TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Giản Từ nhất thời không biết nên nói gì tiếp, hơi khẽ gật đầu xem như chào hỏi một chút, vội vàng đem khăn mặt trên bả vai lấy xuống, hoả tốc trở về phòng thay một bộ quần áo có thể gặp người.

Sau đó cậu liền hối hận.

Trên ghế salông, Chu Bạch quay lưng ngồi bên này, đại mỹ nữ ngón tay thon dài đặt tại ngực anh, nửa người nhẹ tựa vào, cơ thể thon dài cùng khe hở sâu hút cứ như vậy hiện ra trước mắt Chu Bạch.

Chu Bạch hướng bên cạnh cúi xuống, đem tay đại mỹ nữ bỏ ra, mơ hồ nói câu gì đó, Giản Từ là không nghe thấy, nhưng mà đại mỹ nữ dường như không phải không vui, tận lực khom người cùng Chu Bạch kề tai nói nhỏ, chiếc váy màu xanh đậm bó sát mông phác họa lên đường cong đẹp đẽ, cả người đều tản ra khí tức “Tú sắc khả xan”.

Có phải là… mình không nên đi ra.

Giản Từ hết sức khó xử, nếu thật chỉ là bạn cùng phòng mà nói, cậu hiện tại cần phải lập tức trở về phòng che kín lỗ tai, không cần quản bên ngoài “phiên vân phúc vũ” ra sao, hoặc là mang theo bóp tiền đi ra ngoài tìm cái nhà nghỉ ở tạm một chút, miễn quấy rối “nhân gia nhã hứng”, thế nhưng quan hệ hiện tại của cậu cùng Chu Bạch về đối ngoại không thể làm như thế.

Hơn nữa, cậu cảm thấy tâm trạng có chút khó chịu, không phải cứ như vậy mà muốn cậu nhường lại không gian cho hai người chứ.

Vì vậy Giản Từ thân thiện dò hỏi: “Muốn uống chút gì không?”

Đại mỹ nữ sắc mặt tối sầm “Hứ” một tiếng, hiển nhiên là đang trách cậu không có nhãn lực.

Chu Bạch thân thể phút chốc căng thẳng, mình thật sự uống nhiều rồi, lúc trước đầu óc choáng váng, nhưng vào lúc này nghe thấy giọng nói của Giản Từ, mới lập tức nhận thấy tình huống hiện tại.

Anh đột nhiên quay đầu lại, nỗ lực dời đi tầm mắt, xác định tiêu điểm nhìn về phía Giản Từ, lại nhìn thấy trên mặt cậu nở nụ cười ấm áp, không khỏi có chút nóng nảy cùng chột dạ.

Anh đứng lên, muốn hướng Giản Từ bên này đi qua, kết quả không cẩn thận đụng phải bàn trà: “Tôi…A…”

Đại mỹ nữ nhanh tay liền đỡ, bị anh ngăn lại.

Chu Bạch chính mình đứng vững, muốn nói cái gì lại không nói được, bộ dáng cau mày rất khó chịu.

Giản Từ nhìn anh: “Uống chút sữa bò chứ?”

Chu Bạch lúng ta lúng túng: “Được.”

Giản Từ nhìn về phía đại mỹ nữ: “Mỹ nữ cũng uống sữa tươi sao?”

Đại mỹ nữ rất là không nể mặt cậu: “Không cần.” Lập tức hướng Chu Bạch gắt giọng, “Tôi không phải đến đây để uống sữa…”

Chu Bạch buồn bực mà nói: “Tôi không có mời cô đến.”

Đại mỹ nữ hiển nhiên tức giận, lại nói gì đó, Giản Từ không hề nghe rõ, cậu mở cửa đi vào phòng bếp.

Hai ly sữa bò, cậu chuẩn bị mười phút.

Bình luận

Truyện đang đọc