VÀ MAI LẠI SÁNG - ĐÀN THẤT BÌ

Ra khỏi rạp phim, Kiều Ly lái xe đưa Phong Dịch về nhà.

Phong Dịch nào chịu về nhà ngay, cứ lén nhìn Kiều Ly suốt, những mong tìm ra cớ để ở bên cô thêm chốc lát, nhưng bị Kiều Ly dùng một câu chặn lại: "Háng cậu nhớp nháp như thế mà không muốn về nhà tắm ngay sao?"

Vừa nghe cô nói thế, Phong Dịch bỗng thấy toàn thân khó chịu, cậu chợt nhớ lại chuyện ban nãy, mặt đỏ bừng, trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.

Xe trờ tới dưới chung cư, Phong Dịch lưu luyến mãi mới chịu xuống.

Vừa đóng cửa xe, cậu đã sấn tới, vịn hai tay lên cửa sổ, tròn xoe mắt hỏi: "Em có thể nhắn tin cho chị không ạ?"

Kiều Ly phì cười vì cậu: "Tôi bảo không thì cậu sẽ nghe à?"

Phong Dịch vờ điếc, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mai: "Quyết định vậy nhé, chị phải hồi âm cho em nha." Sau đó cậu dùng nét mặt "chị đã hứa rồi đấy" mà nhảy vội ra, đứng cách đó vài bước, vẫy tay tiễn Kiều Ly đi.

Kiều Ly ôm trán, cô quả là hết cách với cậu.

Về nhà chưa bao lâu, Kiều Ly đã nhận được tin nhắn của Phong Dịch.

[Chị về đến nhà chưa?]

Kiều Ly chưa kịp trả lời thì đối phương đã tức tốc nhắn tiếp.

[Mà... Có phải chị cũng có ý với em không?]

Xóa ngay.

[Em thích chị, chị thì sao? *Bắn tim* *Bắn tim* *Bắn tim*]

Lại xóa ngay.

[Chuyện hôm nay ở rạp phim có phải chứng minh thật ra chị không ghét em không?]

Kiều Ly trả lời: Đừng xóa nữa, tôi đọc hết rồi.

Sau đó đối phương bèn giả chết, đến khi cô tắm xong đi ra mới thấy tin nhắn mới của Phong Dịch.

[abcd 易 fg: Vậy câu trả lời của chị là gì? *Vặn vẹo ngón tay*]

Kiều Ly nghĩ ngợi một chốc, nếu hôm nay cô đã chủ động khiêu khích Phong Dịch như thế, chứng tỏ ít nhiều gì cô cũng có hứng thú với cơ thể cậu.

Cô nhắn lại: Được.

Đầu dây bên kia thinh bặt.

Năm phút sau, âm báo có tin nhắn Wechat của Kiều Ly bắt đầu bùng nổ.

[abcd 易 fg: *Bắn tim* *Bắn tim* *Bắn tim* *Bắn tim*]

[abcd 易 fg: *Bắn tim* *Bắn tim*]

...

[abcd 易 fg: Vậy chị có đồng ý làm bạn gái em không? Không nhắn lại là đồng ý nhé.]

[abcd 易 fg: *Bắn tim*]

[abcd 易 fg: *Bắn tim**Bắn tim* *Bắn tim*]

...

Kiều Ly lượm ra ngay "từ khóa ẩn" trong một biển biểu tượng trái tim kia.

Kiều Ly: Đừng lộn xộn.

Phong Dịch ngưng spam tin nhắn, mưu kế bị vạch trần khiếm cậu xìu ngay.

*

Mấy ngày sau đó, giờ nào phút nào Phong Dịch cũng cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình, có điều đến tối Kiều Ly tan tầm về mới trả lời cậu được. Sau khi nhận được hồi âm từ cô, cậu lại càng dính như sam, hăng tiết như bơm máu gà.

Trước kia, chuyện tình của Kiều Ly vẫn luôn bình lặng ngày nối ngày sau khi hai bên xác định quan hệ, bởi thế kiểu nhiệt tình như lửa của Phong Dịch cuối cùng cũng cho cô nếm trải tình yêu cuồng nhiệt là như thế nào dù bây giờ hai người còn chẳng được xem là một cặp.

Nghĩ tới Chu Triết, Kiều Ly bỗng thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều rã rời, chuyện đó là một mớ hỗn độn mà cô chẳng biết nên giải quyết thế nào.

Cùng lúc đó, Phong Dịch bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi trên mọi mặt trận với ý chí chiến đấu sôi sục.

Tuy bình thường cậu chẳng khác gì một con Husky, nhưng nếu có việc cần dùng đến não thì tư duy của cậu cũng rất gì và này nọ.

Đầu tiên, cậu cố gắng xông vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Kiều Ly. Hàng ngày, chẳng những cậu tích cực liên lạc với Kiều Ly qua Wechat mà còn tăng số lần gặp ngoài đời.

Thế nên, sau khi xác nhận cuối tuần này Kiều Ly không bận việc gì mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi vào tối hôm trước thì sáng sớm ngày hôm sau, Phong Dịch đã xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn đến gõ cửa nhà cô ầm ầm.

Kiều Ly cứ ngỡ Phong Dịch muốn hẹn cô đi chơi, nhưng cậu hỏi xong thì chuyển chủ đề ngay nên cô cứ tưởng cậu chỉ thuận miệng hỏi. Không ngờ, mới tinh mơ mà cậu đã chạy tới đây.

"Surprise!" Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt tươi không cần tưới của Phong Dịch.

Kiều Ly: ???

Phong Dịch thấy mặt cô thản nhiên như không, chẳng nói năng gì, thầm thấp thỏm trong lòng.

Thật ra, Phong Dịch cũng phân vân xem hôm nay liệu có nên chạy tới đây không, cậu rất sợ Kiều Ly chê cậu đeo bám phiền phức, nhưng đêm qua trằn trọc hồi lâu cậu vẫn quyết định tới đây, bởi trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, cậu nhận ra Kiều Ly là kiểu người chỉ thích sống yên trong thế giới của cô, nếu cậu không quyết liệt xông vào đó thì cơ hội hai người ở bên nhau chắc chắn sẽ bằng không.

Cậu lo ngay ngáy, ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi chị."

Kiều Ly có phần hoang mang khi thấy thái độ của cậu bỗng chốc thay đổi, cô không rõ vì sao mà cậu lại đột nhiên xin lỗi.

Phong Dịch thấy cô không nói lời nào, lòng lạnh hẳn đi.


"Em sai rồi, sau này em sẽ không làm thế nữa." Cậu thấy lòng đắng chát, khó khăn nhả từng chữ một rồi gục đầu xuống, lại còn cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn trông cực kỳ đáng thương.

Nhìn nỗi lo âu hằn sâu nơi đáy mắt cậu, Kiều Ly biết cậu thật sự cảm thấy có lỗi vì đã làm cô không vui.

Trong tích tắc ấy, dường như Kiều Ly còn nhìn thấy cả hình ảnh hèn mọn của bản thân thuở xưa cũ phản chiếu qua ánh nhìn đầy bất an của cậu.

Mặt Kiều Ly đầy vẻ hoảng hốt, cô lắc đầu, gắng gạt những suy nghĩ vớ vẩn ấy đi: "Đợi đã... Cậu đang làm gì thế? Sao lại xin lỗi?"

Tai Phong Dịch giật giật, cậu ngẩng đầu hỏi với vẻ hy vọng: "Chị không giận ạ?"

Kiều Ly mở rộng cửa cho cậu bước vào: "Sao tôi lại giận?"

Phong Dịch nạp đầy máu sống lại: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Dứt lời, cậu cầm đồ ăn vào nhà, thay giày rồi đi ngay vào bếp, sợ giây kế tiếp nhỡ may Kiều Ly tỉnh táo thì sẽ đá cậu ra ngoài.

"Sáng nay chị muốn ăn gì?" Phòng bếp có tiếng rửa rau vọng ra.

Kiều Ly mới ngủ dậy vẫn chưa tỉnh hẳn, không phải chứ, lẽ nào cô đã già thật rồi? Thật chẳng thể bắt kịp nhịp sống của đám thanh niên thời nay.

"... Gì cũng được." Cô đi vào bếp, thấy Phong Dịch bận túi bụi thì hỏi, "Cậu biết nấu ăn à?"

Phong Dịch vừa thái rau vừa đáp: "Ba mẹ em làm kinh doanh, hầu như không về nhà nên em đành tự học cách nấu cơm."

Bữa sáng đơn giản mới đó đã được nấu xong, sau khi hai người ăn uống xong xuôi, Phong Dịch lại cần mẫn dọn dẹp chén đũa.

Bị Kiều Ly cản không cho rửa chén, Phong Dịch khăng khăng sấn tới đòi phụ cô rửa.

Hồi còn nhỏ, khi cậu xem phim hay thấy mấy cặp vợ chồng son cùng nhau rửa chén, vì thế cậu nào chịu bỏ qua cơ hội này. Cậu cầm cái chén phấn khích chen tới bồn rửa chén, vô ý làm miếng rửa chén rơi vào nước bắn hết lên người cả hai.

Kiều Ly mơ màng cả sáng cuối cùng cũng tỉnh hẳn.

Phong Dịch run bần bật, bị Kiều Ly đuổi ra cửa bếp: "Đứng yên đấy."

Phong Dịch bất động như pho tượng.

Kiều Ly thoăn thoắt rửa chén xong, quay đầu nhìn lại thì thấy Phong Dịch vẫn trân người ra đó không hề nhúc nhích.

Thấy chiếc áo thun của cậu toàn nước là nước, Kiều Ly bó tay: "Cởi ra."

Phong Dịch kinh ngạc, sau đó mặt cậu đỏ rực đến độ mắt thường có thể thấy rõ, lẩm bẩm: "Thế, thế không ổn đâu ạ, đang ban ngày ban mặt, lại còn ở trong bếp..."

Kiều Ly nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nghĩ gì thế hả?"

Phong Dịch chợt ngộ ra, thất vọng cởi áo ra trong tiếc thở dài tiếc rẻ.

"Bây giờ giặt thì đến chiều là khô." Kiều Ly cầm chiếc áo thun đi vào phòng vệ sinh, "Cậu cứ ở trần thế đi."

Ném chiếc áo vào máy giặt xong, Kiều Ly cũng cởi luôn váy ngủ của mình ra ném vào đó, toan xoay người tính vào phòng ngủ lấy bộ đồ mới thì thấy Phong Dịch đang chết trân ở cửa phòng vệ sinh, hai hàng máu mũi đột nhiên chảy xuống.

Cậu bất giác giơ tay lên chùi mũi khiến cả bàn tay dính máu be bét.

Kiều Ly:...

Phong Dịch cả thẹn đến tím người, thật quá quá quá quá quá mất mặt!

Cậu ngửa cổ lên đi ra ngoài, Kiều Ly vội kéo cậu lại, ấn cậu ngồi xuống bệ toa-lét.

"Đừng ngửa đầu." Cô đẩy tay Phong Dịch ra, một tay ấn vào phần khoang mũi của cậu, ép cậu cúi đầu xuống để tránh bị sặc máu mũi, tay kia thì vã nước lạnh lên trán cậu.

Phong Dịch vừa cúi xuống, cặp đào tơ trong áo ngực cô đập ngay vào mặt cậu khiến cậu hoa mặt chóng mày: "Chụ ế ày em không ừng chảy máu được đâu! (Chị thế này em không ngừng chảy máu được đâu)"

Kiều Ly: "Yên nào!"

Phong Dịch thấy choáng váng, muốn dời mắt đi bèn đứng phắt dậy. Kiều Ly đang khom người xuống nên bị cậu va vào cằm la oai oái. Phong Dịch nghe tiếng cô la, sợ hãi ngồi thụp xuống. Tay cô vẫn đang hứng nước lạnh, đau đến mức mắt nhòa lệ, chẳng còn nhìn thấy gì, chấp chới ngã nhoài về trước.

Đầu gối tình cờ khuỵu về phía bồn cầu, thế rồi một tiếng thét "Á!" đầy thảm thiết vang lên, Phong Dịch ôm hạ bộ đau đến co quắp người, lảo đảo ngã nhào ra đất.

Bình luận

Truyện đang đọc