VÀ MAI LẠI SÁNG - ĐÀN THẤT BÌ

Sau khi hai người tắm rửa xong thì trời đã tối, Kiều Ly và Phong Dịch tay nắm tay ra ngoài đi ăn.

Có rất ít nhà hàng mở cửa vào dịp Tết, mà những tiệm đang mở lại chật ních người, hai người chỉ chờ hai tô mì mà mất những nửa tiếng.

Đường phố vô cùng nhộn nhịp, toàn người là người, còn có cả mấy đứa bé cầm pháo bông que khua khoắng cười sang sảng.

Tay phải Phong Dịch cầm hai tô mì, tay trái ôm lấy bờ vai Kiều Ly, vừa thấy đứa bé nào phóng vụt tới như tên lửa là lập tức ôm cô tránh đi, để phòng ngừa pháo bông trên tay bọn chúng làm cháy áo khoác của Kiều Ly.

Kiều Ly lại thấy chẳng sao, cô mỉm cười nhìn đám trẻ con chạy loạn, ánh đèn đường nhè nhẹ chiếu xuống khuôn mặt đầy dịu dàng chứ không sắc sảo như bình thường.

"Tôi chưa từng chơi thử loại pháo bông này bao giờ." Cô tâm sự với cậu, hai người túc tắc đi về lại khách sạn, không hề nhận ra nước tương trong bịch mì đã rơi mất.

Phong Dịch ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Kiều Ly lắc đầu, một lọn tóc sau tai xòa xuống: "Mẹ tôi không cho tôi chơi thứ đó, thấy như thế là không ngoan."

Phong Dịch siết chặt bả vai cô trong tay: "Không sao, mẹ em cho em chơi, không những cho em chơi mà bà ấy cũng chơi cùng, số pháo bông em mua hồi nhỏ bị bà ấy giành mất phân nửa."

Kiều Ly hỏi: "Cậu đang ám chỉ điều gì à?"

Tai Phong Dịch đỏ lên, cậu lẩm bẩm: "A... Dù sao sau này con dâu nhà họ Phong sẽ được cưng chiều lắm."

Kiều Ly cười đến mức gục đầu vào vai cậu.

Hai người chen chúc trên phố, Kiều Ly nhìn khuôn mặt đong đầy niềm vui của người đi đường, đột nhiên hiểu ra vì sao Phong Dịch lại thích lễ tết đến vậy.

Khó khăn lắm mới về tới gần khách sạn thì đột nhiên có người vỗ vai Kiều Ly một cái.

Kiều Ly quay đầu nhìn, cả người chợt cứng đờ ra: "Cô Cả."

Phong Dịch cũng hoảng sợ, suýt nữa thì ném bịch mì trên tay đi.

Hai người thấp thỏm hệt như học sinh cấp Ba bị phát hiện chuyện yêu sớm, lo lắng nhìn cô Cả của Kiều Ly.

"Đây là... Chu Triết?" Cô Cả chưa từng gặp Chu Triết, chỉ nghe bố mẹ Kiều Ly nhắc qua.

Kiều Ly bất giác liếc nhìn Phong Dịch một cái, thấy mặt mày cậu vẫn bình thường mới trả lời câu hỏi của cô Cả: "Không phải, cháu và Chu Triết đã chia tay lâu rồi, đây là bạn trai mới của cháu ạ."

"Ơ, sao không nghe bố mẹ cháu kể gì hết?"

Kiều Ly xấu hổ muốn chết: "Cháu vẫn chưa thưa chuyện với bố mẹ."

"À à, cô hiểu rồi." Người phụ nữ trung niên cười phá lên rất lớn tiếng, "Cháu muốn dẫn cậu ấy tới cho bố mẹ cháu xem mặt luôn đúng không?"

Phong Dịch bóp bóp tay Kiều Ly, cõi lòng nhộn nhạo.

Kiều Ly nhoẻn miệng cười giả lả: "Ha ha ha."

"Được rồi, đi nào, chúng ta cùng đường." Bà ta nói xong thì định về nhà cùng bọn họ.

"À, xe của cháu còn để đằng kia..." Kiều Ly từ chối khéo.

"À được, vậy cô về trước, thanh niên các cháu đừng lái xe suốt thế, phải đi bộ nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe." Cô Cả nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.

Bà vừa đi, Kiều Ly đã ỉu xìu ngay.

Phong Dịch sốt ruột nhưng không dám ho he gì, khẽ hỏi: "Làm sao bây giờ ạ?"

Kiều Ly cắn răng nói: "Kệ đi, gặp thì gặp, số đặc sản cậu mua giờ có ích rồi."

Phong Dịch cũng mang máng hiểu được tình cảnh gia đình Kiều Ly, cậu do dự hỏi: "Chị có chắc là bọn họ sẽ chấp nhận em không?"

Kiều Ly bực bội vuốt tóc: "Chỉ cần không biết tuổi của cậu thì chắc cũng qua cửa, đi bước nào tính bước đó vậy."


Phong Dịch cảm thấy tương lai của mình sắp giống như trong phim truyền hình, mà cậu là vai nữ chính bị mẹ chồng ác nghiệt chê bai.

Kiều Ly nói gặp là gặp, cứ thế lái xe chở cậu về nhà gặp người lớn. Nét mặt nghiêm túc của cô khiến Phong Dịch thầm sợ hãi, cậu sợ giây kế tiếp sẽ bị cô vứt bỏ.

Lúc xe chạy vào sân thì bố mẹ cô đã chờ sẵn ở cửa.

Quả nhiên cô Cả vừa về đã nói với họ ngay.

Kiều Ly tháo đai an toàn nghe phực một tiếng, nhanh nhẹn mở cửa bước xuống xe, còn Phong Dịch lại hồi hộp tới mức chẳng dám động đậy gì, cứ ngồi im trong xe không dám xuống.

Kiều Ly gật đầu với bố mẹ, với tay ra sau lưng gõ gõ vào cửa xe, ý bảo Phong Dịch bước ra.

Phong Dịch hít sâu một hơi, chui ra khỏi ghế phụ, chuyện đầu tiên cậu làm là nở một nụ cười hết sức nhiệt tình với bố mẹ Kiều Ly: "Cháu chào bác trai bác gái ạ!"

Sau đó cậu nhanh chóng chui vào ghế sau xách toàn bộ số đặc sản ra: "Đây là một chút đặc sản cháu mang biếu bác trai bác gái."

Bố mẹ Kiều Ly thấy cậu cư xử rất lễ độ, cũng không tiện lạnh mặt, bèn gật đầu nói: "Chào cháu chào cháu, vào nhà trước đã."

Bọn họ mời Phong Dịch vào phòng khách, họ hàng trong nhà không ai bảo ai đều quay đầu nhìn cậu khiến nụ cười niềm nở của Phong Dịch suýt đông cứng.

Trò chuyện qua loa một lát, đặt đặc sản lên bàn trà xong, Phong Dịch và Kiều Ly được dẫn vào phòng dành cho khách để nói chuyện.

Thái độ của bố Kiều Ly rất tốt, ông ngồi ở mép giường, mỉm cười thân thiện nói: "Kiều Ly, giới thiệu một chút cho bố mẹ đi."

Kiều Ly gật đầu: "Cậu ấy tên Phong Dịch, bọn con đã hẹn hò được nửa năm." Chỉ một câu gọn lỏn như thế.

Phong Dịch thấp thỏm khẽ giật cổ tay áo cô một cái, bắt đầu mở máy hát: "Thưa bác trai bác gái, cháu rất nghiêm túc hẹn hò với chị ấy, lần này đặc biệt tới gặp hai bác là mong hai bác có thể đồng ý chuyện chúng cháu."

Kiều Ly không nói gì, bố Kiều Ly lại tiếp tục hỏi: "Vậy hoàn cảnh gia đình nhà cháu thế nào? Cháu hiện đang làm gì?"

Phong Dịch đáp: "Bố cháu là kiến trúc sư, hiện tại đang làm việc bên châu Úc, mẹ cháu hành nghề tự do, phần lớn thời gian đều ở châu Úc với bố cháu." Về chuyện công việc, cậu do dự không biết nên trả lời thế nào, phân vân không biết nên nói dối hay nói thật, lúng túng đến độ đầm đìa mồ hôi dù trời đang đông.

Kiều Ly đúng lúc nói chen vào: "Bố, bố yên tâm đi, nếu con đã quyết định hẹn hò với cậu ấy thì đã cân nhắc hết mọi mặt rồi."

Bố Kiều Ly cười ngượng ngùng: "Thế thì tốt thế thì tốt."

Mẹ Kiều Ly lại đột nhiên mở miệng, nói với Phong Dịch: "Cháu Phong, cháu ra ngoài một lát nhé, hai bác muốn nói chuyện riêng với Kiều Ly."

Phong Dịch quay sang nhìn Kiều Ly, quả nhiên mặt cô hiện vẻ bất mãn, lông mày xìu xuống, toàn thân tỏa ra áp suất thấp.

Cậu bóp bóp tay Kiều Ly, mỉm cười an ủi cô rồi quay đầu gật đầu chào bố mẹ Kiều Ly: "Dạ, vậy cháu xin phép ra ngoài trước."

Bình luận

Truyện đang đọc