VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Sau một giờ đồng hồ, Khả Hân cùng Nguyệt Chân cuối cùng cũng phi xe tới nơi.

Nhưng bọn họ đã trễ mất nửa tiếng rồi.
“Sao cô bây giờ mới tới vậy hả?”
Đạo diễn Hạ cuống cuồng lao tới trách móc.
“Tôi xin lỗi, là do tôi thất trách rồi.”
Khả Hân thấy vẻ mặt Đạo diễn Hà có chút không ổn, giống như đang lo lắng chuyện gì đó.
“Ông sao vậy? Tôi chỉ là đi muộn nửa tiếng thôi, sao ông cứ làm như tôi chết đến nơi vậy?”
Khả Hân nói đùa cho không khí bớt căng thẳng, ai ngờ có người phía sau nhẹ nhàng bước tới.

Gương mặt người phụ kia thần sắc dữ dằn, cau mày khó chịu mà nhìn cô.
“Hay cho câu, tôi chỉ đến muộn có nửa tiếng.

Đạo diễn Hà, đây là người ông muốn đề cử cho tôi sao? Đến một chút kính nghiệp cũng không có.”
Người kia bày tỏ không hài lòng với cô.

Ánh mắt xét nét cô từ trên xuống dưới, rồi quay lưng trở về chỗ ngồi của Đạo diễn Hà.
“Đây là người giám sát của công ty Hoa Nghệ phái tới đấy.

Sao cô lại nói chuyện như thế? Thật hết nói nổi mà.”
Đạo diễn Hà tức giận trách cứ Khả Hân.

Trong khi đó cô còn chưa kịp định hình mọi chuyện rõ ràng.


Cô hồi tưởng lại một hồi, mới nhận ra người kia là ai.

Đây là tiền bối Lục Nguyên kiếp trước bị cả cộng đồng mạng ném đá vì phát ngôn dối trá, bêu rếu phẩm hạnh và danh dự của một vị minh tinh toàn thân trong sạch.

Cô còn nhớ kiếp trước chuyện của cô cũng bị bà ta nôi lên mạng chửi rủa sát mạt, khiến cô lâm vào ám ảnh tâm lý một thời gian dài.
“Cô sao vậy? Sao trông cô như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy?”
Nguyệt Chân đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ biểu cảm của cô lúc bấy giờ.
Khả Hân ý thức được bản thân đã che giấu cảm xúc quá tồi, cô nhanh điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
“Không có gì, em chỉ là đang vui khi gặp được tiền bối đáng kính thôi mà.”
Khả Hân cười cười cho yên lòng Nguyệt Chân.

Xong trong lòng cô lại đang âm thầm mưu tính, tìm cách để chỉnh đốn con người khốn nạn trước mắt như thế nào thì hay.
“Chị gái, sao chị lại đừng đờ ra như thế? Mau tới đây đi, chị còn muốn làm lỡ thời gian của cả trường quay à?”
Huyền Giai Mẫn cười nói ẩn ý, trông khuôn mặt đê tiện đang tỏ ra thân thiện của em gái thì Khả Hân không khỏi ớn lạnh.

“Nếu cô ta dùng một phần khả năng nhập vai em gái ngoan này trong khi diễn thì có lẽ nó đã nổi tiếng.” Khả Hân thầm nghĩ bụng.
Khả Hân cũng nhanh chóng đi thay đồ để chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.

Nói là vậy chứ cảnh của cô còn phải đợi một khoảng thời gian dài nữa mới tới lượt.

Trong khi đợi ấy thì cô em gái Huyền Giai Mẫn của cô sẽ lên sân để diễn.
Mà cô trong khoảng thời gian đó cũng không được ngồi yên.
“Cái cô vừa đi trễ đâu rồi? Mau đi lấy cho tôi một ly nước.”
“Nóng! Cô mau lấy cái quạt lại đây.”
“Tôi hơi đau người, cô mau tới đây mát xa cho tôi đi.”
Lục Nguyên bà ta gọi cô tới, coi cô như phục dịch mà sai khiến.

Rõ ràng bà ta đang cố tình làm khó cô.

Nhưng cô lại không thể không nghe theo.
Huyền Giai Mẫn diễn cũng không tới mức quá tệ nhưng lại không được gọi là đạt.

Cô ta quá chú trọng hình ảnh, những phân cảnh như nữ chính bị bắt nạt trong trường, cô ta lại bất chấp lời của đạo diễn, không cho bọn họ vẽ lên mặt mình vài vết bầm tím.

Đối với cô ta, lúc nào bản thân cũng phải đẹp và chỉn chu nhất có thể.

Mà những lúc như thế lại càng khiến bộ phim tệ đi vài phần.

Nhưng đạo diễn lại không thể làm gì...
“Cắt! Diễn lại đoạn vừa rồi đi.” Đạo diễn Hà hét lớn, ông tỏ rõ thái độ không vừa ý.
“Tôi thấy đoạn đó cũng ổn, giữ lại đi.” Lục Nguyên nói.
“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà nhiều như thế, chuyển cảnh.”
Lục Nguyên bà ta lại cứ một hai nhất quyết duyệt đoạn diễn không ra gì đó của Huyền Giai Mẫn.

Mà Đạo diễn Hà không thể phản kháng lại bà ta.

Không phải do ông thấy vừa lòng mà duyệt, là do ông ấy không thể không duyệt những phân đoạn dở tệ đó.

Ông lại không thể lên tiếng ngay trong chính đoàn làm phim của mình chỉ vì có Lục Nguyên ở đó.
Thoáng nhìn cũng biết bà ta đang cố ý nâng đỡ cho Huyền Giai Mẫn.

Mà cũng vì thế mà cảnh quay của Khả Hân vốn định sẽ sắp xếp xuống buổi chiều lại được nhanh chóng được sắp xếp vào buổi sáng.
“Khả Hân, cô mau chuẩn bị, bao giờ được thì nói với tôi một tiếng.”
Đạo diễn Hà vui mừng vì không phải bị tra tấn mắt nữa.

“Tôi lại muốn xem cô ta làm được gì, trông cái khuôn mặt này, có lẽ lại là bình hoa di động rồi.”
Lục Nguyên bà ta đang hạ thấp khả năng của Khả Hân.

Nhưng cô không quan tâm, nhẹ gật đầu cho cảnh quay bắt đầu cảnh quay.

Khả Hân nhập hồn, diễn xuất như thần mà thể hiện cái ác độc của nhân vật Phụng Tư Hân.

Cô diễn xuất trơn tru không vấp câu nào, cả đoàn làm phim dõi theo từng cử chỉ hành động của cô khi xử lý vai diễn khó nhằn này, một vai diễn cần có kỹ thuật cao như thế mà trong tay cô lại dễ dàng đến lạ.
Kết thúc cảnh quay, cả đoàn làm phim vỗ tay tán thưởng cô.

Đến cả Đạo diễn Hà cũng vô cùng tự hào, lại quay sang Lục Nguyên đề xuất cô:
“Cô ấy diễn xuất tốt thế này, cô xem xem nếu nâng đỡ cô nhóc này thì một hai sẽ nổi tiếng khắp nơi cho mà xem.”
Vậy nhưng Lục Nguyên bà ta lại phũ phàng trả lời:
“Có gì đâu mà ông lại tán thưởng cô nhóc đó, đó là cảnh diễn cơ bản mà bất kỳ diễn viên nào cũng phải làm được.

Cô ta chỉ tạm được coi là ổn chứ không đến mức xuất thần như ông nói.”

”Đây…”
“Nói nhiều, chuyển cảnh.”
Sau phân cảnh đó, dù cô có cô gắng diễn hay tới thế nào cũng không được bà ta công nhận, thậm chí một số cảnh còn bị bà ta ép diễn đi diễn lại gần chục lần.

Cô lại không tỏ nhiều thái độ gì mà tuân theo lời diễn lại một cảnh gần chục lần.

Mặc cho đám người kia có cười thầm đắc ý sau lưng cô.

Thì Khả Hân vẫn cứ mỉm cười gật đầu diễn lại.

Không phải vì cô không biết giận, mà bởi vì…
“Đau… đau bụng quá! Mau nói, nhà vệ sinh ở chỗ nào?!”
Lục Nguyên bà ta đau bụng tới chết đi sống lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Mà Khả Hân lại đứng một bên mỉm cười đầy đắc ý.
“Bà cứ ngồi thoải mái trong nhà vệ sinh đi nha.

Đảm bảo Tào Tháo sẽ không để bà rời khỏi đó đâu haha.” Khả Hân thầm cười trong bụng.
Trong ly nước mà cô đưa cho cô ta, ngoài H2O còn có cả… thuốc sổ!
Sau đó, không có sự can thiệp của Lục Nguyên, những cảnh quay của cô ngày hôm ấy cũng cứ vậy mà suôn sẻ thành công.
Ngay lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện.

Mà người này, cả đời cô cũng sẽ không quên...


Bình luận

Truyện đang đọc