TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Sau khi đi làm về, Giản Từ nhận được điện thoại của tổ trưởng, nói phương án thiết kế hiện tại cần chỉnh sửa mấy chỗ. Mà bản thảo trong máy cậu có lưu lại một phần, Giản Từ không muốn lại phải chạy tới công ty một lần nữa, cứ như vậy liền quyết định ở nhà tăng ca.

Một hồi bận liền đến nửa đêm.

Đóng lại máy tính, Giản Từ vươn người duỗi thắt lưng mệt mỏi.

Bởi lúc làm việc tinh thần quá tập trung, cậu cũng không chú ý tới Chu Bạch đã về hay chưa, đi ra khỏi phòng nhìn xem một chút, ở phòng ngủ chính cửa phòng không mở, trong phòng khách thì đen thùi lùi, huyền quan nơi đó cũng không có giày của người kia.

Xem ra là chưa trở về, chắc là lại đi xã giao.

Giản Từ mở đèn phòng khách, nghĩ đợi một lúc rồi xem có nên chuẩn bị cho anh chút món ăn khuya không, cầm khăn mặt áo ngủ đi tắm trước.

Vừa mới chuẩn bị tiến vào buồng tắm, thì nghe thấy âm thanh chuyển động của khóa cửa, cậu lui lại hai bước, nghiêng người hướng phía cửa nói: “Về rồi sao? Muốn ăn chút gì…”

Tiếng nói dừng lại, Giản Từ có chút kinh ngạc.

Cậu nhìn thấy một đại mỹ nữ tựa sát người Chu Bạch đi vào cửa.

Chu Bạch thật giống đã uống say, ở một bên đổi giày một bên nói chuyện điện thoại rất lớn tiếng, không chú ý tới cậu: “A, a, giám đốc, Hành, việc kia cứ quyết định như vậy…”

Đại mỹ nữ liếc mắt nhìn cậu, lộ ra một nụ cười châm biếm, lơ đãng mà nói một câu: “Chính là cậu a.”

Bình luận

Truyện đang đọc