VÀ MAI LẠI SÁNG - ĐÀN THẤT BÌ

Cuối tuần qua đi, đám bạn cùng phòng tề tựu đông đủ, bọn họ vừa quay lại đã thấy Phong Dịch có gì đó khang khác.

Cậu không còn ôm khư khư điện thoại nữa, như thể chạm vào nó sẽ phỏng tay, mà hễ vừa chạm một cái ắt tai cậu sẽ đỏ rực ngay. Lạ nhất là, cậu cứ nhìn màn hình khóa, rồi vừa cười đần vừa nhíu mày thở dài, đây là biểu hiện của con người sao?

Khi bị bọn họ trêu ầm lên, Phong Dịch chỉ lẳng lặng lắc đầu.

Ôi, chắc đây chính là những cảm xúc khi yêu, đủ đắng cay mặn ngọt... Được rồi, không có đắng, thích Kiều Ly nào có gì đắng đâu chứ?

Tâm tư của chàng trai trẻ đang kỳ tương tư đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết dày cộm, cậu nhìn vào bầu trời đêm chẳng có mấy vì sao, cảm thấy mình thật quá đáng, cậu lại vì nỗi hổ thẹn ngại ngùng của bản thân mà cố tình lạnh nhạt Kiều Ly.

Liệu cô có tức giận không? Hay sẽ mừng vui vì sự hững hờ của cậu?

Cậu cứ thấp thỏm mãi, mỗi ngày đều thấy lòng dạ không yên.

Trên thực tế, sự lạnh nhạt của cậu... Chà, đúng là Kiều Ly không hề nhận ra.

Cô đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, mấy năm nay đều cố gắng để thăng chức tăng lương, cả ngày đều bận đến chân không chạm đất. Mãi tới lễ Quốc khánh, khi Phong Dịch đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô mới nhận ra dạo này mình đã bỏ lơ cậu.

Phong Dịch sợ Kiều Ly giận, cậu không dám gọi cho cô trước mà cứ thế đến thẳng nhà cô.

Kiều Ly mở cửa, Phong Dịch không dám bước vào ngay.

Cậu thấp thỏm bất an quan sát cô, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên khuôn mặt cô... Cô! Không! Giận!

Cảm giác trúng số độc đắc kiểu này khiến đầu óc cậu lịm đi.

Ban ngày ban mặt mà ai lại bắn pháo hoa bùm bụp thế không biết! Ai nhỉ? À, hóa ra đó là pháo hoa đang nở rộ trong đầu cậu muah ha ha ha.

Phong Dịch lao tới trước mặt Kiều Ly, khom người ôm lấy cô, dụi quả đầu bù xù vào hõm vai cô, cảm động đến nói năng lung tung hết cả: "Xin lỗi, xin lỗi chị. Chị thật tốt, thật tinh tế, thật tâm lý, thật thấu tình đạt lý. Hóa ra chị không giận em, sao chị lại tốt với em thế, sau này em phải làm sao đây?"

Kiều Ly: Hả?

Cô đẩy đầu Phong Dịch ra: "Cậu..."

"Không, chị đừng nói gì cả, cũng đừng đề cập tới chuyện ấy, chúng ta hãy quên hết đi." Cuốn bí quyết tình yêu gần đây cậu đọc có một điều là, những chuyện tranh cãi và bất đồng nhỏ nhặt giữa đôi lứa thì tốt hơn hết là quên đi thay vì nhắc lại.

Kiều Ly: ... Do cô chưa tỉnh ngủ à?

Chuyện này cứ thế qua đi.

Những rối rắm, hổ thẹn, vui sướng và lo lắng mà Phong Dịch phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, cuối cùng chẳng có người thứ hai trên đời hay biết.

Hôm này là lễ Quốc khánh, biết chắc Kiều Ly được nghỉ nên Phong Dịch mới cố tình ăn diện để cùng cô đi hẹn hò chính thức lần đầu tiên.

Cậu hỏi: "Hôm nay chị có kế hoạch gì không?"

Vốn dĩ hôm nay Kiều Ly định ở nhà xử lý tài liệu, nhưng nếu Phong Dịch đã tới thì cô quyết định dời công chuyện lại: "Không có."

Phong Dịch lập tức cười tươi rói như ánh mặt trời, móc hai tấm vé trong người ra: "Mình tới khu vui chơi đi."

Kiều Ly từ từ giương mắt nhìn: "Này... cậu chắc chứ?" Cô chẳng có chút hứng thú nào với chỗ ấy.

Phong Dịch nói với giọng đầy thông cảm: "Chỉ cần ở bên chị thì em đi đâu cũng được." Cậu nhìn Kiều Ly với vẻ khấp khởi mong chờ, "Chị thích đến công viên giải trí chứ?"

"Thích." Cô không nỡ làm cậu cụt hứng.

"Đúng là trên mạng nói không sai, phàm là con gái thì đều mang tâm hồn thiếu nữ."

Được rồi, giữa hai người họ chỉ có một người mang tâm hồn thiếu nữ, nhưng đó là ai nhỉ?

Kiều Ly trang điểm làm tóc rốt ráo để tới chỗ hẹn. Vừa đến nơi cô đã thấy hối hận, giữa biển người mênh mông muốn nhích một bước cũng khó, toàn bộ thời gian đều lãng phí cho việc xếp hàng.

Phong Dịch cũng nhận ra chuyện này. Cậu lo lắng nhìn cô, sợ cô không hài lòng về quyết định của cậu.

Dù xung quanh tràn ngập tiếng oán giận, mọi người nóng ruột đứng nghiêng đứng ngả, Kiều Ly vẫn thẳng lưng đứng đó từ đầu đến cuối trên đôi giày cao gót, trông chẳng chút mệt mỏi.

Phong Dịch thấy hơi khó chịu, nhìn cô như vậy khiến cậu chẳng thể mở miệng nói câu xin lỗi.

Cậu bảo Kiều Ly đứng dưới tàng cây chờ rồi chạy vào cửa hàng lưu niệm mua một chiếc áo thun, trải ra ghế để cô ngồi.

Kiều Ly toan từ chối thì cậu đã vội vã chạy đi mua cho cô một ly nước ngọt cỡ lớn để cô uống bù nước. . Đam Mỹ Hay

Trán cậu mướt mát mồ hôi, đứng cạnh cô nói: "Chị nghỉ ngơi đi."

Cậu lại để ý thấy lúc nào gặp cô cũng mang giày cao gót, lo lắng hỏi: "Chị có đau chân không? Mệt không?"

Kiều Ly thầm thở dài, lắc đầu nói: "Không đâu."

Đã nhiều năm cô không đi giày bệt, giày cao gót vừa có thể ăn gian chiều cao vừa tôn dáng khiến chân trông thon dài hơn.

Mắt Phong Dịch chợt lóe lên, nhìn mấy cô gái đi ngang đang mang giày bata có in hình vịt Donald, cậu chỉ cho Kiều Ly: "Em đi mua cho chị một đôi giống thế nhé?"

Kiều Ly từ chối thẳng thừng: "Không cần đâu."

"Nhưng chị thế này sẽ rất mệt, chúng ta phải ở đây đến tối để xem pháo hoa mà."

Cậu thấy hai cô gái kia sắp đi khuất, không đợi Kiều Ly trả lời đã nhảy phốc dậy, hớt hải đuổi theo hỏi họ mua giày ở đâu.

Kiều Ly hết cách đành ngồi trên băng ghế, ngắm nhìn dòng người qua lại. Bọn họ đều diện đồ theo phong cách đáng yêu, đầu đeo băng đô có tai dài, tay cầm nước ngọt, mặt tươi cười đầy sức sống, hoàn toàn hài hòa với khung cảnh cổ tích nơi đây.


Mà cô lại ăn vận không khác gì ngày thường, ở trong hoàn cảnh nào cũng không bị bắt bẻ được... ngoại trừ nơi đây.

Nó thật sự không hợp với cô.

Giữa khung cảnh đầy người qua kẻ lại, cô cầm ly nước ngọt chưa uống, bỗng trông thấy một người quen trong đám đông.

Kiều Ly khác biệt hẳn với đám đông nên Chu Triết vừa liếc mắt đã trông thấy cô.

Kiều Ly chưa kịp trốn thì Chu Triết đã rảo bước đi tới chỗ cô.

Cô mở lời trước, như thể làm vậy sẽ khiến bản thân thấy thoải mái hơn: "Sao anh lại tới đây?"

Chu Triết chỉ tay về đằng xa: "Đi cùng cô ấy."

Kiều Ly nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy Phùng Tư Tư đang hứng khởi đứng xếp hàng chờ chụp hình chung với một con thú bông mà Kiều Ly không gọi nổi tên.

"Anh không đi xếp hàng với cô ấy à?"

Chu Triết cười nói: "Không cần." Anh ta đưa tay xắn tay áo lên.

Kiều Ly nhìn cách ăn mặc chẳng hợp hoàn cảnh của anh ta, bèn hỏi: "Mới đi gặp khách hàng về à?"

"Ừ, là cái công ty luật sư hạch sách kia." Anh ta rất tự nhiên đề cập tới chuyện công việc với cô.

Kiều Ly không tiếp lời.

Anh ta cũng không để ý, cùng lúc đó cũng đánh giá cách ăn vận của Kiều Ly rồi trêu cô như trêu một người bạn: "Tới đây mà sao em còn ăn mặc như vậy?"

Cô thoáng bực bội, thậm chí còn thấy tức giận vì cái thói ăn nói quen thuộc của anh ta.

Chí ít trông cô như thế này cũng không mất thể diện trước mặt anh ta, phong thái trang nhã của cô vẫn đạt chuẩn.

Cô nghiêng đầu nhìn anh ta: "Về chỗ bạn gái anh đi."

Trên mặt Chu Triết hiện vẻ buồn bực, vẫn muốn nói chuyện với cô: "Em vẫn còn giận à?"

"Nghĩ nhiều rồi."

Anh ta nhún vai: "Vậy thì tốt."

Anh ta đưa cho cô một chai nước khoáng khiến Kiều Ly ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ em sẽ uống thứ đang cầm trên tay sao?" Từ bảy năm trước khi họ bên nhau đến giờ, Kiều Ly luôn kiêng đường.

Chẳng hiểu sao Kiều Ly lại cảm thấy tức giận, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ: "Đương nhiên."

Cô vừa nói vừa đưa ly nước ngọt lên miệng uống một ngụm, vị ngọt lịm lạ lẫm tràn khắp khoang miệng khiến cô thấy chẳng quen chút nào.

Chu Triết còn định nói tiếp thì Phong Dịch đã chạy tới, trong tay cậu đang cầm chiếc túi đựng đôi giày in hình vịt Donald.

Đương nhiên, cậu đã thấy Kiều Ly đang ngồi cạnh Chu Triết.

Anh ta mặc áo sơ mi quần tây, cử chỉ nhã nhặn, thói quen hun đúc nhiều năm khiến nét mặt khi thả lỏng của anh ta trông cũng dịu dàng ung dung.

Mà Kiều Ly ngồi kế anh ta cũng ăn vận hết sức nền nhã, từ chân tóc tới gót giày không có chút khuyết điểm nào, dáng ngồi của cô cũng chẳng hề ngả ngớn dẫu chỉ một chút, hai chân khép lại nghiêng về một phía, bả vai thẳng tắp trông rất hút mắt.

Hai người họ đều dùng bề ngoài thong dong tao nhã để che dấu sự mạnh mẽ sắc bén bên trong, Phong Dịch vừa liếc mắt đã hiểu rõ, bọn họ ở bên nhau sẽ diệt sạch qua quân địch bốn bề.

Phong Dịch đột nhiên thấy ánh mặt trời hơi chói mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc