TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

“Hắn ta đã trở lại?” Chu Bạch hỏi.

“Ân, nói là mới về tuần trước.” Giản Từ trả lời.

Chu Bạch: “…”

Giản Từ: “…”

Cuộc nói chuyện cứ như vậy mà gián đoạn, mãi đến tận khi Chu Bạch lái xe đến bãi đậu xe ngầm.

Xe tắt máy, Chu Bạch bắt đầu phát hỏa: “Em nghĩ cái gì vậy? A? Cái gì là mọi chuyện đều qua? Cái gì là anh có nỗi khổ tâm trong lòng? Cái gì là gặp nhau ở chỗ cũ? Em còn muốn gặp lại hắn ta?”

“Ân, em…”

“Em chính là cái gì cũng phân không rõ! Loại cặn bã này nói gì em cũng tin!”

“Nhưng chung quy phải kết thúc chuyện này…”

“Kết thúc? Em trả cho hắn món nợ kia, như thế vẫn chưa đủ sao?”

“Em nghĩ gặp lại hắn một lần, đem lời nên nói nói rõ ràng.” Giản Từ tính khí cũng nổi lên, nhìn thẳng Chu Bạch nói.

“Em…” Chu Bạch bị tức đến nghẹn lời, một câu ” Em cùng hắn chính là tình cũ còn chưa dứt” dấu ở trong ngực không chỗ phát tiết, làm anh nghẹn đến hộc máu.

“Đừng lo lắng.” Giản Từ an ủi hắn, “Em có chừng mực.”

Chu Bạch nỗ lực nuốt xuống cơn giận này, có chừng mực mà xoáy vào trọng tâm hỏi: “Chỗ cũ là nơi nào? Hai người hẹn nhau khi nào? Chuyện này có thể giao cho anh giải quyết.”

Giản Từ suy nghĩ một chút, vẫn là không nói cho anh biết: “Em chính mình có thể tự giải quyết.”

“Tốt, rất tốt” Chu Bạch đi ra khỏi ghế điều khiển, “bốp” một tiếng dùng sức đóng cửa xe, cách kính chắn gió nhìn Giản Từ, mặt đen đến không thể đen hơn nữa.

Giản Từ mím môi, miệng không nói lời nào.

Hai người giằng co nửa ngày, Chu Bạch đột nhiên cả giận nói: “Xuống xe a! Phim bắt đầu chiếu rồi, biết không hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc