TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Tính toán thời gian, còn lại một tuần, sẽ đến sinh nhật Bùi Dương. Bạch Cẩn có lòng tặng cho anh một điều bất ngờ, lại trái lo phải nghĩ không biết nên làm thế nào mới được.

Làm một buổi tiệc sinh nhật sao? Nhưng Bùi Dương có bạn của mình, như năm trước là anh đón cùng bạn, bạn của anh cô không biết ai; không làm, chỉ có hai người, nếu bố Bùi mẹ Bùi gọi anh về nhà, Bùi Dương lại không khỏi bị làm khó. Nhưng nếu mình không định làm gì, đến lúc đó chỉ tặng quà, trông không được trịnh trọng.

Bạch Cẩn trầm tư suy nghĩ, Bùi Dương ngày nào cũng lạnh nhạt, cứ như không hề nhớ sinh nhật của mình cũng sắp đến. Cô muốn nói bóng nói gió, lại sợ “Đánh cỏ động rắn”, dù sao đây là lần đầu cô muốn chuẩn bị bất ngờ cho bạn trai, vẫn nên chừa chút lo lắng.

Bùi Dương ở nhà cô càng ngày càng tự nhiên, mấy ngày nay hình như anh say mê món nấu cơm, tan tầm về là lập tức làm tổ trong phòng bếp nghiên cứu món ăn, thực ra chỉ là làm tí trứng ốp lết xào rau xanh thường ngày thôi, món ngon vẫn là Bạch Cẩn ra tay. Anh sẽ cong thân thể cao lớn đứng một bên nhìn, tay chân còn không thành thật, hoặc là giúp cô vén vén sợi tóc, hoặc là ôm eo của cô, đầu còn phải cọ cọ hõm vai cô, dính người cực kỳ.

Bạch Cẩn bị anh cuốn lấy mất cả kiên nhẫn, nói anh hai câu: “Anh nhìn cho hẳn hoi này, đừng cản em làm đồ ăn được không? Đợi tí nữa nếu mà không thể ăn sẽ phạt anh anh bằng sạch nhé.”

Anh chỉ cười nói: “Phạt thế tốt quá, nhưng anh sợ em sẽ ăn không đủ no.”

Bạch Cẩn tức giận đến sắp bật cười.

Sau khi cơm nước xong, Bùi Dương rất cần cù rửa bát, Tiểu Bạch lại đuổi theo anh chạy tới chạy lui. Từ khi Bùi Dương đến đây ở lại, Tiểu Bạch liền vứt bỏ Bạch Cẩn, nhìn về phía nam chủ nhân ôm ấp.

Lúc Tiểu Bạch nhỏ Bạch Cẩn rất thích ôm nó cào lông, nhưng Tiểu Bạch ngày càng béo lên, cô dù có lòng cũng vô lực ôm nó giơ lên. Nhưng Tiểu Bạch không hề cho là mình là tên mập mạp chút nào, chẳng qua là cảm thấy mình bị lơ là, thấy Bùi Dương mới nhìn qua thì rõ là một hooman cường tráng hơn chủ nhân, bèn vứt bỏ nguyên chủ chạy về phía Bùi Dương.

“Gâu gâu gâu ~” Tiểu Bạch cắn ống quần Bùi Dương, con mắt tròn trịa một mực nhìn anh, Bùi Dương lau khô tay ngồi xổm người xuống bế nó lên, thấy vật nhỏ này không làm ổ trong ngực anh vui chơi lăn lộn như bình thường, liền hỏi Bạch Cẩn: “Tiểu Bạch đã lâu lắm không có ra khỏi nhà à?”

“Ừm, quả thật em rất ít dẫn nó đi ra ngoài.” Bạch Cẩn cầm dao chậm rãi gọt vỏ đào, cắt thành miếng nhỏ dùng tăm chọc ăn.

Bùi Dương vuốt vuốt chân chó mập mạp, cười nói: “Chờ lát dẫn nó đi ra ngoài chơi một lúc đi, anh thấy Tiểu Bạch buồn rầu chết được.”

Bạch Cẩn đi đến ban công mở cửa sổ sát đất ra, gió đông lạnh thấu xương, một cơn gió thổi đến thổi mái tóc dài cô đến lộn xộn, cô nhanh chóng đóng lại cửa sổ.

“Ra ngoài á? Bên ngoài hơi lạnh đó...”

Bùi Dương cứ như là rất hào hứng, “Không sao, mặc nhiều tí là được. Nếu em sợ lạnh anh mang Tiểu Bạch ra ngoài là được.”

Bạch Cẩn nhét một miếng đào cuối cùng đến miệng Bùi Dương, suy nghĩ một lát vẫn là nói: “Em cũng đi cùng vậy.” rồi lấy bộ quần áo và dây thừng của Tiểu Bạch ra mặc lên cho nó.

Trước khi ra cửa, Bùi Dương thấy Bạch Cẩn chỉ mặc áo khoác lông nỉ, cau mày nói: “Thế này không chắn gió, đổi bộ khác đi.” Bạch Cẩn lười, không muốn khó khăn đi đổi lại, “Không sao, bên trong em còn có áo len.”

