VÀ MAI LẠI SÁNG - ĐÀN THẤT BÌ

Khi Phong Dịch đi tìm mẹ thì mẹ cậu vừa mới chơi mạt chược xong.

Vừa thấy Phong Dịch, mẹ cậu thoáng ngạc nhiên, nhìn kỹ lại mới nhận ra đây là con trai mình.

Cũng hết cách, gen di truyền nhà họ Phong quá mạnh, ai ai trông mặt cũng trắng, mắt cũng to, còn sợ lạnh nên người người đều trùm áo phao đen.

Giờ bà nhìn khuôn mặt của Phong Dịch mà thấy hơi chóng mặt: "Sao thế?"

"Mẹ, mẹ xử bố đi! Con đang gọi điện cho Kiều Ly thì bố lôi con từ nóc nhà xuống!"

Lâm Lan nữ sĩ day day huyệt Thái Dương: "Con nhớ bạn gái con dữ vậy à?"

"Đương nhiên." Phong Dịch đáp chẳng hề do dự.

Lâm Lan bỏ bàn tay vừa day huyệt Thái Dương xuống, rồi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Phong Dịch: "Con yêu con bé à?"

Tiếng yêu này nghe quá sức nghiêm túc.

Mặt Phong Dịch đỏ lựng, cậu xoa xoa vành tai nóng cháy: "Dạ."

Lâm Lan thấy hứng thú, bèn tựa người vào cánh cửa gỗ hỏi: "Sau khi quen con bé, con có nhận ra mình có gì khác không?"

Phong Dịch kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: "Đương nhiên là có, trước khi quen chị ấy con chỉ biết nấu vài món, giờ con có thể xóc chảo rất nghề!"

Bầu không khí nghiêm túc của cuộc chuyện trò giữa mẹ và con cứ thế tan biến, Lâm Lan bất lực lắc đầu: "Không dễ, đúng là không dễ." Cô gái có thể nhận thằng ngốc Phong Dịch này về nhà đúng là một thiên thần.

Bà vỗ vỗ bả vai Phong Dịch: "Nếu con nhớ con bé thế thì đi tìm nó đi."

Phong Dịch hoảng sợ: "Mẹ, giỡn hay thiệt đó? Tết nhất mẹ đừng nói đùa, con sẽ tin đó." . Đam Mỹ Hài

Mẹ cậu thờ ơ buông tay xuống: "Đương nhiên là mẹ nói thật, tin mẹ đi, đám cháu chắt thiếu con thì cũng chẳng ai phát hiện đâu, mà dù có phát hiện cũng chẳng ai quan tâm."

Phong Dịch cảm thấy thoạt nghe thì có vẻ đây là chuyện tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì sao lại thấy hơi chua xót?

Sự thật chứng minh, Lâm Lan nữ sĩ phán chẳng sai. Lúc bố Phong Dịch cuối cùng cũng nhận ra cậu không có mặt trong đám anh em nhà họ Phong thì Phong Dịch đã ngồi hết máy bay rồi đến tàu tốc hành, giờ đang đứng nghiêng ngả trên chuyến xe buýt chạy tới quê Kiều Ly.

Lúc trước khi nói chuyện phiếm với nhau, Kiều Ly từng kể quê cô ở đâu, nhưng cậu không biết địa chỉ cụ thể. Vậy nên sau khi xuống trạm, cậu chỉ còn cách gọi điện hỏi Kiều Ly.

Đây là niềm vui bất ngờ, có niềm vui và cả bất ngờ.

Kiều Ly nhận điện thoại của cậu thì khiếp sợ không thốt nên lời.

Cô bảo Phong Dịch đợi cô ở bến xe, báo với người nhà một tiếng rồi lái xe đi đón cậu.

Tới địa điểm, vừa liếc mắt cô đã trông thấy Phong Dịch.

Cậu đúng là quá chói mắt, dáng cao chân dài, thêm vào đó là túi lớn túi nhỏ đặc sản thành phố cổ khoác trên cánh tay, lại gần mới thấy cậu còn vác một cái túi to đùng họa tiết da răn xanh đỏ trên vai nữa.

Cảm giác quái gở như thể thấy cô vợ thành phố thật thà chất phác về quê thăm người thân này là sao nhỉ?

Kiều Ly mở cửa sổ ra hết cỡ, nhìn cậu mà đầu óc tràn ngập dấu chấm hỏi.

"Cậu làm gì thế?"

Phong Dịch hơi chột dạ, làm bộ khoa trương dang tay quơ lung tung: "Surprise!"

Kiều Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

"... Được rồi, em chưa bàn bạc với chị mà đã chạy tới đây là lỗi của em." Cậu giở chiêu đáng yêu, giơ cao tay cho cô nhìn đống túi lớn túi nhỏ quà cáp, "Em mang đặc sản tới cho chị này."

Kiều Ly thấy bất lực nói: "Ném ra ghế sau đi."

Phong Dịch làm theo lời cô, Kiều Ly nhìn cậu lôi hết túi này tới túi khác từ cánh tay xuống, cả người trông như cây thông Nô en di động treo đầy đồ.

Đúng là không biết chửi từ đâu nữa.

Sau khi cậu dỡ hết đồ trên cánh tay xuống thì lại cúi thấp cổ để tháo cái túi da rắn màu đỏ xanh to đùng trên người xuống.

Chân mày Kiều Ly nhíu thành một đường thẳng: "Cậu kiếm đâu ra cái túi đó vậy?"

"Dây túi của em bị đứt, có một bà cụ trên xe buýt cho em cái túi này." Phong Dịch nhờ khuôn mặt này mà từ nhỏ đến lớn luôn được mấy bà lão yêu thích, cho dù giờ đã mười tám tuổi thì "sức quyến rũ" vẫn chẳng hề suy giảm.

Kiều Ly: "..."

Sau khi Phong Dịch lên xe, Kiều Ly mới bắt được trọng điểm: "Cậu muốn ở lại đây mấy ngày?"

"Không biết nữa, ít nhất cũng phải đón năm mới với chị chứ."

Kiều Ly ngạc nhiên hỏi: "Bố mẹ cậu đâu?"

"Bọn họ mặc kệ em." Phong Dịch đáp nhẹ tênh.

Kiều Ly không biết nói gì với cái kiểu nghĩ gì nói nấy của cậu: "Vậy cậu tính ở đâu?"

Đôi tay Phong Dịch chẳng biết để đâu bèn túm lấy đai an toàn: "Gần đây chắc có khách sạn." Cậu sợ Kiều Ly giận, "Không phải vì em muốn gặp người nhà của chị nên mới cố ý tới đây vào dịp này đâu ạ."

Kiều Ly lắc đầu: "Tôi không cho rằng cậu tới để gặp người nhà tôi." Quan hệ của hai người còn cần cân nhắc nhiều thứ, chuyện gặp người lớn trong nhà ai biết phải dời tới tháng năm nào.


"Dạ." Phong Dịch ngoan ngoãn đáp, "Nhưng em có chuẩn bị đặc sản để biếu bác trai bác gái..."

Đèn đỏ sáng, Kiều Ly phanh lại, quay sang nhìn cậu: "Phong Dịch, cậu không tới đây gặp bố mẹ tôi thật đấy chứ?"

"Đương nhiên là không!" Phong Dịch nuốt nước miếng, "Em sợ chẳng may gặp phải thì không thể thiếu quà cáp được."

Kiều Ly nghi ngờ nhìn cậu một lát, thở dài nói: "Tôi vẫn chưa nói cho bố mẹ biết là tôi đang quen bạn trai, vậy nên..."

Phong Dịch mân mê khuy áo phao, cúi đầu nói: "Em biết, em hiểu mà. Em mới mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ quá."

Kiều Ly không biết phải trả lời cậu thế nào, cô chạy xe tới một khách sạn khá ổn: "Ở đây được không? Chỗ này rất gần nhà tôi."

Phong Dịch gật đầu, hai người xuống xe. Sau khi đăng ký, Kiều Ly gọi điện thoại cho bố mẹ, nói mình vừa gặp một người bạn cũ nên sẽ ăn tối ở ngoài và về hơi muộn.

Phong Dịch ở bên cạnh lắng tai nghe, sau khi cô cúp máy mới lo lắng hỏi: "Vậy đêm ba mươi chị có thể ra ngoài không? Em muốn đón giao thừa với chị."

Lần đầu tiên Kiều Ly mới được trải nghiệm cảm giác yêu đương lén lút sau lưng bố mẹ, cứ như thời thiếu nữ yêu sớm vậy.

"Được, tôi sẽ nghĩ cách."

Phong Dịch khẽ thở hắt ra, rồi nhào lên người Kiều Ly ngay lập tức, đè cô xuống giường reo lên: "Tốt quá!"

Cậu đè trên người Kiều Ly, cọ cọ ngửi ngửi, không chịu đứng dậy, chỉ muốn ôm cô lăn lộn trên giường mãi.

Kiều Ly biết tỏng cái trò làm bộ vui sướng để máy mó chân tay của cậu, toan đẩy cậu ra: "Đi đường cả ngày mà sao vẫn bừng bừng sức sống thế, có mang đồ thay không?"

Phong Dịch vẫn không chịu đứng dậy, cứ rúc đầu vào ngực cô cọ tới cọ lui, hạnh phúc nheo mắt nói: "Đương nhiên có mang, để trong ba lô của em."

Kiều Ly áp cái đầu đang ngọ ngoạy của cậu xuống: "Mau dậy đi, cậu nặng quá."

"Không đâu, em nhớ chị lắm, chị để em ôm chị thêm một lát đi."

"Cậu đang đè tôi chứ ôm ấp gì."

"Em không nghe thấy em không nghe thấy." Lại tiếp tục cọ đầu vào ngực cô.

Kiều Ly bị đè chẳng nhúc nhích nổi, mỉm cười nói: "Tôi đếm ba tiếng, ba..."

Phong Dịch lập tức dựng phắt dậy, chớp chớp mắt nịnh bợ: "Lâu lắm không gặp, em nhớ chị thật mà."

Kiều Ly vò đầu cậu rối bù: "Rõ ràng là cậu tính sàm sỡ tôi thì có."

Phong Dịch đỏ bừng mặt, ánh mắt né tránh: "Đâu có, chị, chị nói oan cho em."

"Thế à?" Kiều Ly nhổm nửa người dậy, nhìn cậu chằm chằm.

Phong Dịch lại đột nhiên đè cô xuống: "Rồi rồi, em thừa nhận, đúng là em muốn sàm sỡ chị."

Mũi cậu day day trên cổ cô, cậu với giọng rầu rĩ: "Lâu rồi mình không à ơi, em không nhịn nổi nữa."

Đến nước này thì Kiều Ly chịu thua.

Cậu ngửi ngửi mùi thơm trên người cô, thỏa mã nhếch môi lên, lặng lẽ ngẩng đầu, mắt long lanh nước, vừa đen vừa sáng dụ dỗ: "Mình à ơi được không?"

Cậu trông hệt như con cún thèm xương, Kiều Ly cố nín cười hỏi: "À ơi?"

Cậu ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi của cậu khiến tai cô ngưa ngứa: "Em muốn làm tình với chị, ngay bây giờ, có được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc