TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Hai người ăn không nhiều cơm, Bạch Cẩn lấy ra từ trong tủ lạnh mấy lon bia uống cùng Bùi Dương, trò chuyện câu được câu không. Bùi Dương gắp cho cô một miếng trứng gà, đắc ý nói: “Đây là anh tuyệt kỹ lén luyện rất lâu đấy, thế nào?”

Bởi vì đây là một món nhập môn, từ một tay mơ có thể đánh vỏ trứng và lòng trứng với nhau Bùi Dương đã tiến hóa lên trình độ có thể làm xương sườn, chủ yếu chính bởi món ăn này cho anh lòng tin.

Bạch Cẩn nhìn con ngươi anh lóe sáng hơn bình thường, mỉm cười gật đầu, “Ngon, sau này ở nhà có thể làm món ăn này để vãn hồi tí mặt mũi.”

“Lúc đi học ở nhà có một bà dì, anh vào bếp liền đuổi anh đi ra, nói con trai làm đồ ăn cái gì, ” Bùi Dương học giọng điệu dì kia, cười nói, “Sau đó mẹ anh liền nói, con trai giờ không biết nấu ăn không theo đuổi con gái được. Xem ra mẹ anh vẫn biết nhìn xa.”

“Lúc anh học cấp ba cũng không biết làm đồ ăn, không phải em vẫn bị anh tán đó, nói vậy có hơi thiệt thòi.” Bạch Cẩn sời một tiếng.

Bùi Dương cầm bia chạm cùng với cô, “Vậy sau này anh cố gắng, để em sống cuộc sống có thể ở nhà ăn cỗ to, cố gắng vãn hồi tổn thất, em xem thế được không?”

“Được, đầu bếp Bùi tương lai.”

Ngoài vị hơi nhạt ra, thật ra tay nghề Bùi Dương không có gì kém cỏi, Bạch Cẩn không đặc biệt bắt bẻ việc ăn uống, một ngụm bia một miếng đồ ăn cứ ăn như thế, lại có hơi say.

Bùi Dương thấy mặt cô ửng hồng, thực sự rất muốn hôn một cái, đôi mắt lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Bia dễ say, uống ít thôi.”

Bạch Cẩn hững hờ gật đầu: “Ừm.” Vẫn ngửa đầu rót một ngụm lớn, gắp một miếng thịt, xích lại gần nhìn chằm chằm rất lâu, mới cười ha ha nhét vào miệng.

Sau khi cô hơi say rượu trông cử chỉ thật là hồn nhiên, là dáng vẻ bình thường Bạch Cẩn tuyệt đối sẽ không thể hiện ra, lúc cô mười mấy tuổi Bùi Dương cũng hiếm thấy cô như vậy, nhất thời không biết nên khuyên cô uống nhiều thêm chút hay là ngăn cản cô ngay.

Cứ lăn tăn như vậy, Bùi Dương nhẹ nhàng kéo tay cô, lấy bia đi, dịu dàng nói: “Chúng mình không uống nữa được không?”

Ăn thì ăn no, trên bàn bát đũa bừa bộn, phản ứng Bạch Cẩn hơi trì độn, bị Bùi Dương kéo ngồi sang một bên, nhìn anh xoay người thu dọn bát đũa, một hồi lâu mới nói: “… Để em dọn.”

Bùi Dương quay đầu mỉm cười với cô: “Em kiểm tra mặt xem, có phải là hơi nóng không? Say thì ngồi ở kia, anh làm là được.”

Bạch Cẩn sờ một cái, hơi nóng, đầu cũng hơi choáng, trong mắt chỉ thấy gương mặt như ngọc của Bùi Dương và bóng dáng thon dài anh mặc tạp dề, cô không hiểu sao lại nghĩ, lần sau mua cho anh một cái dề hình gấu nhỏ đi, đáng yêu biết bao.

Tiếng TV ồn ã quả thật làm cô mê man, Bạch Cẩn nghiêng đầu qua một bên, híp mắt cụp mắt. Trong thoáng chốc cô nhớ lại khi còn bé, khi đó bố mẹ còn rất ân ái, mặc dù khi đó điều kiện gia đình không phải tốt quá, nhưng trong nhà luôn luôn cảm thấy rất ấm áp. Bố thích xuống bếp, thường xuyên để mẹ và mình nhấm nháp món mới ông làm, mặc dù không được ăn ngon luôn luôn, nhưng lúc cả nhà vây quanh bên bàn ăn, mãi mãi có thể hài lòng bật cười.

Sau đó thì sao, sự nghiệp của bố càng làm càng tốt, cũng rất ít về nhà, lúc bận rộn cả một tháng Bạch Cẩn cũng không hẳn có thể gặp ông một lần. Mẹ dần dần cãi vã với ông, cũng không về nhà, trong nhà ngoài mình, chỉ còn lại một dì quét dọn.

Lại về sau nữa, cô bèn gặp Bùi Dương…

Anh như một sợi nắng ngày đông, chiếu xạ vào nơi cằn cỗi hoang vu nhất của cô, giờ Bạch Cẩn cũng có thể hồi tưởng rõ ràng, năm đó khi chàng thiếu niên đó mặc áo sơ mi trắng đưa thư tình cho cô, nụ cười xấu hổ và vành tai ửng đỏ. Có lẽ là hợp ý nhau, có lẽ là khi đó quá khát vọng được ôm ấp, nên để thiếu niên đó lưu lại trong đời cô một vài vết mực ấm áp, thời gian cho dù đã cũ, lòng người cho dù lạnh bạc, xa cách nhau mười năm, cô vẫn có thể phác hoạ ra hình dáng anh niên thiếu trong lúc nửa tỉnh nửa say.

Thiếu niên trong đầu dần dần trùng hợp với một người người ông mặc tây trang, hơi thở càng thêm lạnh lẽo, mặt mày lại vẫn ấm áp như Bạch Cẩn từng quen… cằm cô gật một cái, bừng tỉnh, mở mắt ra mờ mịt nhìn thấy mình ở trong phòng khách không có một ai, trong lòng cô đơn có chút khó chịu.

Bùi Dương đi rồi ư?

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ một cái, mới gần chín giờ, hóa ra cô mới híp mắt mười phút mà thôi.

Bạch Cẩn đi vào phòng bếp, nghe thấy tiếng bồn rửa bát ào ào chảy nước, Bùi Dương đang chậm rãi rửa bát, cảm nhận được cô ở sau lưng, Bùi Dương cúi đầu trầm giọng cười, “Lãnh đạo đến thị sát anh rửa chén à?”

Cô chậm rãi đi tới, ôm lấy anh từ phía sau lưng, mặt dán lưng anh, lặng thinh không nói gì.

Bùi Dương rõ là cũng hơi sửng sốt, hỏi: “… Làm sao thế?”

Cánh tay Bạch Cẩn vòng quanh eo của anh, nắm chặt áo của anh, trầm giọng nói: “Anh muốn làm nũng mà. Thế này không tính sao?”

“Tính, tính chứ.” Bùi Dương bật cười, cất kỹ bát đũa, anh cầm khăn mặt sạch sẽ lau khô tay, mới xoay người ôm cô, “Nhưng làm nũng trong phòng bếp có phải là hơi lạ kỳ không?”

Bạch Cẩn nghiêng đầu nghĩ ngợi, “A, cũng đúng. Đi phòng khách đi.”

Cô nghiêm túc khẽ gật đầu, mặt còn hồng hồng, chỉ là con ngươi mông lung hơn bình thường không ít, Bùi Dương nín cười, “Rồi, chúng ta đi phòng khách.”

Bùi Dương nắm tay cô, bị Bạch Cẩn dùng sức đẩy một cái lên trên ghế sa lon, “Ngồi xuống, chỗ này được không?”

“Được được.” Bùi Dương ngồi nghiêm chỉnh, Bạch Cẩn ngơ ngác đứng trước mặt anh, lẩm bẩm nói: “Ôi thật sự là không biết nên làm sao bây giờ…”

Bùi Dương ôm cô vào trong ngực, Bạch Cẩn thuận đó nằm sấp trên người anh ủi ủi, giống một Tiểu Bạch to lớn.

“Thế này đủ chưa, làm nũng, đúng không?”

Đôi mắt Bùi Dương nặng nề nhìn cô, không nói lời nào, Bạch Cẩn hơi nóng nảy, lại ủi ủi, “Thật sự không tính à? Vậy em cũng không biết…” Cô còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lưng liền đụng phải mặt ghế sô pha, Bùi Dương che phía trên cô, bàn tay đè lại vai của cô, hơi thở đàn ông mát lạnh vây Bạch Cẩn, giữa mơ hồ cô cảm nhận được một từ Hoàn Tử luôn nói —— cảm giác an toàn.

Bạch Cẩn vùi đầu hít hà trong hõm vai anh, rất thơm, cô nháy mắt mấy cái với anh, nở nụ cười. Mặt ngọc ửng đỏ, mắt đẹp như tơ, Bùi Dương thở dài, “Anh thật sự không nhịn được…” Bạch Cẩn chưa kịp hỏi anh không nhịn được gì, Bùi Dương cúi đầu xuống, rồi hôn liền.

Gắn bó như môi với răng, lưỡi của anh thấm ướt môi cô, rồi lanh lợi tìm kiếm vào trong. Bạch Cẩn không tránh né, đầu lưỡi đáp lại không có lề lối gì, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bùi Dương, giống như đang chế giễu cô. Tính trẻ con của cô bốc lên, không quan tâm gì cứ quấn qua, mút mát liếm cắn môi anh. Bùi Dương mặc cô dây dưa chốc lát, mới hung hăng ép tới, đoạt lại quyền chủ động.

Đầu lưỡi bị anh quấn quanh, lúc này Bạch Cẩn mới cảm nhận được, về mặt hôn hít thì đàn ông đúng là thiên phú dị bẩm. Lưỡi cô tê tê dại dại, men say bắt đầu tràn ngập, tay vô ý thức chói chặt anh, rên rit nói: “Em sắp không thở nổi.”

Môi hôn kết thúc, Bùi Dương hôn mắt của cô một cái, mãi mới nói khẽ, “… Em không cần làm nũng, chỉ cần vô tình nói ra một câu, anh cũng nguyện lòng làm bất cứ chuyện gì, vui vẻ chịu đựng vì em.”

Bình luận

Truyện đang đọc