Bùi Dương không nói gì, mình thì vào phòng chọn cái áo lông mặc vào.

“Anh thế này... cũng mặc dày quá đi.” Bạch Cẩn nhìn Bùi Dương cồng kềnh nửa người trên, không khỏi trợn tròn mắt. Bùi Dương không nói gì cười kéo cánh tay cô đi ra ngoài.

Mặc dù tối phong lạnh thổi bốn phía, nhưng người trên quảng trường lại không có ít chút nào, cũng có người trời này ra dắt chó, Bùi Dương Bạch Cẩn dắt Tiểu Bạch ra ngoài cũng không lạc quẻ quá.

Tiểu Bạch lâu rồi không được đi ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài, xem ra rất vui vẻ, vắt chân lên cổ xông về phía trước, Bạch Cẩn túm nó không ngừng, dứt khoát để Bùi Dương dắt.

“Anh dắt Tiểu Bạch, em làm gì?” Bùi Dương nói với cô. Bạch Cẩn thấy anh cười một tiếng, hiểu ngay ý anh, nắm tay bỏ vào túi anh nắm chặt tay anh, “Vậy em dắt anh nhé.”

Bùi Dương cười nói: “Lời này sao mà nghe nó cứ là lạ.” Ngoài miệng nói như vậy, tay lại nắm chặt tay của cô không buông ra.

Tiểu Bạch vui chơi dọc đường, rồi cũng chơi đủ, đi theo họ nhàn nhã dạo bước. Ở ven đường đụng phải một cô nàng bán hoa, trông thấy Bùi Dương Bạch Cẩn đi tới, mắt sáng lên, tiến lên chào hàng.

Bạch Cẩn liếc mắt nhìn, tùy ý hỏi một câu: “Đều là hoa hồng ạ?”

Cô gái nói: “À, vâng, hoa hồng bán được nhiều.” Lại nói với Bùi Dương: “Soái ca, anh xem bạn gái anh xinh đẹp như vậy, không mua một đóa cho cô ấy sao?”

Bùi Dương nhìn Bạch Cẩn: “Nghe cô ấy.” Bạch Cẩn lắc đầu, cười nói: “Không cần.”

Sau khi cô gái đi, Bùi Dương hỏi cô: “Em không thích hoa hồng sao?” Nhìn mấy cuốn sách làm vườn trong thư phòng cô, Bùi Dương biết Bạch Cẩn là người yêu hoa, rồi thấy cô từ chối hoa hồng, cho là cô là không thích loài hoa diễm lệ này.

“Thích chứ, chỉ là em thích tự mình nuôi, bị hái xuống rồi sống không được bao lâu, không có giá trị thưởng thức gì, còn không bằng làm thành tương hoa hồng cho có lời.” Bạch Cẩn nói, nhất thời muốn làm một lọ tương hoa hồng đưa cho Bùi Dương cũng không tệ.

Bùi Dương gật đầu đồng ý, “Ừm, ngẫm lại còn có lợi ích rất thực tế.”

Hai người lại đi một đoạn đường, Bạch Cẩn chợt hắt xì mấy cái, Bùi Dương móc ra khăn tay từ trong túi đưa cho cô, “Lạnh sao? Vậy chúng ta về nhé.”

Thật ta từ vừa lúc ra khỏi cửa Bạch Cẩn liền cảm thấy hơi lạnh, chỉ là trước khi ra cửa là chính cô không muốn mặc nhiều thêm, ngại mặt mũi không có nói ra, nhịn suốt đường không để Bùi Dương nhìn ra thôi.

Cô đổi chủ đề cười nói: “Em nghe Hoàn Tử nói nam sinh không biết mang khăn tay theo người, anh còn có thói quen này à?”

“Bình thường cũng không mang, đây là mang cho em, em mặc ít quá, biết là sẽ lạnh, nên anh cầm. Xem đi, dùng tới rồi.” Bùi Dương nói liên miên lải nhải, lại cởi áo lông trùm lên cho Bạch Cẩn, “Áo lông dù không đẹp, nhưng được ở chỗ chắn gió, ấm không em?”

Bên trong anh chỉ mặc áo len và áo chẽn, Bạch Cẩn giãy mình muốn trả quần áo lại anh, “Anh mặc cũng không nhiều...”

Bùi Dương ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ đầu của cô, “Đừng làm rộn, anh là đàn ông, đương nhiên kháng lạnh mạnh hơn em, nếu mà em đổ bệnh mới là đại sự đó.” Anh không nói gì dắt cô đi về, “Mau về mới được.”

Người đàn ông này, xưa nay không ép cô làm gì theo ý mình, dù trong mắt anh những hành vi này quá tùy hứng, anh cũng chỉ yên lặng chuẩn bị kỹ càng hết thảy, đến khi cô cần, đúng mực đưa đến bên tay cô.

Bùi Dương sợ cô lạnh, chân dài nhanh chóng đi về trước, Bạch Cẩn cầm tay anh, thỉnh thoảng ngắm góc mặt anh tuấn tú, trong lòng thật sự như được rót một cốc mật sơn trà, vị ngọt nhẹ nhàng thoải mái, không ngán người nhưng hương vị lâu dài.

Bình luận

Truyện đang đọc