VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Đánh là chuyện đánh, nhưng đánh được hay không lại là một chuyện khác.
Tần Gia Luân vẫn cứ tưởng Khả Hân dễ xơi mà ra tay định bắt cô đi.

Nhưng anh ta lại không biết cô đã được tập luyện một cách bài bản rồi.
Khả Hân không muốn giao đấu với anh ta nên tìm cách chạy đi.

Cũng nhờ có báo con của cô dằng cái quần của Tần Gia Luân khiến hắn ngã xuống đất.  Nhân cơ hội này, cô ôm báo nhỏ theo mình sau đó dùng hết tốc lực chạy khỏi đó.
Chạy là chuyện là chạy, nhưng có chạy được hay không lại là chuyện khác.

Một người không bắt được cô lại thì chục người dí súng về phía Khả Hân ép cô lùi lại.
“Các anh muốn gì? Giết người là phạm pháp đấy.”
“Ừ, nhưng nếu chẳng ai biết chẳng ai hay thì phạm pháp hay không cũng chẳng phải vấn đề nữa.

Cô hoặc là ngoan ngoãn đi theo, hoặc là cứ như vậy trở thành cái tổ ong đi.”
Khả Hân đương nhiên không ngoan ngoãn để bị tóm như thế, cô lưỡng lự một hồi rồi thả bé cưng của cô xuống, cho bọn chúng chú ý tới con vật nguy hiểm dưới đất mà mất một giây cho cô lập kế.
Lợi dụng lúc bọn họ lơ đãng, Khả Hân liền ra lực hất chân khiến một tên ngã nhào.

Súng từ trong tay hắn văng ra xa chính là chìa khóa giúp cô lật ngược tình thế.

Khả Hân nhào tới lấy khẩu súng đó rồi kịp thời lấp vào một phần mộ của ai đó trước khi bọn lã đạn.

Đối với tình thế hiện tại, cô chỉ cảm thấy tội lỗi đối với chủ nhân của phần mộ này vì đã ở tay phá hỏng ngôi nhà của họ.

Chứ cô không hề có chút lo sợ nào đối với cái chết cận kề.
“Đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”
Khả Hân cười khẩy, bây giờ cô ra ngoài có khác gì há họng ngậm súng, cô đẹp chứ đâu có ngu.
Ai tới thì tới, bọn họ muốn chơi súng thì cô chơi cùng, cô không ngại chơi với bọn họ.
Nghe tiếng chân đang dần đi tới, cô lại không biết bọn họ đang ở chỗ nào thế cho nên cô liền tìm cách khiến cô dễ dàng loại bỏ đi một số người.
Khả Hân lợi dụng những viên đá dưới chân để đánh lạc hướng bọn người vệ sĩ nhạy bén kia, đúng theo dự đoán ban đầu của cô, mấy tên vệ sĩ kia nghe thấy tiếng động liền hướng ánh mắt về phía hòn đá cô ném.

Nửa kế hoạch đầu thành công, cô liền tiếp tục làm bước kế tiếp.

Khả Hân bất ngờ xuất hiện ở một hướng khác rồi tặng bọn họ mỗi người một viên đạn.

Nhưng cô không muốn giết người, vì thế nên cô chỉ nhắm vào tay cầm súng để bọn họ mất khả năng tấn công cô bằng mấy khảu súng đó.
Chỉ vỏn vẹn mấy tháng luyện tập nhưng khả năng dùng súng của Khả Hân cũng đỉnh tới mức không thể tin nổi.

Những phát đạn cô bắn ra đều trúng đích không lệch chút nào.

Tưởng chừng là ngon ăn, nhưng vấn đề xuất hiện, khẩu súng trong tay cô hết đạn rồi.
Không kịp lo lắng cho bản thân mình, cô lại bất chợt nghe thấy tiếng báo con đang kêu lên.
Là Tần Gia Luân, anh ta đã tóm được nhân tố gây loạn thủa đầu - con báo nhỏ.
“Còn không ra là tôi bóp chết con súc sinh này đấy.”
Khả Hân bị ép vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cuối cùng cô cũng ra quyết định là để bọn họ bắt đi lần nữa.
“Muốn gì cũng được, anh thả nó ra đi.”
Khả Hân giơ tay đầu hàng, thỏa hiệp là việc cô phải làm để không còn bất kì tổn thương nào nữa.
“Được thôi.”
Tần Gia Luân vứt mạng báo nhỏ về một phía, sau đó chính tay ấn cổ cô đi.

Khuôn mặt hận thù của anh ta dễ khiến người ta tưởng tượng được những điều sắp xảy đến với Khả Hân.

Báo nhỏ bị vứt một bên đương nhiên không có ý định bỏ rơi chủ nhân của mình.

Nhưng chú ta đã không thể đi được nữa vì lúc đánh lạc hướng cho Khả Hân chú đã trúng một viên đạn rồi…
Hết tiếng đạn hết tiếng ồn, giờ đây khoảng lặng lại bao trùm.

Sự xích mích giữa Khả Hân và Tần Gia Luân vẫn chưa phải sự kết thúc cuối cùng.
Mười phút sau, Giang Thần Vũ trở lại nơi nghĩa trang đó, anh dừng xe đi vào bên trong tìm Khả Hân.

Những thứ trước mắt anh không phải Khả Hân mà là một đám người đang run sợ trước một vật thể đang tỏa ra luồng sát khí đáng sợ.

Vật thể đó chính là Mặc Lăng Vũ.
“Mấy người đang làm gì ở đây vậy?”
Mặc Lăng Vũ nghe được lời này thì muốn tức điên lên được, anh quay lại trực tiếp đi tới nắm lấy cổ áo của Giang Thần Vũ.

Giọng nói cũng gắt lên như muốn xé toạc cả bầu trời.
“Điều đó tôi phải hỏi anh đấy Giang Thần Vũ! Cậu mang cô ấy tới đây xong còn nói như thế được? Cho tôi biết cô ấy đang ở đâu nhanh!”
Phát hiện Khả Hân không có ở đây, anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Nếu Khả Hân mất tung tích thì phần lớn chính là bị người ta bắt đi rồi.
“Cô ấy không phải đang ở trong đó thăm mộ à? Chú cứ phải vội vã như sắp cháy nhà tới nơi vậy?”
Nếu thật sự cháy nhà còn được, nhưng đằng này câu chuyện là Khả Hân mất tích, và điều đó chính là điều anh lo sợ.

Anh đã cố gắng bảo vệ cô đến thế rồi, vậy mà mà chỉ vì cái hành động ngu xuẩn của Giang Thần Vũ mà khiến cho Khả Hân bị bắt đi.

Mặc Lăng Vũ cáu giận đẩy Giang Thần Vũ ngã sõng soài trên đất, sau đó liền gấp gáp rời đi, anh biết cô bị ai bắt đi rồi…
Giang Thần Vũ nhăn mặt khó hiểu, anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Cho tới khi anh thấy báo nhỏ bị thương nằm la liệt trên đất, lúc đó anh mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, sau đó liền mang báo nhỏ gấp gáp rời đi.
[...]
Lúc này tên tạo ra mọi xung đột, Tần Gia Luân đã thành công áp giải phạm nhân trong mắt anh tới một nơi không ai có thể tìm thấy.

Tại đây anh ta cho người trói cô lại đợi cha mình tới xử lý.
“Anh tốt nhất nên bỏ chuyện khiến tôi bị thương đi, bởi nếu nếu anh dám động vào tôi thì sẽ có người khiến anh sống không bằng chết đấy.

Biết không?”
Khả Hân nói lời ẩn ý, giống như cô có quyền lực có thể khiến anh đau khổ một cách dễ dàng vậy.
“Cô không phải dọa, tôi không hề sợ Mặc Lăng Vũ đâu, cùng lắm là không nói chuyện được với nhau một tuần thôi, anh em là chân tay, mà chân ta không thể rời nhau ra chỉ vì một người phụ nữ ác độc như cô được.”
“Ác độc? Định nghĩa về ác độc của anh có vấn đề à?”
“Ồ, ý của cô là việc hại chết em tôi là hiền hậu? Tốt bụng?”
Khả Hân im lặng, dù cái chết của Huyền Giai Mẫn không hề liên quan tới Khả Hân, nhưng cô vẫn quy chụp mọi tội lỗi lên đầu mình, cô vẫn tự trách bản thân vì đã không giữ chắc tay em gái mình vào ngày hôm đó…
“Cô nên câm miệng lại và sám hối đi, trước khi đi gặp em gái của tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc