TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Bùi Dương thỉnh thoảng đẩy giỏ hàng đi xem thử, cầm lấy các loại bình bình lọ lọ tương liệu tỉ mỉ xem.

“Cái này làm cá được, không phải em thích ăn cá sao? Ừm… Đây là sốt làm đồ nướng, rưới trên thịt chắc ăn rất ngon… tương đậu bản* trộn mì cũng rất ngon, nhưng anh nhớ bình thường em không thích ăn mì lắm…” Anh cúi đầu tự lẩm bẩm, đồ ăn chưa mua thứ gì mà đã sớm tiến vào trạng thái của đầu bếp. Bạch Cẩn sau lưng anh cười nói: “Đầu bếp Bùi, rốt cuộc anh muốn làm món ăn gì? Trứng tráng cà chua có thể không dùng đến những thứ tương này tương mà.”

*Tương Đậu bản (Douban) được làm từ 4 nguyên liệu chính: Đậu răng ngựa (hay còn gọi là đậu tằm – fava bean), ớt cay, muối và bột mỳ. Tương khá là đặc, trong đó nhiều hạt đậu vẫn còn nguyên, ớt cũng vậy, màu đỏ nâu, thơm nồng mùi đậu lên men, có vị mặn và cay.

Bùi Dương ho khan một tiếng, tay cầm thành quyền bên miệng nói khẽ: “Thật ra… anh muốn làm xương sườn cho em, nhưng Bùi Nguyệt nói lần đầu làm hương vị có lẽ sẽ hơi lạ, nên anh nghĩ lỡ không thể ăn thì mua ít tương liệu ra trộn vào ăn…”

“Hả?” Bạch Cẩn ôm ngực, “Chấp nhất thế à?”

Ngón tay Bùi Dương cong lên gõ gõ trên lọ tương liệu, “Nếu như không thể ăn, em không cần vì an ủi anh mà miễn cưỡng ăn hết, anh ăn hết là được, đừng lãng phí.”

“Còn chưa bắt đầu làm đã không tin tưởng rồi à?” Bạch Cẩn đẩy xe đi lên phía trước, nhìn thấy phía trước là trứng gà bán hạ giá, một đám bác gái đang vây quanh muốn cướp mua.

Bạch Cẩn ranh mãnh cười một tiếng: “Bùi Dương, anh đi cướp giúp em một hộp trứng gà về đi.”

Từ nhỏ ngay cả phòng bếp Bùi Dương cũng rất ít vào, chắc cả việc trứng gà mấy đồng một cân cũng không biết, nào làm chuyện này bao giờ? Anh nhìn thấy Bạch Cẩn đang cong một bên khóe miệng cười đến là thoải mái, lại nhìn đám đám bác gái cách đó không xa đang ra sức cướp đoạt, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều thở dài nói: “Chờ anh một lát.”

Biết rõ cô đang nhất thời nghịch ngợm, muốn nhìn anh bị đùa, nhưng thấy cô trước mặt mình cười không có phòng bị như thế, không còn là sự lễ phép lạnh lẽo, mà là dùng giọng điệu của bạn gái để đưa ra yêu cầu vô lý với bạn trai, Bùi Dương bèn cam tâm tình nguyện mặc cô thúc đẩy.

Bạch Cẩn thấy anh thật sự quay người đi đến chỗ trứng gà hạ giá, lập tức hơi xấu hổ, “Ối, Bùi Dương, không cần ——”lúc đầu cô chỉ muốn trêu anh, chen tới chen lui trong đám người dù sao không dễ chịu gì. Huống chi chàng thiếu gia này có khi chưa từng tự mua đồ ăn.

Anh quay đầu cười cười: “Em chờ anh một lát.” Nhanh chân sang bên kia.

Bùi Dương người cao chân dài, chen trong mấy bác gái quả thực như hạc giữa bầy gà, lựa lựa chọn chọn rất thuận tiện, quả nhiên rất nhanh là cầm được một hộp trứng gà, cẩn thận gạt ra từ trong đám người, Bạch Cẩn nhìn thấy hai cánh tay anh che chở trứng gà khó khăn quay người, không nhịn được cười.

“Cảm ơn, thật ra vừa rồi em chỉ nói thôi, không muốn để anh đi thật.” Bạch Cẩn nhìn anh bị chen lấn đến nhíu cả áo, áy náy giúp anh kéo góc áo.

Bùi Dương nắm lấy ngón út cô, “Bạn gái nói chính là chân lý, em có thể yêu cầu bất kỳ gì từ anh, tùy hứng một tí vô lý một chút cũng không sao, anh sợ nhất là em tiến thối lễ phép với anh… anh nghe lời như thế, có thể nhận phần thưởng nho nhỏ không?”

“Phần thưởng gì?”

Bùi Dương tiến đến bên tai cô, “Em làm nũng đi.”



Mặt Bạch Cẩn không biểu cảm: “… Anh sẽ hối hận đấy.”

Đồ ăn mua hòm hòm, đi qua trước tủ rượu, Bùi Dương hỏi: “Tối nay muốn uống chút rượu không?”

“Anh muốn uống à? Thì mua chứ sao.” Bạch Cẩn thì thấy không quan trọng.

Bùi Dương cầm lấy một chai bia, “Bia thế nào?”

Bạch Cẩn chần chờ một lát, “Em nhớ ở nhà có hai lon…” Bùi Dương cười nói: “Vậy thì thật sự là không cần mua.”

Lúc tính tiền hai người một trước một sau đứng xếp hàng, Bạch Cẩn thuận tay cầm một hộp kẹo cao su, vừa quay đầu nhìn thấy Bùi Dương không giấu được nụ cười, lập tức hơi xấu hổ, “Thì … bình thường em không có việc làm thì thích nhai ít đồ…”

“Anh cũng thế.” Bùi Dương cười xán lạn, cầm kẹo cao su trong tay cô bỏ vào giỏ hàng. Bạch Cẩn im lặng, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía dưới kệ hàng xuất thần.

Bùi Dương thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, nhỏ giọng nói bên tai Bạch Cẩn: “Em… Muốn mua thứ kia sao? Hay là, để anh lấy…”

Giọng của anh trầm thấp, như lông vũ vẩy qua tai cụp xuống, xốp giòn xốp giòn ngứa ngáy. Bạch Cẩn lấy lại tinh thần tập trung nhìn vào ——

Cứng cáp, siêu mỏng… Mấy chữ đập vào tầm mắt, Bạch Cẩn giật nảy mình, khoát tay một cái nói: “Không phải, vừa rồi không phải em đang nhìn… Cái đó…” Càng giải thích càng nói không rõ, cô bấm cánh tay Bùi Dương một cái, “Em ra ngoài chờ anh.”

Bùi Dương cúi đầu, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Đến khi giao xong tiền, Bùi Dương cầm theo một túi lớn đi ra trên mặt vẫn cười,

Cầm đồ ăn về nhà, Bùi Dương rất tự giác vào phòng bếp thay tạp dề, Bạch Cẩn tựa trên khung cửa nhìn anh: “Thật sự không cần em hỗ trợ sao?”

“Không cần, ” Bùi Dương cúi người xoa Tiểu Bạch đi vòng quanh ở dưới chân anh một cái, “Em ở đây nhìn anh anh mới cuống. Ra phòng khách đi, làm xong cơm anh bảo em.”

“Ừ.”

Bạch Cẩn miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lon, nhặt lên một cuốn «Thi cảnh thiển thuyết» nhàn nhã lật. Trong phòng bếp có tiếng loảng xà loảng xoảng, như đánh trận, Bạch Cẩn đổi tư thế nằm sấp đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có một tiếng loảng xoảng, như là dao phay rơi.

Cô đang định vào xem, Bùi Dương kêu lên: “Không sao, em không cần vào.”

Bạch Cẩn nghiêng tai nghe một chút, “Không có bị thương chứ?”

“Không có…”

Cô mỉm cười —— đàn ông dù là trưởng thành thục hay là ngây thơ, đều là chết vì sĩ diện.

Qua một giờ, sách cô cầm trong tay cũng lật được một phần ba, Bùi Dương mới bưng một đĩa xương sườn ra, Bạch Cẩn nhìn qua, thịt xào qua cùng cà chua, nước tương màu đỏ khiến người ta nhìn mà rất muốn ăn, phía trên còn rải hành.

“Xem ra ăn rất ngon.”

Bùi Dương ngại ngùng cười, tay chà trên tạp dề, “Thế à? Mới vừa rồi là vừa làm vừa hỏi mẹ anh.”

Bạch Cẩn kinh ngạc, “Anh nói với dì anh nấu cơm cho em á?”

Sời, phàm là làm mẹ, nghe thấy con trai bảo bối chưa từng vào phòng bếp ở nhà nấu cơm cho cô gái khác, trong lòng đều phải nói thầm hai câu.

Bùi Dương gắp một miếng xương sườn, đút vào trong miệng cô, Bạch Cẩn cắn một cái miếng, nghe anh nói: “Mẹ anh cười anh đáng chết, muốn xấu mặt trước mặt em.” Anh cười nhẹ nhàng nói, nhìn chăm chú vẻ mặt cô, mong đợi hỏi, “Ăn ngon không?”

“… Có hơi nhạt, nhưng lần đầu tiên anh làm, rất không tệ.” Cô không giữ lại chút nào khích lệ nói.

Bùi Dương nhíu mày, “Nhạt à? Vậy anh thêm tí muối —— “

Bạch Cẩn đè tay của anh xuống, “Không cần, em đi làm gia vị, cứ ăn đi.” Bùi Dương kéo cô ngồi xuống, “Để anh, tối nay anh là chủ bếp kiêm phục vụ của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc