VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Sau khi sửa soạn chỉn chu thì Khả Hân theo như đã hẹn mà khoác tay Mặc Lăng Vũ tới bữa tiệc đêm nay.

Lúc cô đi vẫn cảm thấy bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng bỗng lúc này ngồi trên xe bỗng trong lòng cô chực chờ một cảm giác quái lạ.
Mặc Lăng Vũ ngồi bên cạnh cô thì vẫn như thế, giữ im lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần không quan tâm tới trạng thái của cô.
Khả Hân thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, cô bình tĩnh lại rồi lên mạng giải tỏa căng thẳng.
Vừa mới mở trang mạng xã hội ra thì đập vào mắt cô lại là bài viết của Huyền Giai Mẫn chỉ vừa mới đăng cách đây ít phút.

Khả Hân lướt đọc thử thì chỉ thấy những tấm ảnh hoa và hoa, kèm theo một đoạn caption: “Ngày tuyệt vời nhất!”.
Cô đang không hiểu có chuyện gì mà lại khiến cô em gái của mình lại vui như thế, thì xe đã dừng lại và tới địa điểm dừng chân.
Mặc Lăng Vũ cũng vô cùng nhanh trở lại trạng thái tỉnh táo rồi bước xuống xe trước cô vài bước, tinh tế mở của xe cho cô.

Anh chìa tay ra đầy lịch thiệp.
“Tiếp tục cảnh diễn thứ 17!”
Khả Hân hiểu ý, cô lấy tay mình đặt lên tay anh rồi nhẹ nhàng mỉm cười:
“Tiền bối xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Xong, hai người ôm ấp tình tứ bên nhau trước mặt đám phóng viên, hoàn hảo qua mặt bọn họ bước vào bên trong.
Quả nhiên quy mô bữa tiệc lần này lớn hơn so với các bữa tiệc Mặc Lăng Vũ dẫn cô đi rất nhiều, xung quanh đều là đám anh đại chị đại trong đủ mọi lĩnh vực.


Ở đây chỉ toàn những người nổi tiếng cô khó lòng đụng chạm.

Cũng may cô đã học qua các môn giao tiếp nên mọi chuyện cũng được coi như là suôn sẻ, với tài ăn nói khôi hài của mình Khả Hân đã thành công khiến cho một số người vô cùng yêu thích, đặc biệt là những quý cô tại đây.
“Cô nhóc này thật biết nói chuyện, không như cái con bé vừa rồi, thượng cái mặt lên cho ai coi không biết nữa.” Một vị phu nhân nào đó nói.
“Vâng, rất vui vì nhận được lời khen của cô, chẳng hay cho tôi hỏi, người mà quý cô xinh đẹp đây nói là ai vậy ạ?”
Thấy được khen, vị phu nhân kia vô cùng khoái chí, vị phu nhân vừa cười vừa vừa nói:
“Haha, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn là khách quý của nhà họ Tần thôi.”
Bỗng lúc này, một vị phu nhân khác cũng góp lời:
“A, cái này tôi biết này, hình như là một cô minh tinh nào đó tên gì mà Giai Mẫn đang nổi gần đây đó.

Trông trên mạng cũng lộng lẫy lắm mà sao ngoài đời trông cô ta bần tiện tới sợ, khác xa với mấy tấm ảnh trên mạng nhiều.”
Nghe lời này Khả Hân cũng dễ liên tưởng tới một người, cô vội chào hỏi rồi rời đi khỏi nơi đó, cô có lẽ là đi tìm cô em gái của mình.
Nhưng chỉ tiếc cô đi một vòng cũng không thấy cẩu khuyển đâu cả.

Vì thế cô vào nhà vệ sinh tân trang lại lớp trang điểm một chút, cô phải thật hoàn hảo, không thể để Mặc Lăng Vũ mất mặt được.
Khả Hân đang tô lại lớp son trên môi thì bỗng một tiếng giọng từ đầu đó bỗng vang lên:
“Chị gái của tôi ơi, dù chị có úp cả hộp phấn đó vào mặt chị cũng không thể nổi trội hơn được phần nào đâu.

Chị cuối cùng cũng chỉ là đồ vật trang trí vô cùng mờ nhạt mà thôi!”
Huyền Giai Mẫn không biết lấy cái khí thế đó đâu ra mà nói chuyện với cô.
“Em gái à, em ảo tưởng lâu chưa? Làm chị của em cũng xấu hổ lắm đấy.”

Khả Hân không hề có ý định nhượng bộ, con nhỏ em đã lật bài việc gì cô phải giấu mình nữa?
“Chị? Tôi nhớ hình như tôi không có người chị như chị nhỉ? Chị đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ như thế chứ.”
Vừa nói, cô ta vừa sờ vào mặt dây chuyền trên cổ của ả, sợi dây chuyền của cô đeo trên cổ của ả đúng là không hợp chút nào.

Khả Hân thấy vô cùng chướng mắt.
“Huyền Giai Mẫn, cô nên biết điều chút đi, tôi sẽ không khách khí chỉ vì cô là em tôi đâu.”
Tới đây Huyền Giai Mẫn cười lớn, cô ả lộ ra vẻ mặt đắc ý mà chế nhạo:
“Không không, chỉ còn cô là Huyền Khả Hân mà thôi, còn tôi, tôi là Tần Giai Mẫn, tôi sắp trở thành người nhà nhà họ Tần rồi!”
“Tần Giai Mẫn? A a, tôi hiểu rồi, cô câu được thiếu gia nhà họ Tần rồi sao? Kế sách dơ bẩn nào khiến anh ta yêu cô vậy?”
Khả Hân chế giễu như thế nhưng Huyền Khả Hân lại lắc lắc đầu ẩn ý.
“Chị sớm sẽ biết sớm thôi, chị gái yêu quý của tôi!”
Xong cô ả cười lớn bỏ đi, nhưng lại không biết bản thân mình đã nói chuyện với nhầm người rồi.
“Cô lại kiếm việc cho tôi làm rồi sao.

Aiz, chuẩn bị có kịch hay để xem.”
Sau đó Khả Hân bẻ khớp rồi đi tới một nơi nào đó, xong mãi cho tới khi bữa tiệc chính thức bắt đầu cô mới trở lại bên Mặc Lăng Vũ.
“Cô đi đâu vậy?” Mặc Lăng Vũ nghiêng đầu về phía cô nói nhỏ.
“Không có gì, chỉ là tôi đi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp phấn mỏng thôi.”
Cô nói xong Mặc Lăng Vũ cũng không hỏi gì thêm.
Một bóng người đi lên trên khán đài lớn phía trên, Tần Gia Luân cầm theo cái micro gây sự chú ý cho tất cả mọi người dưới khán đài.


Mọi hướng mắt hướng về phía anh ta.
“Chào mọi người, rất vui vì mọi người đã tới bữa tiệc nhà tôi ngày hôm nay dù không biết bữa tiệc hôm nay là tiệc gì.”
Chưa hết, anh ta lại tiếp tục nói:
“Tôi biết sẽ có một số vị ở đây sẽ hoang mang vì trên tấm thiệp không hề có tên bữa tiệc.

Và tôi ở đây sẽ nói luôn mục đích mời mọi người tới đây để làm gì.

Bữa tiệc hôm nay là để chào mừng thành viên mới nhà họ Tần, hay nói cách khác là tiệc chúc mừng sự trở lại của đại tiểu thư nhà họ Tần đã mất tích suốt 19 năm qua.”
Nói xong, một vị phu nhân và chồng mình nhẹ nhàng bước tới cùng với Huyền Giai Mẫn.

Mấy người bọn họ ý tứ dắt nhau lên bục.
Bên dưới thì vô cùng bất ngờ vì trước giờ họ vẫn tưởng đại tiểu thư nhà họ Tần đã chết từ lâu lắm rồi, tự nhiên lại lòi ra thêm một người thì rốt cuộc đây là chuyện gì? Tới Khả Hân cũng lặng người không tin.

Đây là chuyện không ai ngờ tới.
“Có lẽ mọi người đã rất bất ngờ.” Vị phu nhân bọ với vẻ mặt phúc hậu hiền lành bắt đầu nói.

“Nhưng đây không phải một trò đùa hay một sự nhầm lẫn, cô gái này quả thực là con gái của tôi, đại tiểu thư nhà họ Tần.”
Bà nói xong, cả hội trường chìm trong im lặng.

Huyền Giai Mẫn cũng đắc ý khi trở thành nhân vật nổi bật nhất bữa tiệc, trong lòng ả còn thầm nghĩ:
“Haha, không phải tất cả mọi ánh mắt đều đã hướng về tôi rồi sao.

Huyền Khả Hân, lần này cô thua rồi!”

Tới đây Tần Gia Luân cũng nói tiếp:
“Nếu mọi người không tin, tôi sẽ cho mọi người xem bằng chứng.”
Xong, anh ra hiệu cho thuộc hạ mở máy chiếu để cho mọi người xem thứ gì đó.

Sau khi mở lên chỉ thấy mọi người xôn xao cười khẩy.
“Zo, nhà họ Tần mang tiếng là hiếu khách, nhưng không ngờ lại hiếu khách tới mức này.”
“Haha, anh nói đúng.

Nhưng nhìn con bé ấy trông thì có vẻ trong trắng mà tới khi lên giường lại phóng túng như thế.”
Trên màn hình là một cảnh không thể nào bại hoại hơn, một đoạn video mà Huyền Giai Mẫn và một tên đàn ông giấu mặt nào đó là nhân vật chính.

Khung cảnh gượng gạo khắp nơi, Huyền Giai Mẫn thấy vậy thì hoảng loạn hét lớn:
“Mau tắt đi ngay cho tôi!”
Gia chủ nhà họ Tần - Tần Gia Hạo tức giận tiến lên vài bước rồi tát cho cô ả Giai Mẫn in một vết trên mặt.
“Khụ khụ, tôi không có đứa con nào như cô!”
“Mau tắt hết cho tôi! Bố à bình tĩnh chút.” Tần Gia Luân nhanh chóng nói đỡ cho Huyền Giai Mẫn.
Cô ả định giải thích, nhưng mẹ của Tần Gia Luân - Lưu Ân lại đột nhiên ngất xỉu.

Hội trường đã loạn càng thêm loạn.
Còn Khả Hân sau khi thấy một màn gây cấn này lại bình thản rời đi như không có chuyện gì.

Miệng cô còn thì thầm một câu cười nhạo:
“Mèo con không giết người nhưng báo lớn thì có, em gái cứ từ từ cảm nhận nhé!”.


Bình luận

Truyện đang đọc