Bờ sông cách ga tàu điện ngầm không xa, đi tầm mười phút là đến.
Bên bờ sông có vài ba người ngồi, có cặp đôi đang thuở nồng nàn, cũng có gia đình tới hóng gió cùng nhau, tiếng cười nói rôm rả bị cơn gió thổi ngang bờ sông cuốn đi.
Kiều Ly chọn đại một chỗ rồi trải bao ni lông xuống đất, đang tính ngồi xuống thì lại thấy chàng trai ban nãy đang đứng cách cô tầm mười bước chân nhìn cô.
Khi cô nhìn sang, có vẻ cậu bị doạ sợ, ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.
Kiều Ly không nghĩ ngợi nhiều, cô ngồi xuống mở bia ra, chẳng để tâm đến cảnh đẹp sông nước trước mắt mà chỉ chăm chăm uống bia của mình.
Bia vừa xuống đến bụng thì có người ngồi xuống cạnh cô.
Là chàng trai vừa rồi, trong tay cậu cầm... hai chai bia.
Hai cái chai thủy tinh va vào nhau kêu leng keng.
Cô nhớ rõ ban nãy cậu mua kem mà.
Kiều Ly cười với cậu một cái rồi quay đầu đi nhưng vẫn để ý động tĩnh của cậu.
Khóe mắt cô nhìn thấy chàng trai kia vì muốn mở chai bia nên cứ cắn nắp chai mãi khiến cô nhìn mà ê cả hàm.
Cô đành móc chìa khóa trong giỏ ra, nói với cậu: "Để tôi mở nắp giúp cậu."
Mặt Phong Dịch đỏ lên.
Mất mặt quá!
"Dạ." Vừa rồi cậu nóng đầu đã vứt kem đi, quay lại mua hai chai bia, chai bia cao cao và lon bia lùn lùn trông thật xứng đôi.
Mua bia xong, Phong Dịch mới nhận ra chuyện mình vừa làm thật ngốc nghếch. Cậu vốn định vứt bia đi bắt tàu điện ngầm về nhà, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh nữ thần bị sàm sỡ trên tàu điện ngầm. Nữ thần xinh đẹp như vậy, lỡ may gặp phải lưu manh trên đường thì biết làm sao, gần đây thường có tin phụ nữ bị xâm hại còn gì.
Cậu không yên tâm, tay cầm khư khư hai chai bia, vội vã đuổi theo, định đưa nữ thần về nhà.
Nếu đám người xấu có hai tên trở lên, cậu mà đánh không lại thì sẽ dùng chai bia đập vào đầu chúng nó.
Thế rồi cậu thấy nữ thần ngồi xuống bờ sông.
Gió sông vờn lên tóc cô, cô vừa nhìn ánh đèn lấp loáng trên mặt sông vừa uống bia, thoạt trông rất cô độc.
Phong Dịch lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tề Hãn.
[abcd 易 fg: Tao không vào game đâu, bận rồi.]
Trông có vẻ như nữ thần muốn chuốc say bản thân, vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao? Cậu phải nhìn thấy cô về đến nhà an toàn mới yên tâm được.
Cậu đứng sau lưng cô một lát rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tới ngồi xuống bên cạnh cô.
*
Kiều Ly khui bia cho Phong Dịch, cậu đón lấy. Hai người lặng thinh uống bia của mình.
Tửu lượng cô không cao, tuy uống xong bốn lon bia không đến mức mất đi nhận thức và năng lực hành vi nhưng phản ứng khá chậm chạp, cảm xúc tiêu cực cũng dịu đi.
Uống xong, cô toan đứng dậy đi thì đột nhiên có một chai bia được đưa tới trước mặt cô: "Chị uống không?"
Chai bia Phong Dịch đang cầm trên tay mới vơi một nửa, cậu vẫn còn một chai nguyên.
Cậu không ngừng ngắm trộm Kiều Ly, thấy cô uống hết bốn lon bia mà vẻ sầu đau trên mặt vẫn chưa vơi đi. Cô vốn muốn mượn bia giải sầu, nhưng rõ ràng số bia cô mua không đủ để giải sầu, vì thế cậu hào phóng đưa bia của mình cho cô.
Tuy khi cô nhíu mày trông rất đẹp, nhưng lúc cô cười rộ lên còn đẹp hơn.
Kiều Ly ngơ ngác nhận lấy chai bia, sau đó mỉm cười.
"Cảm ơn." Tự dưng được cho chai bia, tâm trạng cô tốt hẳn lên, "Tôi tên là Kiều Ly, chữ Kiều trong cây tùng, chữ Ly trong ngọc lưu ly."
Kiều Ly.
Tên hay quá, Kiều hay, Ly cũng hay, kết hợp với nhau lại càng hay, thật xứng với con người cô.
Phong Dịch thầm gọi tên cô trong lòng, đáp lời: "Em tên Phong Dịch, chữ Phong trong bao bì, chữ Dịch trong khó dễ ạ."
"Cậu cũng vừa tan làm à?" Kiều Ly hỏi.
Phong Dịch vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng được biết tên nữ thần, lớ ngớ đáp: "Dạ."
"Nhà ở gần đây?"
Rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo lại: "Dạ... Sao? Không không, em không ở gần đây."
Mặt Kiều Ly lộ vẻ ngờ hoặc, cậu cứ như bị trùm áo choàng nói thật lên người, bất giác khai một mạch: "Không phải chị gặp kẻ háo sắc trên tàu điện ngầm sao, em... Khụ khụ, em cũng khá rảnh nên muốn đưa chị về nhà."
Lời vuột khỏi miệng mới thấy sai sai.
Đây không phải là bám đuôi người khác về nhà sao? Nghe biến thái thế không biết! Hơn nữa với Kiều Ly mà nói thì cậu chỉ là một người lạ, hoàn toàn không có lý do gì để bảo vệ cô, thanh minh kiểu gì cũng giống biến thái!
Cậu thì nghĩ ngợi miên man, nhưng Kiều Ly lại chẳng để tâm. Dưới tác dụng của cồn, thần kinh cô dại đi, hùa theo ý cậu: "Cậu lúc nào cũng tốt bụng vậy hả?"
Cô vừa mới uống bia xong, cặp mắt đen long lanh, mặt mày ửng đỏ, vẻ quyến rũ thường ngày bị phong kín chợt phá kén chui ra, đầu mày cuối mắt đều đẹp đẽ vô ngần.
Phong Dịch không sao chống đỡ nổi, nói như dùng miệng của ai: "Không, không phải đâu, do chị là nữ thần của em thôi."
Câu nói của cậu khiến Kiều Ly giật mình, cô hơi nhướng mày, khẽ mở to mắt nhìn cậu, trông ngây thơ hệt một cô bé con.
Gục ngã trước sự quyến rũ của nữ thần mà cậu thầm thương trộm nhớ từ cái nhìn đầu tiên, Phong Dịch thấy thần hồn điên đảo, hận không thể đem báu vật khắp thế gian dâng hiến cho cô.
"Vì sao? Vì tôi đẹp à?" Cô bật cười.
Mặt Phong Dịch nóng cháy, mắt cậu hoa lên, hơi có ý muốn tháo chạy.
Cậu nghịch cọng cỏ, lúng túng gật đầu.
Kiều Ly cười khẽ lắc đầu: "Ai cũng bảo đàn ông yêu bằng mắt, vậy sao bạn trai tôi lại đá tôi để chạy theo một người cả diện mạo và dáng người đều thua kém tôi chứ?"
Cô uống một hớp bia, ý cười trên mặt chưa tan nhưng lại không giấu nổi sự hoang mang và đau đớn.
Hơi nóng trên mặt Phong Dịch tan đi, tim cậu như bị ai cấu một cái. Cậu giận bản thân không có kinh nghiệm an ủi người khác, ấp úng mãi chỉ nói được một câu: "Chị đừng buồn."
Kiều Ly quay sang nhìn cậu, nét mặt cậu rất nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ bất lực và thương tiếc, quả đúng là mong cô đừng buồn.
Lạ thật, không hiểu sao cô lại thấy mình được an ủi.
Vì cố nhìn rõ ánh mắt cậu hơn, cô bèn khuynh người về trước.