TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Lúc xem bộ phim này, Chu Bạch tâm tình vẫn không tốt.

Vừa là hiếm khi anh mời người khác xem phim, đã vậy còn bị làm mất mặt.Nên biết rằng, không phải anh nhất định muốn cùng người này xem phim, chỉ là cha đã nói như vậy, mà anh cũng muốn xem tác phẩm mà Leonardo DiCaprio đoạt giải, mới miễn cưỡng mang người này đến rạp chiếu phim. Nói cái gì “Đã xem rồi”, thực sự là mất hứng đến cực điểm.

Thứ hai, bộ phim này quả thật cũng không hay đến độ làm người thỏa mãn.

Sau khi xem xong, Chu Bạch đi thẳng đến ga ra, anh nện bước rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới Giản Từ có đi theo không. Kết quả chính là sau khi anh lên xe, mới phát hiện người phía sau đã không còn.

Lúc này Chu Bạch thật muốn một chân đạp thẳng chân ga bỏ đi, không bao giờ muốn quản cái tên không có nhãn lực – đối tượng hôn ước nọ.

Nhưng mà trong lòng vẫn có một chút xíu do dự ——

Người đi đâu rồi?

Chỉ có một quãng đường ngắn, chẳng lẽ còn có thể lạc đường?

Chỉ có kẻ ngu!

“Ầm —— “

Cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng vang trầm thấp, Chu Bạch đang muốn gọi điện thoại bị giật mình, quay đầu liền thấy đầu một con gấu nằm nhoài trên cửa sổ xe mình, tay gấu gõ gõ kính cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc