TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Vì vậy Giản Từ chuyển vào nhà Chu Bạch.

Tuy nói chỉ là hôn nhân mang tính hình thức, nhưng khoảng thời gian này cả hai người bọn họ đều dàn xếp lại những phiền phức trên người.

Chu Bạch cùng các đối tựơng ám muội lúc trước kết thúc quan hệ, cũng không vội vã đi tìm tân hoan khác, ở bên ngoài cấp cho người cùng kết hôn là Giản Từ tôn trọng rất lớn. Giản Từ thoát khỏi món nợ gây tranh cãi, sau khi từ chức ở Bạch Thịnh, tìm một công việc mới, tại một công ty IT làm thiết kế UI, cậu đem tiền lương một nửa dùng để phụ giúp mua đồ “Gia dụng”, bày tỏ thành ý cùng cảm tạ.

Nhà ở rất lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ chính cùng thư phòng là khu vực riêng tư của Chu Bạch, Giản Từ cũng có một gian phòng ngủ của riêng mình, diện tích không coi là nhỏ, sau khi sắp đặt chiếc giường đơn, còn có một khoảng không gian để máy tính bàn cùng tủ quần áo. Nhà bếp, phòng khách và phòng tắm là dùng chung, điều này xem như hai người bọn họ chỉ đơn thuần giống như người thuê chung nhà, mà không liên quan đến nhau.

Nói thật, Giản Từ đã phi thường phi thường thỏa mãn.

Sáng sớm thứ sáu, Chu Bạch đến công ty một chuyến, xử lí hai việc nhỏ, không tới mười giờ đã trở lại. Mới vừa vào cửa, liền thấy trên màn hình tivi máu thịt tung toé, âm nhạc kinh khủng, diễn viên gào thét chói tai phả vào mặt, anh nhíu nhíu mày, đem ánh mắt hướng tới người đang vùi mình trong ghế sô pha.

Người kia nghe thấy động tĩnh của anh, xoay đầu lại thăm hỏi: “Anh đã về rồi! Đến công ty sao? Ngày nghỉ cũng phải đi làm, làm ông chủ thật là khổ cực a.”

Nói thật phí lời.

Chu Bạch “Ừ” một tiếng, thời điểm anh đi người này còn đang ngủ, vào lúc này tuy đã rời giường, vẫn còn cái dạng kia tùy tâm tùy ý đầu ổ gà, mặc áo thun cũ giặc đến phai màu, còn có trên miệng cắn quả anh đào, làm cho anh cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng. Bất quá Giản Từ dáng vẻ này làm cho anh đột nhiên cảm thấy, chính mình một thân mặt chính trang thật khó chịu.

Chu Bạch cởi áo khoác, mở ca-ra-vat, ngồi trên ghế salông: “Đang xem cái gì?”

Nội dung bộ phim vừa đến thời điểm gay cấn, lực chú ý của Giản Từ liền bị kéo về màn hình tivi, tiện tay đưa cho anh một quả anh đào “( Tử thần đến), bộ thứ tư.”

Trái cây màu đỏ bên trên còn dính hạt nước óng ánh, nhìn qua đáng yêu mà dụ người, còn ngón tay cầm nó thon dài trắng trẻo, cũng là bộ dáng rất sạch sẽ. Chu Bạch đầu óc nóng lên, không đưa tay đón, trực tiếp dùng miệng cắn lại đây.

Không giống xúc cảm bình thường, làm Giản Từ hơi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn anh một cái. Thấy Chu Bạch thần sắc tự nhiên, phảng phất chính là bộ dáng lười biếng tự mình động thủ mà thôi, cậu liền thu lại tâm thần, chỉ lén lút chà xát đầu ngón tay, dư vị nhiệt độ nho nhỏ ở hai cánh môi vẫn còn.

Chu Bạch ăn quả anh đào chua chua ngọt ngọt cảm thấy có chút ảo não, hành động thân mật như vậy, thực sự không giống việc mình hay làm. Nhưng khi đó anh đích xác theo bản năng mà làm như vậy, cũng không biết là bị điên cái gì.

Anh trên mặt ngược lại bất động thanh sắc: ” Chính là chuỗi bộ phim nói về các kiểu chết phải không?”

“Đúng a.” Giản Từ trả lời, “Vừa mới bắt đầu xem rất khủng bố, xem nhiều trái lại cảm thấy thật bình thường.”

Chu Bạch nhìn cậu.

Giản Từ không chịu nổi đường nhìn của anh, đành phải thành thực mà nói: “Ừm…Tôi là muốn lấy tình tiết trong này để tham khảo một chút, dù sao cái chết của vợ trước của anh cũng từng xuất hiện trong phim này…”

Chu Bạch: “…”

Giản Từ nhìn thấy sắc mặt của anh có xu hướng chuyển đen, vội vã bổ sung nói: “Thế nhưng đã nhiều… ngày trôi qua, chuyện gì cũng không xảy ra, xem ra mê tín thật sự là không được ha.”

Chu Bạch chế giễu nói: “Cậu vẫn là hối hận rồi.”

Giản Từ thẹn thùng mà cười cười: “Tôi thật sự không hối hận, chỉ là tôi hiện tại không muốn chết một chút nào. Bởi vì kết hôn với anh là một chuyện rất may mắn, mọi thứ đều thay đổi tốt hơn.”

Chu Bạch đồng tử hơi co rút, lại không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc