

Không ngờ ở lầu một lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc, vai rộng eo hẹp, người đang đang dựa trên quầy, đưa lưng về phía nói chuyện phiếm với cô tiếp tân.

Bạch Cẩn gọi một tiếng, “Lộ Kiêu —— “

Người kia quay đầu, mày kiếm mắt đào hoa, khóe miệng còn cong lên, là Lộ Kiêu không sai rồi.

“Anh vừa hỏi cô ấy chỗ này mấy giờ tan học đó, em đã xuống rồi.” Lộ Kiêu chỉ chỉ cô gái kia, hai tay lần nữa thả lại trong túi.

Bạch Cẩn cười với cô ấy, cùng Lộ Kiêu song song đi ra cửa lớn.

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Lộ Kiêu lấy ra một hộp thuốc và cái bật lửa, đốt xong để vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Chỗ này là câu lạc bộ yoga gần nhà em nhất, em lười như thế, chắc cũng không quá kén chọn.”

Thật đúng là đoán rất chuẩn đó.

Tối đêm gió hơi lớn, thổi mùi khói về bên Bạch Cẩn, cô bị hun đến nhịn không được ho hai tiếng, Lộ Kiêu lập tức tắt thuốc còn vỗ vỗ lưng của cô, “Anh xin lỗi anh quên em không ngửi quen mùi khói.”

Bạch Cẩn khoát khoát tay, lơ đãng tránh khỏi bàn tay anh ta đặt ở trên lưng mình.

Tay Lộ Kiêu đặt trong không trung thoáng hơi lúng túng thả lại trong túi.

Bạch Cẩn ngẩng đầu lên, mấy lần ho khan đó dường như khiến cô ho ra cả nước mắt, mắt hơi ướt, cũng vì vừa rồi đổ mồ hôi, trên mặt vẫn hơi hồng, Lộ Kiêu cảm thấy cô thế này thực sự hơi quyến rũ.

Có lẽ là ánh nhìn chăm chú quá lâu, Bạch Cẩn phát hiện nhìn sang, Lộ Kiêu mất tự nhiên chuyển ra chuyện khác.

“Tối nay nướng đồ ở vườn sau, không cẩn thận nướng hơi nhiều, nên tiện mang tới cho em.” từ trong xe anh ta lấy ra một túi lớn đồ nướng, đều đã nướng chín rồi, nghe đều rất thơm, khiến Bạch Cẩn cười, “Sao, có muốn tìm một chỗ uống bia ăn xiên không?”

“...”

Nếu như nói không đi có phải là hơi có lỗi khi người ta chạy xa như thế tới đưa xiên không?

Cuối cùng Bạch Cẩn vẫn lên trên xe Lộ Kiêu.

Lộ Kiêu dẫn cô tới một công viên, ngồi xuống ghế dài, cách đó không xa có một cái đu quay, không phải to quá, nhưng ngồi trên cái ghế nhìn nó cũng rất đẹp, chung quanh có người đang chạy đêm, cũng có trẻ con cầm que huỳnh quang chơi.

Hai người một tay cầm xiên một tay cầm bia, Lộ Kiêu còn ngốc nghếch muốn cạn ly cùng với cô.

Bạch Cẩn không nói va một phát với anh ta, “... Cạn ly.”

Xiên đã hơi nguội, nhưng Bạch Cẩn cũng không phải người hay chú ý, gần như hai ba miếng là giải quyết một xiên thịt, rất nhanh là ăn hết một đống lớn Lộ Kiêu mang tới.

Lộ Kiêu đang uống rượu từng ngụm, không đợi anh ta kịp phản ứng, duỗi tay lần mò cái túi đã không còn đồ ăn, trợn mắt há mồm nói, “Không nhìn ra em ăn kinh thế đó.”

Bạch Cẩn lấy khăn tay ra, đưa một cái cho anh ta, mình thì lau miệng sạch sẽ mới nói, “Lần sau cho ít bột tiêu cay thôi, cho nhiều sốt hơn, nhưng coi như không tệ.” Nói xong không cẩn thận ợ bia một cái.

Lộ Kiêu bật cười, “Em thật đúng là không khách khí với anh —— “

Còn chả phải bởi vì bột tiêu cay cho quá nhiều nên cô uống bia không ngừng à!

Mặc dù trong lòng Bạch Cẩn cảm thấy rất ngại, nhưng mấy năm nay da mặt cũng không phải uổng phí tu luyện, mặt cũng không đỏ tí nào, chậm rãi nói, “Cười cái gì mà cười, anh uống bia không ợ hơi à?”

Lộ Kiêu cười kinh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc