TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Bạch Cẩn vẫn quyết định tự mình đi làm canh, phát hiện ngó sen mua ít thật, nên nói với Bùi Dương: “Đi tủ lạnh nhìn xem còn hạt sen không, thêm mấy hạt nấu canh có thể sẽ dễ uống hơn.”

Tôm nấu xong rồi, nhưng mà cách làm cũng không hấp dẫn lắm, cô lại cắt quả cà chua cuối cùng trong nhà, trộn một ít nước chấm làm thành từ tương ớt ngọt, đổ vào hai cái đĩa chấm màu trắng. Bùi Dương ở ngay cạnh lột tôm, từng con tôm màu hồng bày trên đĩa sứ, Bạch Cẩn rửa sạch sẽ tay, đi đến bên cạnh anh, “Em làm cho.”

“Không cần không cần.” Bùi Dương dời bước ngăn cô, lại tiến gần mổ môi cô một cái, “Sau này mấy chuyện lột tôm này đều anh làm, em chờ ăn là được.”

Anh vừa nói, tốc độ tay làm cũng không có giảm bớt một chút nào, rất mau là lột xong hết.

Canh còn nửa tiếng mới nấu xong, hai người rúc trên ghế salon xem tivi, giờ thì chỉ có tin thời sự là xem được, thế mà họ cũng xem say sưa ngon lành. Ngoài cửa sổ gió đêm chợt nổi, trong thành phố đèn đuốc lên đèn, vạn nhà tươi sáng. Bạch Cẩn chớp mắt là thấy bên ngoài lấp lóe nhà nhà đốt đèn, có thể là vì có Bùi Dương ở bên, thế mà cô lại nghĩ chỗ mình cũng là một trong vạn nhà, cũng giống như người khác, có căn nhà ấm áp.

Cô bùi ngùi thở dài trong lòng, làm sao giờ, hình như mình hơi ỷ lại anh, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.

Bạch Cẩn yên lặng ngồi thẳng người, không ngờ bị Bùi Dương kéo vào trong ngực, thân trên dính vào nhau, anh nâng mặt của cô, làm vờ muốn hôn nhưng không hôn nhìn cô chăm chú.

“Làm sao? Bỗng dưng nhìn em thế?” Bạch Cẩn bị anh nhìn mà có chút xấu hổ, cụp mắt xuống.

“Anh đang nghĩ, nên trả lời tin nhắn của em thế nào.” Bùi Dương dùng chóp mũi nhón chóp mũi của cô một cái, lại nhẹ nhàng cọ, lập tức hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, Bạch Cẩn có thể nghe được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh.

“Nếu như đặt vào mấy năm trước, anh không chắc là có thể xác định khái niệm ba mươi tuổi này, vì không biết lúc đó tình cảnh sẽ là thế nào. Nhưng ở độ tuổi này đối với anh ở hiện tại mà nói thì cũng không phải là xa xôi nữa, dự đoán của anh cũng không có chênh lệch nhiều với hiện thực, trong lòng anh vẫn là có một người xưa cũ, em ấy chưa xuất hiện nhưng cũng chưa hề rời khỏi tim anh. Thật ra trải qua nhiều năm như vậy rồi, không phải anh cố ý muốn chờ em ấy, chỉ là em ấy không đi, nơi này cũng không chứa nổi người khác.”

Bùi Dương nắm chặt tay Bạch Cẩn, che trên ngực của mình, mỉm cười, “Nhưng mà nếu em ấy vẫn không xuất hiện, thì có lẽ anh sẽ sống như trước đó. Không có gì tốt, cũng không có gì không tốt. Anh chỉ sợ có một ngày hai ta gặp nhau trên đường, em ấy y hệt năm đó, mà bên cạnh anh có thêm một cô vợ mất rồi.”

“Vậy anh sẽ chào hỏi em chứ?” Bạch Cẩn cười hỏi.

Bùi Dương không trả lời vấn đề này, chỉ là ôm cô hướng vào trong ngực, cổ quấn lấy nhau, hô hấp của anh thổi vào trên cổ cô, “Em biết anh may mắn bao nhiêu chúng ta mới gặp lại không? Từ tối đó khi em đồng ý với anh, anh liền nghĩ, anh sẽ không buông tay.”

Anh hơi bá đạo giam cầm cô trong ngực mình, “Về sau em cũng đừng hòng chạy, biết chưa?”

Thế mà từ trong giọng nói của anh Bạch Cẩn lại nghe thấy cảm giác không muốn xa rời như cô, dường như mê muội giống cô, hốc mắt ẩm ướt, gật đầu trên vai của anh.

Một người đàn ông đến cái tuổi này của anh, không nói đến trải qua sự đời, cũng nên coi nhẹ gió trăng, cân nhắc chuyện hôn nhân và gia đình một cách thực tế, mà Bùi Dương lại nói như một thiếu niên, sự xúc động và quật cường thà thiếu không ẩu, mười năm như một được anh giữ vững.

Bạch Cẩn cảm thấy mình như một đóa hoa được anh giấu trong đáy lòng, anh trân trọng đối xử, không thèm để ý đóa hoa này có lạnh lùng và nụ hoa cứ mãi đóng chặt, từ đầu đến cuối luôn mong chờ ngày hoa nở.

Bạch Cẩn cảm thấy mình xong rồi, lần này hình như thật cắm rễ rồi.

Cô nhẹ nhàng đẩy Bùi Dương ra, mau chóng quay người đưa lưng về phía anh, “Chắc canh xong rồi, em đi xem thử.”

Bùi Dương nhìn bóng lưng của cô, lộ ra ý cười đạt được ước muốn.

Món canh này quả nhiên rất ngon, trong trẻo ngon miệng, Bùi Dương đơm cơm liền định ăn canh, Bạch Cẩn ngăn anh, “Canh này uống không khá ngon, anh nếm thử tôm xem, nếu cảm thấy quá mặn có thể uống một ngụm canh.”

Bùi Dương thử nếm một miếng, cười nói: “Vừa hay.” Anh múc hai miếng ngó sen ăn, tùy ý hỏi: “Hôm nay em đi làm gì, mệt mỏi vậy?”

“Ôi thôi tạm đừng nói——” Bạch Cẩn vô ý nói với Bùi Dương chuyện Hiểu Tĩnh, đây là chuyện riêng của người ta, cô không muốn nhai cái lưỡi này, cho dù Bùi Dương là bạn trai của cô.

“Em muốn nói với anh một chuyện khác cơ. Anh còn nhớ Lộ Kiêu không?”

“Nhớ chứ.” Bùi Dương nhíu mày nói.

“Dạo trước, anh ta cứ… Hẹn em…” Bạch Cẩn ngước mắt nhìn, phát hiện anh đặt bát đũa xuống, vẻ mặt thành thật trông qua, im lặng không nói lời nào.

Bạch Cẩn hắng giọng một cái, “Mấy ngày trước em cùng anh ta đi nghe Bình đàn một lần, nói chuyện với anh ta, đã nói cho rõ ràng, anh … Không cần lo lắng.”

“Ừm chỉ là chuyện như thế thôi, cũng không có gì khác.”

Cô bình tĩnh uống một ngụm canh, lần nữa bị thủ nghệ của mình chinh phục.

Bùi Dương cũng cúi đầu uống một hớp lớn, mãi mới hỏi: “Anh ta thích em lắm à? Sao anh ta quen em?”

“… Lúc đại học chúng em từng kết giao, nhưng chia tay rất nhanh.”

Sau khi Bùi Dương nghe xong lại im lặng, yên lặng ăn xong cơm, bỗng nhiên nở nụ cười.

Bạch Cẩn giật nảy mình, tay mò đến trán anh, “Không có sao chứ? Cần uống thuốc không?”

Bùi Dương vui vẻ cười nói: “Em xem, đều là bạn trai cũ đã từng, nhưng giờ người ở bên cạnh em chính là anh.” bên môi anh treo nụ cười đắc ý, trông rất trẻ con. Bạch Cẩn nhéo nhéo lông mày của anh, vừa rồi lúc anh cau mày cô đã muốn làm như vậy.

“Không có anh, em cũng sẽ không đồng ý anh ta. Em và Lộ Kiêu, không thích hợp.”

Lộ Kiêu trời sinh thích vui, trong rất nhiều chuyện hai người đều không hợp vía, có lẽ ban đầu sẽ chiều theo cô, nhưng thời gian dài, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy phiền chán. Lúc đại học Bạch Cẩn đã cảm thấy vậy, cho nên đối với Lộ Kiêu cô mới luôn luôn duy trì sự tỉnh táo khắc chế, lúc nào cũng chuẩn bị bứt mình trở ra. Cho tới giờ ở độ tuổi này, cô càng không muốn cùng anh ta chơi đùa kiểu tình yêu trò chơi một hồi thôi liền có thể nhìn thấy kết cục.

Bùi Dương cong khóe miệng: “Ừm, anh và em mới thích hợp nhất.”

Vừa ăn vừa nói chuyện, dừng lại bữa cơm tối đơn giản tổng cộng ăn mất một giờ, Bùi Dương thu dọn bát đũa xong, Bạch Cẩn muốn đi rửa, bị anh đuổi về bên ngoài phòng khách.

“Rồi đừng tranh, rửa chén anh làm, nấu cơm cho em, thế này rất công bằng.”

Bó tay, cô đành phải ngồi trên ghế sa lon, nhìn anh quấn cái tạp dề gấu nhỏ rửa rửa bát loay hoay quên cả trời đất.

Sau khi thu dọn xong hết, nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ chỉ hướng chín. Bùi Dương lau lau tay nói: “Anh về trước nhé, ngày mai phải đi làm.”

Bạch Cẩn đang nửa nằm trên ghế sa lon đọc sách, nghe vậy lập tức nắm tay anh, “Ở lại tí nữa đi mà.” Rất nũng nịu.

Bùi Dương ngẩn ra, cười rất nhanh, “Ừ.”

Bạch Cẩn làm ổ trong ngực Bùi Dương, hai người cùng xem «Cuốn theo chiều gió». Xem đến lúc Rhett nói với Scarlett trong cơn lửa chiến tranh rằng anh muốn gia nhập quân đội, Bạch Cẩn đột nhiên hỏi: “Nếu như là anh, tại thời điểm đó anh sẽ rời bỏ nữ chính à?”

“Không đâu.” Bùi Dương lập tức nói: “Cho dù biết cô ấy rất kiên cường cũng rất dũng cảm, anh cũng sẽ không đi, anh sẽ sợ đó chính là tử biệt. Rhett là người dũng cảm, anh là kẻ hèn nhát.”

“Không phải, anh không phải.” Bạch Cẩn ôm lại anh, “May sao anh không phải Rhett, em cũng không phải Scarlett.”

Bình luận

Truyện đang đọc