VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Khả Hân rất hiếm khi được gặp gỡ nhiều tiền bối có kinh nghiệm như thế này.

Cô tranh thủ giờ trưa đi thỉnh giáo với các vị tiền bối nâng cao trình độ.

Bọn họ khá nhiệt tình, tuy không tiết lộ nhiều bí quyết nhưng cũng đủ cho cô lại nâng lên một tầm cao mới.

Sự nỗ lực cố gắng của cô, ai cũng thấy cả…
Khi trở về phòng nghỉ được đoàn phim chuẩn bị trước, Khả Hân vui mừng vì cảm thấy đầu mình to ra rồi.

Nguyệt Chân thấy cô thản nhiên đi vào như thế thì vô cùng nghi hoặc.
“Chân cô… không đau chút nào sao?”
Đừng quên, trước đó Khả Hân đã bị thương ở một bên chân.

Nhưng từ sáng tới giờ cô lại cứ như chẳng có chút đau đớn nào mà di chuyển qua lại khắp nơi.
“Không đau chút nào, tôi thấy ổn vô cùng.”
Đôi giày màu trắng cổ cao khiến Nguyệt Chân không nhìn ra tình hình của cô bây giờ, thế nên cô bắt Khả Hân phải cởi bỏ đôi giày kia ra.
“Không được, cô mau cởi giày ra cho tôi xem.”
Nói là làm, Nguyệt Chân đã cởi bỏ đôi giày ra.

Nhưng cô không hề thấy vết thương nào cả.
“Ủa? Sao cô lành nhanh vậy?”
Với một bác sĩ như Nguyệt Chân thì điều này quả thật rất phi lý.

“Chân bị thương có phải chân này đâu…”
Thì ra Nguyệt Chân đã nhầm, chân cô bị thương ở chân phải chứ không phải chân trái.
Khả Hân gật gù rồi tự tay tháo giầy ra, một vệt máu loang lổ trên đôi bi tất trắng.

Thế này mà cô còn không thấy đau?
“Con nhỏ này, sao bị nặng thế này còn không kêu, đã vậy còn cố chấp diễn cả một buổi.

Rốt cuộc não cô chứa cái quái gì vậy?”
Nguyệt Chân vừa tức vừa xem xét vết thương cho cô, tuy vết thương không quá nghiêm trọng nhưng nếu bị nhiễm trùng sẽ càng rắc rối.
“Đây đâu phải cô chấp đâu chị Nguyệt, em đây là hi sinh vì nghệ thuật a.” Cô chu môi ra trả lời.
“Còn giảo biện được thì tự lo cho vết thương của mình đi, nếu không chân cô bị cưa rồi sẽ chẳng còn cái để ‘hi sinh vì nghệ thuật’ đâu.”
Nguyệt Chân nhìn cô một cái để cảnh cáo, xong liền lấy hộp đựng thuốc trên bàn xuống để băng bó lại vết thương cho cô.
Nguyệt Chân thì lo sốt vó, còn Khả Hân lại bình thản như không có chuyện gì.
“Được rồi được rồi, tôi sẽ chú ý hơn là được rồi mà.”
“Được con khỉ, chút nữa tôi sẽ đi nói chuyện với đạo diễn cho cô nghỉ một tuần.

Để cô liều mạng thế này không ổn chút nào.” Nguyệt Chân tỉ mỉ băng bó để không khiến cô đau.
“Không cần đâu mà, trông thì máu vậy thôi, chứ nó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả.

Được rồi chị không cần lo cho tôi đâu.”
Nguyệt Chân hết nói nổi, Khả Hân quá cứng đầu rồi.
“Tôi kệ cô đấy, ngồi yên ở đây để tôi đi mua đồ ăn về cho cô.” Nguyệt Chân tức bực rời đi.
Thoạt đầu, Khả Hân nghe lời ngồi yên trên giường.

Nhưng một lúc sau cô lại đi ra ngoài vì bên ngoài có chút náo loạn.
“Oa, Giai Mẫn cô thật có phúc, lại không biết vị nào lại tặng cho cô một bó hoa hồng đẹp vậy nữa.”
“Giai Mẫn cho tôi xem với.

Một, hai, ba… 77 bông hồng đỏ.

Uầy, người kia tinh tế quá đi mất.”
Một đám người túm tụm lại chỗ của Huyền Giai Mẫn để thăm thú bó hoa hồng giấu tên kia.

Cô ta thấy Khả Hân đi ra thì lại nghênh ngang đắc ý.
“Đúng vậy, người kia hẳn là đã rửa mắt rồi mới nhìn ra tôi.

Trước đây người đó mắt mờ lắm đúng không? Chị gái!”
Cô ả đang cố gắng ám chỉ bó hoa này là do Mặc Lăng Vũ tặng để Khả Hân ghen tức.

Nhưng tiếc quá, cô đối với Mặc Lăng Vũ chẳng có chút tình cảm nam nữ nào.

“Chị thì thấy người ta bị bệnh về mắt rồi, mãi cũng không thể nào hết mờ mắt được.”
Khả Hân nói xong định trở vào, xong ai đó lại ồ ạt kêu lên khiến cô phải quay trở lại.
Trước mặt cô xuất hiện một bó hoa Hồng to đùng, mùi hương hoa Hồng ngào ngạt xộc vào mũi khiến cô giật mình lùi lại.

Thoáng nhìn có lẽ bó hoa này cũng phải gần trăm bông rồi.
“Một vị tiên sinh giấu tên gửi tặng chị.”
Khả Hân miễn cưỡng nhận lấy, cô né tránh không muốn nhìn bó hoa đẹp đẽ này.
Đám người kia thấy bó hoa hồng to như thế thì liền xúm lại chỗ Khả Hân để xem, bó hoa của Khả Hân so với Huyền Giai Mẫn còn khoa trương hơn nhiều.
“Oa, Khả Hân cô có phúc quá rồi, chắc là Boss Mặc gửi tặng rồi đúng không.”
“Tình cảm của hai người thật khiến chúng tôi ghen tị đấy.”
Thấy bọn họ ngưỡng mộ như vậy thì Khả Hân không hề hãnh diện gì, cô chỉ muốn tống bó hoa này đi ngay lập tức.
“Nếu chị thích thì đây, cầm chơi đi.”
Khả Hân đưa cho người kia xong định rời đi ngay thì lại bị gọi lại.

Cô gái hồi nãy lại đưa cho cô một bó hoa khác.

Nhưng đây không phải hoa hồng, nó là một bó hoa Hướng Dương xinh đẹp, nó không khoa trương như bó hồng kia.

Bên trên còn có một tấm thiệp ghi: “Lật ngược lại.”
Khả Hân thấy vậy liền lật lại xem thế nào, ai dè đây lại là một tấm ảnh gây ra sóng gió.

Tấm ảnh chụp chụp trộm được điều chỉnh góc độ khiến cô với Giang Thần Vũ như đang hôn nhau tới nơi rồi.

Quả nhiên tối đó bọn họ vẫn là bị đám paparazzi chụp lại.
Khả Hân tùy tiện cầm theo cả bó hoa Hướng Dương theo cùng.

Cô không biết ai lại gửi cho cô bó hoa này.

Rốt cuộc là có ý gì?

Đằng khác, Huyền Giai Mẫn thấy Khả Hân lại một lần nữa giật spotlight khiến cho ả tức không nói lên lời.

Cô ta nghiến răng không chịu nổi, lại thầm chửi rủa:
“Cô sao cái quái gì cũng hơn tôi chứ? Được rồi, tôi thề sẽ cướp hết tất cả mọi thứ của cô!”
Mặt ả ta lúc này, nghiêm túc tới phát sợ.
Nguyệt Chân nhanh chóng trở lại với hộp cơm trên tay, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn Khả Hân liền nhíu mày nhanh bước tới gần.
“Mặt cô bị làm sao nữa đây?”
Trên khuôn mặt của Khả Hân nhàn nhạt những vết đỏ nhỏ đang hiện lên.
“Ừ, tôi bị dị ứng rồi.

Tại bó hoa hồng đó cả đấy.”
Sở dĩ Khả Hân không nhận bó hoa kia là do cô bị dị ứng với hoa Hồng, cô né còn không kịp thì làm sao có thể thích được.
“Hồng gì? Thôi, uống tạm liều thuốc đi rồi tính.

Dù sao buổi chiều cô cũng không có lịch diễn, bởi buổi sáng cô đã diễn hết phân cảnh trong ngày rồi.

Có gì ở nhà nghỉ ngơi đi, có muốn đi đâu thì nói với tôi một tiếng.”
Sau chuyện buổi sáng thì Nguyệt Chân càng bám người hơn, cô ấy có lẽ lại sợ cô bị bắt đi nên cảnh giác vô cùng.
“Ầy, được được.

Tôi nghe chị cả, không nghe chị tôi có lẽ sẽ què nốt cái chân kia mất!”.


Bình luận

Truyện đang đọc