TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Bạch Cẩn ngồi trong quán cùng bác gái nhớn nhác chửi rủa một giờ, cuối cùng chân tướng chuyện này mới rõ ràng.

Hóa ra anh Hách Kiệt này khi còn bé đã kết thông gia với khuê nữ của mẹ Trương, cũng chính là bác gái áo hồng đây, về sau bố Hách Kiệt ở ngoài làm công nhân qua đời, chỉ để lại một người mẹ chiếu cố cậu ta. Điều kiện gia đình thực sự là gian nan, lúc đầu cậu ta định bỏ học ra ngoài làm công nhân kiếm tiền, bố mẹ vợ thấy anh ta học giỏi, quyết định đánh cược một lần, bỏ tiền cho cậu ta đi học. Khó khăn lắm mới học đến đại học năm thứ ba, thấy sắp tốt nghiệp, nên đợi anh ta về thôn kết hôn cùng khuê nữ nhà mình, ai dè bất ngờ được biết Hách Kiệt tìm bạn gái trong trường, còn nói muốn giải trừ hôn ước với khuê nữ nhà mình.

Lần này nhà bên vị hôn thê chắc chắn là không vui. Khó khăn lắm mới bồi dưỡng được cậu con rể thành sinh viên đại học, chuyện rỡ ràng bao nhiêu, cả làng đều biết rồi, lần này nói từ hôn liền từ hôn, thế không phải muốn nhà họ sau này trát phấn gặp người ta hay sao!

Mẹ Tống nói liên hồi, trong lời nói còn hận Hách Kiệt hơn Hiểu Tĩnh nhiều, “Thằng oắt con này quả thực là đồ ăn cháo đá bát, đúng là loại vong ân phụ nghĩa, đồ Trần Thế Mỹ*! Nhà bọn tôi tốt với nó đủ bề, cho nó ăn cho nó uống, còn cho nó đi học, nuôi như con trai ruột, mà nó đối xử với bọn tôi thế đấy! Bà chủ, cô nói xem thế có phải là không có lương tâm không? Đúng không?”

*Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên, sau đó vì muốn kết hôn với công chúa mà ruồng rãy người vợ của mình là Tần Liên Hương.

Bác gái than thở khóc lóc lên án, mấy người còn lại cũng nháo nhào mắng, người đàn ông cứ im lặng mãi cũng không nhịn được bật ra một câu chửi bậy.

Bạch Cẩn không biết nên nói gì, chuyện này loạn cào cào, bản thân là người ngoài, không tiện đánh giá. Cô nói an ủi qua loa vài câu, đợi họ bình tĩnh rồi lại nói: “Chuyện này vốn cháu không biết, giờ Hiểu Tĩnh em ấy cũng không ở đây, chờ cháu liên hệ với em ấy, thông báo tiếp các bác, được không ạ?”

Advertisement

Hai bên lưu số nhau, Bạch Cẩn liền tiễn họ ra ngoài.

Trong quán yên tĩnh lại một lần nữa, Bạch Cẩn thu dọn mấy cái cốc giấy, vịn bàn đứng đầy một hồi —— ngồi lâu choáng đầu. Cô gọi điện thoại cho Hiểu Tĩnh: “Em ở đâu, chị đến tìm em nhé.”

Hiểu Tĩnh ngồi trên bậc thang thao trường đại học, lẳng lặng ngẩn người. Trên đường có rất nhiều bạn trẻ tuổi đang chạy bước vận động, cô ấy chống cằm nhìn chằm chằm họ, nghĩ mãi mà không rõ sao mình lại gặp phải những chuyện này. Rõ ràng mình cũng giống như họ, học đại học, yêu thương lâu dài, thanh xuân cũng chỉ trôi qua bình thường như vậy, có lẽ… do mình lại có một người bạn trai không “bình thường” như thế.

Hách Kiệt rất ưu tú, dùng thành tích thi đứng đầu khoa để học được ở trường này, anh rất cố gắng, khác mấy cậu trai chơi game và bóng rổ mà cúp học, gần như mỗi tiết anh đều đi nghe bài, dáng vẻ nghiêm túc như vẫn chưa thi đại học xong. Còn ra ngoài trường tìm hai công việc làm thêm, loay hoay chân không chạm đất.

Hai người họ nhờ một tấm thẻ học sinh mà quen, khi đó vừa khai giảng không lâu, Hiểu Tĩnh rơi thẻ ăn, là được Hách Kiệt nhặt được. Anh bấm số điện thoại dán trên thẻ, Hiểu Tĩnh bị chất giọng của chàng trai này tán đổ luôn, quen rồi thì có qua có lại, hai người bèn nước chảy thành sông thành người yêu.

Bởi vì Hách Kiệt rất bận, Hiểu Tĩnh luôn vì anh quá bận không có thời gian đi hẹn hò mà phát cáu. Có một lần cô tức giận hỏi anh: “Anh bớt làm một công việc đi không được sao?”

Anh nghẹn đỏ mặt, chỉ xin lỗi, song lý do là gì thì không cho cô biết.

Giờ cô ấy biết, cũng vì anh gánh lấy ân tình người khác, ân tình này là thứ anh không muốn nhưng không thể không lấy, anh mới liều mạng như vậy, muốn thoát khỏi dây trói vận mệnh.

Người nhà họ Tống đã tới trường tìm cô, bảo cô chia tay với Hách Kiệt ngay, nếu không sẽ cho việc này vỡ lở ra, khiến cô ấy không còn mặt mũi làm người. Cô ấy nản lòng thoái chí chia tay cùng anh, anh lại đau khổ cầu xin, nói mình thân bất do kỷ. Lòng Hiểu Tĩnh phiền muộn thực sự, đã mấy ngày không đi học, chỉ thỉnh thoảng đến quán hỗ trợ, định tìm một cơ hội xin nghỉ làm với Bạch Cẩn, mình thế này cũng không làm nổi.

Ai mà biết người nhà họ Tống thậm chí cả chuyện cô ấy làm ở đâu cũng biết, hôm nay tìm tới cửa, xem ra là muốn tới tìm để nói chuyện. May sao được Bạch Cẩn ngăn cản, nếu không Hiểu Tĩnh giờ thật sự không biết nên ứng đối ra sao.

Lòng cô ấy loạn cả lên, mắt nhìn chằm chằm một chỗ mà xuất thần, cắn môi dưới ngây ngốc ôm đầu gối trong gió thu.

Khi Bạch Cẩn tìm thấy cô ấy trong thao trường to như vậy thì nhìn thấy một bức tranh như thế. Cô bé này này mặc rất đơn giản, xõa tóc dài, cũng không trang điểm, sắc mặt vàng như nến, trông rất tiều tụy.

Bạch Cẩn đi ngồi xuống bên Hiểu Tĩnh, vỗ vỗ vai của cô ấy, “Nghĩ gì thế em? Mặc ít quá, không sợ đông lạnh cảm mạo à.”

Hiểu Tĩnh xoay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Không lạnh. Hôm nay cảm ơn chị Bạch.”

“Việc nhỏ thôi.” Bạch Cẩn cầm áo khoác trong tay phủ thêm cho cô ấy, bên trong mình mặc áo len, thế nên cũng không lạnh quá. Hiểu Tĩnh từ chối một lần, rồi cũng mặc thêm.

“Người nhà họ Tống nói hết với chị rồi, quả thực chị muốn giúp em, không có ý tìm hiểu chuyện riêng của hai đứa.” đối với chuyện này Bạch Cẩn vẫn có chút bất an, cô luôn không muốn quản chuyện của người khác, huống chi việc này còn là việc nhà. Nhưng tình huống thế này, người ta đã tìm tới cửa, lúc này Hiểu Tĩnh vẫn là nhân viên của mình, lại làm chỗ cô lâu như vậy, y một cô em gái, Bạch Cẩn cũng không thể bó tay đứng ngoài quan sát.

“Chị giúp gì em được không? Giờ không nên một mình gượng chống, tìm bạn đi dạo phố, đi ăn mấy thứ đồ ăn ngon, uống ít đồ ngon, cười cười nói nói cũng qua thôi.”

Bạch Cẩn rất ít khi an ủi người ta, cũng không ra được đạo lý lớn lao gì, vắt hết óc cho ra mấy đề nghị mình cho rằng hữu dụng với mấy cô bé.

Hiểu Tĩnh lại gần ôm cô một cái, “Cám ơn chị nhé chị Bạch, em… chỉ là em muốn tìm người trò chuyện.” Bạch Cẩn an ủi vẫn có ít tác dụng, lúc này trong lòng cô ấy không loạn đến vậy, bỗng nhiên thổ lộ hết ra.

Bạch Cẩn lẳng lặng nghe cô ấy nói, không chen một câu, chỉ có khi cô ấy hơi nghẹn ngào mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ấy, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô ấy.

Tiếng người nơi thao trường huyên náo, nương theo cơn gió thu gào thét thổi qua, người ở đây nói chuyện không ai nghe được, rất hợp để thổ lộ hết, cảm xúc Hiểu Tĩnh một mực đè nén vào trong lúc đó cứ bộc phát hết ra.

“Thật sự em không biết nên làm sao bây giờ, em thích anh ấy lắm, nhưng mà nhà họ như vậy, em không có cách nào tiếp tục đi cùng với anh ấy…”

“Em không thể nào bảo anh ấy đoạn tuyệt lui tới với người nhà họ Tống, thế thì vô lương tâm quá… Chuyện như vậy em không làm được, nếu anh ấy làm như vậy em cũng xem thường anh ấy! Nhưng em…”

“Em nói chia tay, anh ấy chết sống không đồng ý, nói bản thân biết kiếm tiền trả hết ân tình, sẽ không liên lụy đến em… Nhưng người của nhà họ Tống đã tìm đến đây rồi, nếu em lại tiếp tục cùng anh ấy, người nhà họ Tống làm lớn chuyện, em thì không sao, nhưng người khác sẽ nhìn Hách Kiệt thế nào? Người khác sẽ nói anh ấy thế nào? Em cũng không dám nghĩ!”

“Lòng tự trọng của anh ấy cao lắm, thế này sẽ hủy hoại anh ấy…”

Bình luận

Truyện đang đọc