Ú OÀ! BẠN TRAI TRÊN MẠNG CỦA TÔI LÀ TRÙM TRƯỜNG


Nhân Sâm giải quyết đám buôn người xong thì Hoàng Kỳ và đàn em đã đến nơi, anh chạy đến gấp gáp định nói thì Hoàng Kỳ đưa tay lên ra hiệu cho đàn em tự giải quyết.
- Đi đi, ở đây để tôi giải quyết!
- Ừm!
Nhân Sâm nghe Hoàng Kỳ nói vậy thì vội vàng rời khỏi đó, Hoàng Kỳ và Nhân Sâm vốn dĩ cũng không phải người thân ruột thịt gì nhưng anh vẫn được lão đại thu dọn mọi tàn cuộc hết lần này đến lần khác.
Trong một lần Hoàng Kỳ đi làm nhiệm vụ thì bị thương nặng kẻ thù truy lùng, thấy không thể trốn thoát được nên anh đã đánh nhau với bọn họ.
Khi Hoàng Kỳ thất thế sắp bị họ giết thì nghe tiếng còi hú của cảnh sát bên ngoài, bọn họ vội rút chạy khỏi đó.

Đợi bên trong yên tĩnh trở lại thì bóng hình một cậu nhóc xuất hiện đi vào, Hoàng Kỳ ngồi dưới đất ngạc nhiên.
Cậu nhóc đó khoảng 8 tuổi, dáng người vừa bé lại vừa gầy trơ xương trên người đầy vết bầm tím.

Hoàng Kỳ nhẹ giọng hỏi...
- Tên gì?
- ....
Cậu bé im lặng không trả lời, anh nở nụ cười chua xót nói.....
- Bị câm sao?
- K...không....
- Lại đây!

Anh mỉm cười gọi cậu đi tới, cậu thấy anh cũng không phải người xấu nên chậm rãi đi đến.
- Muốn được thưởng gì?
- ....
Cậu bé nghe vậy thì chần chừ hồi lâu vẫn không trả lời, anh cố gắng đứng dậy định bỏ đi thì cậu bé vội chạy theo ngập ngừng nói...
- C....có thể....cho cháu đi theo chú không??
Nghe cậu bé nói vậy thì anh bất ngờ nên quay người lại, công việc của anh vốn dĩ không an toàn nên định từ chối.

Cậu bé run rẩy nói tiếp...
- Người...!người ở trại trẻ mồ côi....!rất đáng sợ!
Thấy cũng không thể bỏ mặc cậu được nên anh đành bất lực nói....
- Không được hối hận!
- Nhất định!
- Vậy cháu tên gì?
- Cháu không có tên, họ thường gọi cháu là đầu gỗ!
- Đầu gỗ?
- ....
- Từ nay tên của cháu là Nhân Sâm, đi thôi!

Vừa nói anh vừa đưa bàn tay về phía cậu bé, ánh mắt ôn nhu hiền hòa khiến cho cậu bé cảm nhận được sự ấm áp nên đặt tay lên bàn tay to lớn của anh.

Từ đó cậu bé được xem như là ân nhân của anh, thường giúp Hoàng Kỳ hoàn thành nhiệm vụ và nhanh chóng có đàn em riêng của mình.

Nhân Sâm đến nơi theo lời người gọi điện thoại chỉ, tìm kiếm cả buổi cuối cùng cũng thấy Mộc Linh đang nằm bên trong.
Vào phòng anh thấy cô vẫn chưa tỉnh nên ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của cô, đúng lúc này máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên khiến anh giật mình.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến để kiểm tra rồi bảo anh ra ngoài, anh ở bên ngoài nhìn qua cửa sổ thấy cô dường như đang rất đau đớn khiến anh khó chịu và tức giận vì không thể bảo vệ tốt cho cô.
\- Mộc Linh, xin lỗi em.....thật sự xin lỗi!
Đợi một lúc thì bác sĩ đi ra, thấy anh đứng bên ngoài đợi thì đến gần nói....
\- Anh là người thân của bệnh nhân bên trong??
\- Đúng vậy! Cô ấy sao rồi bác sĩ???
\- Haiz, đáng lý lúc này là phải tỉnh lại rồi! Không hiểu sao khi nãy tôi kiểm tra lại phát hiện ý thức của cô ấy không được ổn định, nếu như cô ta vẫn không chịu tỉnh lại thì.....
Nói đến đây thì bỗng dưng bác sĩ dừng lại, nét mặt trở nên phức tạp nên anh lo lắng hỏi....
\- Nếu cô ấy không tỉnh lại thì sẽ làm sao hả bác sĩ???
\- Tôi nghĩ người thân nên chuẩn bị sẵn tâm lý, cô ấy sẽ phải tự trải qua một chuyện gì đó trong giấc mơ.

Nếu như không thể tự thoát ra khỏi đó để tỉnh lại thì sẽ mãi mãi không tỉnh lại được!!!
\- Cái gì chứ????
Nhân Sâm không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy nên thốt lên, bác sĩ cũng bất lực rời khỏi đó.

Khó khăn lắm anh mới có thể tìm được cô, thế mà giờ cô lại phải tự mình chịu đựng những gì ngay bản thân anh cũng không thể chấp nhận được.


Bình luận

Truyện đang đọc